Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 131

Là ý chỉ những nam nhân có ngoại hình giống như một đứa bé từ 12, 13 tuổi trở xuống.

Thẩm Quân tiếp cận Giải Bàn Hạ, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này thu hoạch thêm vài tiện lợi cho học viện mà thôi. Đến lúc đó, đối với toàn bộ học sinh trong học viện, bí mật thật sự khó giữ. Bình thường, trong học viện có nhiều vướng bận, nhưng học sinh luôn tìm cách yêu đương vụng trộm, dễ hành động cũng dễ chết người. Đơn giản mà nói, có nhiều người chỉ muốn giải quyết vấn đề tình dục, nhưng đồng thời vẫn dễ dàng bị người ta bắt gặp. Yêu đương vụng trộm cũng được xem là một kỹ thuật. Không phải ai cũng có thể an toàn mà hạ cánh.

Ngày mà viện nghiên cứu triển khai hội nghị, bọn họ lựa chọn một bộ phận tiến sĩ thâm niên, cùng với vài thực tập sinh mới, và vài vị trợ lý tiến sĩ tới học tập. Thẩm Quân được phân cho một tiểu shota, đó là đối với cô mà thôi. Ở trong mắt các nữ nhân khác, cô lại gặp phải vận cứt chó rồi. Một tiểu shota bề ngoài đẹp trai vô cùng, đúng là đóa hoa nhài cắm phải bãi cứt trâu.

Đương nhiên, vị tiểu shota kia là một đóa hoa nhài tươi thắm.

Lần này, đối với hạng mục thực nghiệm, họ chủ yếu nhằm vào tương lai của Đế Quốc, nên mới tạo thí nghiệm này. Nhưng thứ yếu, vẫn là nhân cơ hội này ủng hộ cho mối quan hệ hữu nghị với vài vị tướng cấp cao trong quốc gia. Sau khi Tạo Ái Sở nghiên cứu Bắt Chước Tính Giao thành công một cách hoàn hảo, sẽ phân phối nó tới vài học viện trong quốc gia, để học viên sử dụng.

Tiếp cận Giải Bàn Hạ là để cũng cố địa vị của mình đối với nghiên cứu lần này. Thẩm Quân nghĩ một hồi lại thấy tâm tình thật vui sướng. Nhìn vị tiểu shota kia cũng ôn hòa hơn mấy phần.

"Vừa rồi có phát minh ra một loại thuốc tránh thai không có tác dụng phụ. Nhưng nghiên cứu tâm đắc nhất của tôi vẫn là một loại áo mưa dành cho nữ."

Thẩm Quân nói đơn giản dễ hiểu, ngữ khí ôn hòa, vô cùng kiên nhẫn.

Tiểu shota kia ngoan ngoãn đi theo phía sau cô. Thỉnh thoảng gật đầu. Bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.

Mã Lị Tô ở bên cạnh vài nữ nhân trong viện nghiên cứu, nhìn cảnh này thì nhỏ giọng: "Nhìn đi, Thẩm Quân có bao nhiêu thanh cao đâu. Nguyên lai cũng là một người thấy soái ca liền đeo bám vào. Dơ bẩn."

"Đúng rồi, suốt ngày chiếm tiện nghi của nam sinh."

"Có phải cô ta có người chống lưng hay không? Tại sao thứ gì tốt cô ta cũng chiếm được vậy?"

"Chắc là vậy rồi. Nhìn đi, bộ dạng cô ta già nua xấu xí, còn Trì Hoàn Vũ chỉ mới học năm bốn, bộ dạng thanh xuân tươi mát như vậy, lại bị một bà cô già dày vò. Thật là tức chết tôi mà."

Mã Lị Tô nghe các cô nói xấu Thẩm Quân thì trong lòng hả giận. Sự kiện lần trước ở Tạo Ái Sở, cô phát hiện Thẩm Quân thật sự không bình thường. Nhưng mà chính là đằng sau cô ta là ai chống lưng, gia cảnh như thế nào, không ai trong học viện biết rõ.

Cô từng lén lút điều tra tư liệu của Thẩm Quân trong viện nghiên cứu, nhưng toàn bộ đều bị khóa lại, nói cách khác, là không thể nào điều tra Thẩm Quân mà quỷ không hay thần không biết được.

Rõ ràng là có vấn đề, nếu không cần gì phải giấu tất cả mọi chuyện như vậy?

