Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 117

Nửa tiếng sau nhà trường cuối cùng cũng nhớ tới học sinh. Chủ nhiệm sở mặt đen cầm micro, ngữ khí không hề tốt: "Im lặng."

Mọi người im lặng lắng nghe, hắn mở miệng nói tiếp: "Về phía trường học, hôm nay không bàn luận thêm gì nữa. Lớp học hôm nay bãi bỏ, ngày mai diễn ra như cũ. Mọi người trở về ký túc xá. Không có việc gì thì đừng đi linh tinh. Giải tán."

Lão sư nói xong, mọi người cũng đồng loạt rời khỏi sân thể dục. Cũng có vài người kích động vẫn thao thao bất tuyệt thảo luận vấn đề. Thẩm Quân và mọi người trong nhóm Linh Ban cũng quay về ký túc xá. Lúc này, xung quanh im lặng đáng sợ, ngay cả Doãn Gia Trí bình thường mồm mép cũng không nói tiếng nào. Ai nghĩ được một người tên Tưởng Niệm Lăng lại có thể gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy.

Nói thẳng ra, học viện tiêu rồi. Nam sinh ngược lại có thể lấy mấy chuyện này ra khoe khoang với bên ngoài. Người chịu ảnh hưởng nhất là nữ sinh trong trường. Mọi thương tổn thể chất và tinh thần của họ, ai có thể bồi thường? Nam sinh ra đời rồi đường đường chính chính mà sống, còn những nữ sinh thì sao?

Khương Hồng Dữ không quan tâm mọi chuyện xảy ra thế nào, Tào Dạ Phàm ở cùng một chỗ với hắn là vì vui vẻ và quyền lợi. Hắn sẽ không cưới cô, cũng sẽ không yêu cô. Tương lai cô ấy như thế nào, hắn cơ bản không quản.

Tiếp theo là Vưu Sơ, hắn không kiêng kị ôm chặt cô gái nhỏ Vưu Ngưng. Hai người vẫn như cũ yêu nhau thắm thiết, không quan tâm bên ngoài thế nào, cũng không quan tâm danh phận anh em gì đó. Vẫn triền miên ngọt ngào, cực kỳ khoái hoạt.

Còn Tống Trình và Đàm Chỉ Huy? Hai người từ ngày hôm đó hoàn toàn có khoảng cách, mỗi người một bên đi trên đường. Đàm Chi Hủy hiện tại trắng mặt, giống như một cơn gió lớn cũng làm cô sụp đổ. Còn Tống Trình cũng lạnh mặt, giống như không có gì xảy ra.

Thẩm Quân cũng không muốn nói nhiều với họ.

Tuy rằng cô không nói, nhưng việc này suy cho cùng là cô làm.

"Em về với anh." Trạm Quang kéo tay Thẩm Quân, ở bên tai nói với cô.

Thẩm Quân nghiêng đầu nhìn Chu Dĩ Vi, thấy cô ấy biểu tình bình thường, không bởi vì trận phong ba mà lo âu thấp thỏm, trong lòng an tâm một chút.

Cô chọc chọc eo Trạm Quang: "Hiện tại việc còn chưa ổn định, anh đừng làm bậy."

"Dù sao cũng không ngăn được, trường học không đóng cửa thì học tiếp, đối với anh không có ảnh hưởng. Nhưng mà, nếu đóng cửa, chúng ta sẽ chuyển trường, cũng chưa biết học nơi nào mới tốt. " Trạm Quang nói hoàn toàn nghiêm túc. Khóe môi cong lên: "Anh đi đâu, em phải theo đó."

"Đúng rồi, còn có anh họ tốt của em, chắc cũng đi theo."

Câu này nghe chua chua, Thẩm Quân phụt cười ra tiếng, mọi người quay lại nhìn, cô xấu hổ mà cúi gằm mặt.

"Anh nghĩ nhiều rồi, trường học ra sao còn chưa rõ mà. Nếu như học viện may mắn tồn tại, nhưng khôi phục chế độ bình thường, làm sao bây giờ?"

Trạm Quang nhíu mày: "Vấn đề này, bất quá, kết quả dù thế nào thì em vẫn phải ở chung với anh."

Thẩm Quân: "Bá đạo!"

Trạm Quang: "Em không thích sao?"

Thẩm Quân: "Có thể nói không thích không?"

Trạm Quang: "Không được."

Thời gian trở về còn sớm, mặt trời lúc này cũng đã lên cao. Thẩm Quân vừa về ký túc xá, đã bị Trạm Quang kéo vô người hôn môi. Sau đó ôm cô vào phòng, ném lên giường.

"Anh đừng làm bậy, a, đồ của em."

Thẩm Quân bị ôm chặt, quần áo bị xé rách, bị thanh niên nào đó không âu lo chơi đùa.

Trên người lúc này chỉ còn mỗi cái áo ngực vào quần lót, còn nam nhân thì chỉ chừa lại cái quần lót nhỏ. Ở nơi riêng tư kia phồng lên một khối, vừa nhìn đã hiểu người kia có bao nhiêu thèm muốn 
Bình Luận (0)
Comment