Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 109

Trạm Quang cũng không biết bản thân bị gì, hắn thấy Thẩm Quân không đáp lại trong lòng cũng không cao hứng, nhưng lại tưởng tượng nếu Thẩm Quân thật sự đáp lại lời Tống Trình, trong lòng lửa giận lại bộc phát, muốn giết chết tên đàn ông kia.

Nhưng vị anh họ nào đó không biết được sự tình bên trong. Cứ đứng lặng yên ở cửa, nửa ngày cũng không nói gì: "Tiểu Quân, thân thể em không thoải mái sao. Anh dẫn em đi khám bệnh được không?"

Thẩm Quân đang giả chết, sau khi nghe được hai chữ "Tiểu Quân" đầy ái muội, trong lòng bộp chộp một tiếng. Cô nghĩ là, chết chắc rồi, tên Trạm Quang kia nhất định lại ghen tuông. Quả nhiên Trạm Quang đại gia cười lạnh, khớp xương kêu răng rắc, hung hăng mút vào miệng cô: "Mau xử lý cho tốt, nếu không anh không tha cho em."

Dứt lời, Trạm Quang đem côn th*t rút ra, sau đó xoay người xuống giường, quần áo cũng không mặc, trên người hắn còn có vài vết cào bị Thẩm Quân cào trúng. Toàn thân đều là một mùi dâm mĩ mới hoan ái xong, người sáng suốt nhất định biết hắn đang làm cái gì.

Thẩm Quân trong lòng thấy bất ổn, lẳng lặng nhìn Thẩm Quân, hắn không che chắn, vật giữa hai chân cũng sưng to, đi thẳng đến cửa ký túc xá.

Cái tên điên này.

Tống Trình hai tay đặt trên cửa, một lúc sau cửa bị mở ra. Hắn toàn thân cứng đờ, da đầu tê dại.

Tuy nói là nam với nam, nhưng mà trần truồng như vậy thì lần đầu tiên bắt gặp, huynh đệ Trạm Quang cũng đang sưng to, thật sự làm người ta không thoải mái. Trên người Trạm Quang còn phát ra hơi thở dục vọng đang vui bị quấy rầy, tên khốn này là cố ý khoe khoang.

Trạm Quang không cố kỵ, nghiêng người dựa vào cửa, vẻ mặt hài hước: "Có chuyện gì sao, anh họ?"

Tống Trình nghe được hai chữ anh họ này, nhíu mày, đúng là không biết xấu hổ: "Đừng gọi tôi là anh họ, Tiểu Quân đâu."

"Anh họ đừng khách khí, anh là anh họ bảo bối nhà tôi, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành anh họ tôi." Trạm Quang nói cứng như đinh đóng, giây tiếp theo bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Chúng tôi đang làm cái gì chẳng lẽ anh không biết, hay là muốn vào bên trong nhìn qua một chút coi em rể họ của anh hàng to xài tốt như thế nào mới vừa lòng?"

"Mày....Để tao xem mày còn giữ được cái vẻ chính trực này bao lâu."

Tống Trình tức giận chỉ vào người Trạm Quang. Lần đầu tiên hắn bắt gặp một người không biết tốt xấu, xấu hổ là gì. Mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng là tên thanh niên đạo đức luân tang, văn nhã bại hoại.

"Cảm ơn khích lệ. Bảo bối nhà tôi chính là thích tôi cầm thú như vậy."

Trạm Quang tươi cười công kích, sau đó khôi phục lãnh đạm: "Xong rồi thì cút, đừng làm phiền chúng tôi."

Trạm Quang nhấn mạnh trọng tâm, giống như sợ Tống Trình nghe không hiểu.

"Trạm Quang, mày thật là bại hoại." Nói xong một câu đầy phẫn uất, Tống Trình xoay người bỏ đi.

Trạm Quang đại gia chiến thắng trở về, đóng cửa lại, sau đó bước vào phòng ngủ. Thẩm Quân dựa vào trên giường, vừa nãi nghe rõ ràng những lời nói kia, trong lòng phì cười, cái tên này đúng là không biết xấu hổ.

Tên nhóc này là vì quá thích cô nên mới ấu trĩ như vậy.

Trong ấn tượng của cô, Trạm Quang luôn là người cao ngạo, ít nói ít cười, cao cao tại thượng, thành viên số một Linh Ban. Nhưng hắn trước mặt cô, lại bày ra bộ dạng thanh niên, làm một con người cũng có cảm xúc.

Được rồi, coi như cô nhặt được bảo bối đi.

Trạm Quang đi vào phòng nhào vào người Thẩm Quân như một tên quỷ háo sắc.

À quên, cô còn phải chú thích thêm, người này vẫn chính xác là một con đại sắc lang, quỷ háo sắc, tinh ma, đáng ghét.

"Ai! Anh chậm một chút..."

Lời còn chưa dứt, thiếu niên kia lại cắm côn th*t vào tiểu huyệt. Thẩm Quân lại bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng không hồi dứt.

"Mục tiêu theo dõi đang lên kế hoạch công hãm học viện, thỉnh ký chủ chú ý thời gian sửa chữa sách lược."

Cái hệ thống này đúng là biết lựa thời gian địa điểm.

Sau khi bị ép buộc một tiếng nữa, cuối cùng Thẩm Quân cũng có thể mở ra danh sách hệ thống theo dõi mà đọc lại cẩn thận, sau đó tìm cách đối phó thích hợp. 
Bình Luận (0)
Comment