Mã Lị Tô không thừa nhận, chính là cô ghen ghét Thẩm Quân. Ghét cô ta vì nói chuyện thân thiết với Đái Luật Mậu, ghen ghét cô ta có thể cùng nhóm với một tiểu soái ca ưu tú vô cùng.

Nhưng đồng thời, cô đã 35 tuổi, nhưng thành tụ so với Thẩm Quân vẫn còn kém vô cùng.

Trì Hoàn Vũ tuy chỉ là một tiểu shota trong mắt Thẩm Quân, nhưng bề ngoài vô cùng xuất sắc, thành tích cũng ưu tú hơn người, đi theo Thẩm Quân đương nhiên là không có gì đáng trách. Chỉ là ác độc nhất là lòng dạ đàn bà, ghen tị nên mới thấy Thẩm Quân không xứng với Trì Hoàn Vũ. Trong lòng các cô gái ở viện nghiên cứu, không có ai mà không khó chịu một mặt này. Cũng không muốn tiểu thịt tươi bị Thẩm Quân bá chiếm cho riêng mình.

Nếu có một ngày, Thẩm Quân thay đổi, không hề quê mùa già nua như ngày hôm nay. Mà là một người mỹ mạo như hoa, kinh vi thiên nhân, không biết bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào?

Mã Lị Tô không biết tại sao chính mình lại suy nghĩ ra một vấn đề hoan đường như vậy, vội lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ. May mắn, Thẩm Quân vẻ ngoài không hề sâu sắc, lại không thích tranh không thích đoạt.

May mắn, may mắn.

Thẩm Quân không nghĩ tới những nữ nhân bên ngoài, chỉ lo mang Trì Hoàn Vũ đi vòng quanh viện nghiên cứu. Sau đó đưa cho hắn vài việc làm cần thiết. Rồi bản thân cô có thể ở trong phòng làm việc làm việc riêng.

Bởi vì ngày mai cô sẽ được gặp Đái Luật Mậu.

Ngày mai có văn kiện quan trọng đưa cho Đái Luật Mậu.

Ngày mai cô muốn gặp Đái Luật Mậu.

Chuyện quan trọng phải nói ba lần...

Trì Hoàn Vũ ở trong phòng nghiên cứu của Thẩm Quân. Nhìn những vật liệu quý hiếm ở đây, trên khuôn mặt tuấn tú đều vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Quân trong giới nghiên cứu không phải là cái tên xa lạ. Đạt được thành tụ như cô ấy không phải là điều dễ dàng gì. Đa phần những học sinh học về nghiên cứu chế tạo dược thì không ít thì cũng nhiều lần sử dụng những phát minh của cô. Cô gái này tư tưởng vô cùng độc lập và độc đáo. Những phát minh hiện đại sau này phần lớn đều giúp ích cho đời sống người dân. Thậm chí trong quân đội, cũng cảm thấy những phát minh này hoàn toàn chuyên nghiệp

Nhớ tới ngày được điều đi làm việc với tiến sĩ Thẩm. Trì Hoàn Vũ thật sự chờ mong được gặp tiến sĩ Thẩm vô cùng. Thậm chí còn tưởng tượng Thẩm Quân bề ngoài như thế nào yểu điệu sinh đẹp, như thế nào thần thái địch nhiên. Nhưng ai ngờ sau khi gặp được, so với hắn tưởng tượng thật sự kém quá xa. So với những người khác thì là một trời một vực.

Trì Hoàn Vũ tuy không phải là người coi trọng sắc đẹp, nhưng ngoại hình của Thẩm Quân thì thật sự, hắn ăn không vô. Thôi, Trì Hoàn Vũ hắn lựa chọn từ bỏ.

"Tiểu Trì, trong công việc nghiên cứu ngại nhất là gấp gáp. Ngày mai tới đây một chuyến nữa, sau đó thong thả mà làm. Có rất nhiều thời gian cho cậu nghiên cứu. Hôm nay về nhà sớm nghỉ ngơi cho tốt."

Thẩm Quân nói lời này còn không phải có ý đuổi người sao? Bởi vì cô dự định sẽ đi tắm rửa đắp mặt nạ một chút. Thả lỏng bản thân. Bởi vì ngày mai còn gặp được người trong mộng mà.

"Được, tiến sĩ Thẩm."

Trì Hoàn Vũ đứng dậy, thân hình 1m88 cao lớn làm Thẩm Quân phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Lớn lên không tồi." Thẩm Quân tán thưởng một tiếng, trừ bỏ Thiếu Tướng Đái thì tiểu shota này bề ngoài không tầm thường nha.

Trì Hoàn Vũ xấu hổ cười: "Tiến sĩ Thẩm quá khen. Như vậy em liền về trước."

"Được."

Trì Hoàn Vũ vừa đi, Thẩm Quân liền cởi cặp đích chai dày ụ trên mặt ra, thưởng thức vẻ đẹp của chính mình trong gương mắt kính. Có chút tự luyến mà nói: "A, thật đáng thương cho đôi mắt đẹp thế này. Thật xin lỗi mày, mày đẹp như vậy nhưng tao cứ cố giấu mày đi. Nhưng mà đừng lo, ngày mai có thể nhìn thấy A Luật rồi. Có thể giúp mày thanh lọc tròng mắt một chút. Nếu có thể...."

Câu nói kế, Thẩm Quân giấu vào bụng, thay vào đó là một nụ cười vô cùng xấu xa.

Thiếu Tướng Đại Nhân ơi, không biết anh có nhớ em không?

Bên này, Đái Luật Mậu đang nghe thuộc hạ báo cáo, cảm thấy mũi hơi ngứa, sau đó hắt xì mạnh một cái, làm vài thuộc hạ bên dưới cứ tưởng Thiếu Tá lại nổi giận rồi. Đành vội vội vàng vàng mà tốc hành báo cáo.

Trì Hoàn Vũ vừa rời khỏi văn phòng của Thẩm Quân chưa bao lâu, phát hiện bản thân đã để quên điện thoại trong phòng làm việc. Vội vã quay trở lại lấy. Lòng bàn chân nhanh chóng đi về phía trước, bỏ qua hết những ánh mắt si mê của những cô gái xung quanh.

Thẩm Quân đang định cởi áo blouse trắng ra, thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài phòng làm việc. Cô lập tức mặt áo lại, bước nhanh ra ngoài.

Trì Hoàn Vũ ở trước bàn làm việc tìm được điện thoại của chính mình. Đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một bóng người. Hắn ngơ ngẩn, nhìn cô gái đó đang đi tới. Trong tròng mắt không giấu được tia kinh diễm, cánh môi cũng mở to không biết nên nói gì.

Cô gái trước mặt xinh đẹp như tiên, khí chất cao lãnh, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Hấp dẫn nhất là cái môi anh đào nhỏ đỏ hồng. Cô gái này là ai?

Có người nói vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ rồi. Trì Hoàn Vũ hắn đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh hơn một nhịp. Hồn cũng bị cô gái trước mặt câu đi mất.

Hắn bình tĩnh, nhưng hai tay lại nắm thật chặt: "Xin hỏi cô là?"

Thẩm Quân sờ lên mặt, à, thì ra cô đã quên đeo mắt kính. Cô trả lời ngược lại: "Cậu đoán đi?"

Trong lòng hắn mơ hồ nhớ tới một người, nhưng mà đáp án lại làm bản thân hoảng sợ, hắn nuốt hạ nước miếng, do dự nói: "Thẩm...Thẩm...."

Rõ ràng là đáp án như vậy, nhưng mà chính bản thân hắn nói ra rồi, vẫn không tin được.

"Tiểu Trì, không cần hoài nghi nữa. Tôi chính là Thẩm Quân. Cam đoan không phải hàng giả. Bất quá, đây là bí mật của chúng ta. Cậu nhất định phải bảo mật nha."

Thẩm Quân vươn ngón trỏ đặt trên miệng làm động tác "suỵt" khóe mắt còn mang theo ý cười.

Thẳng đến khi rời khỏi chỗ này, Trì Hoàn Vũ vẫn chưa hồi phục tinh thần. Hắn suy nghĩ lời một người bạn vừa nói: "Cậu đi theo tiến sĩ Thẩm đó chắc là rất cực khổ phải không? Có muốn đổi một lão sư khác không? Tôi giúp cậu dò hỏi bên trên."

Đổi một lão sư khác sao? Tại sao phải đổi?

Trước mắt hiện lên bộ dạng xinh đẹp của Thẩm Quân, hắn mới hoàn hồn, cười một cái: "Là do mình may mắn, mới có thể đi theo tiến sĩ Thẩm học tập. Đây nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trong năm nay."

Ở trước mặt người khác làm một cái mặt quỷ, Trì Hoàn Vũ âm thầm hạ quyết tâm.

Bí mật này, biết được rồi thật tốt quá. 
Bình Luận (0)
Comment