Bình thường Đái Luật Mậu đã cao lớn kinh người, sức chiến đấu cũng hơn người khác. Bây giờ lại ăn phải Yếu Dược, chắc chắn sẽ giống như núi lửa phun trào, càng thêm mãnh liệt. Thẩm Quân nghĩ nghĩ, tay chân liền chuột rút, trở nên vô lực.
Sớm biết đưa hắn loại thường là được rồi.
Nếu mà cô có mệnh hệ gì...
Trong đêm đen, một cô gái mặc quần áo bình thường, tóc dài phiêu tán ngang vai, đặc biệt là cô không đeo mắt kính, vẻ ngoài thanh lệ vô cùng. Đi vào ký túc xá của hắn. Lúc này, ở trong góc tối có ba người đang đứng, nhìn thấy màn này liền gọi điện báo cáo: "Một cô gái tiến vào phòng của Đái Luật Mậu."
Tuy là bóng đêm tối tăm, nhưng mà hắn vẫn nhìn rất rõ: "Diện mạo thanh tú vô cùng, nhưng không đeo mắt kính."
"Được rồi. Các ngươi có thể rút."
Cúp điện thoại, Bạch Liên Họa khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Lữ Xá Tiêu!
##
Lúc này, Thẩm Quân điên cuồng gõ cửa ký túc xá của hắn. Chỉ thấy Đái Luật Mậu vẻ mặt ửng hồng, mất tự nhiên, bước chân tập tễnh. Thân mình lung lay đỡ vách tường, thần sách đen tối không rõ, hai mày chau lại ẩn nhẫn bùng nổ.
Duy nhất vật kia giữa hai chân nhô lên một khối. Đúng là thuốc tốt.
Phần dưới của hắn cương cứng, cả người Đái Luật Mậu trở nên nam tính hơn bình thường trăm lần. Làm Thẩm Quân tuy là không có uống thuốc, cả người cũng cảm thấy lâng lâng.
"Thiếu tướng Đái, ngài không sao chứ. Có nơi nào không thoải mái. Tôi giúp được gì cho ngài không?"
Thẩm Quân tiến lên đỡ hắn, cả người hắn đột nhiên đang nóng rực giờ cảm thấy như có một chút thoải mái băng tan trải qua.
Đái Luật Mậu cố bắt bản thân tỉnh táo lại, sau đó trời đất quay cuồng, khí huyết không ngừng kêu gào dâng lên. Nhìn Thẩm Quân trước mặt, từ một người, lại nhìn thấy hai Thẩm Quân, ba Thẩm Quân, xoay vòng.
"Cô, sao lại ở đây?" Một câu liền dùng hết sức lực còn lại, nháy mắt đã xụi lơ trên mặt đất.
Rốt cuộc là thứ yêu nghiệt nào đã hại hắn.
Sau đó trong đầu đột nhiên nghĩ tới một người.
Bạch Liên Họa.
Miễn cưỡng cũng được xem là đầu xỏ, Thẩm Quân cố gắng đỡ hắn đi về phía phòng ngủ. Nam nhân kia thở ra luồng khí nóng rực trên vai cô. Vừa ngứa vừa ẩm ướt.
"Anh ráng nhịn, tôi giúp anh làm kiểm tra."
Thẩm Quân mệt mà thở phì phò.
dương v*t của hắn trướng đau, khó nhịn thêm nữa. Đái Luật Mậu hô hấp càng nặng nề dồn dập, thân thể cô gái trước mặt lại mềm mại thơm tho. Một cảm giác không tự chủ được xông tới. Hắn đặt tay mình vào mông Thẩm Quân, chà nắn.
Hắn muốn làm, hắn muốn đi vào cơ thể cô gái này. Muốn làm cô, muốn tới điên rồi.
"Cho tôi..." Nam nhân kia hơi thở nóng hổ hôn lên cổ Thẩm Quân, đầu lưỡi nhiễm sắc tình liếm vào phần thịt non giữa cổ.
"Ai, anh đừng liếm, đừng liếm mà..."
Thẩm Quân hai tai đã phiếm hồng, nơi riêng tư vì gần hắn mà ướt đẫm. Dính nhớp khó chịu. Đầu lưỡi kia lại làm cô thêm tê dại.
Đái Luật Mậu bị Thẩm Quân đẩy lên giường. Sau khi đỡ hắn xong thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
"Đừng động, tôi kiểm tra giúp anh đã."
Đái Luật Mậu bị thiêu đốt hoàn toàn. Chỉ muốn lột sạch quần áo của Thẩm Quân, điên cuồng mà làm cô.
"Không có gì không tốt. Nhanh lên, cho tôi."
Đường đường là Thiếu Tướng, tại sao lại dễ dàng bị hạ dược như vậy chứ?
Thẩm Quân đẩy hắn ra, hắn lại cố xé rách quần áo trên người Thẩm Quân. Sau đó không lâu đã bị lột sạch sẽ: "Chờ một chút, chờ một chút."
Thẩm Quân đang nghĩ sẽ cho hắn uống Hồi Xuân Hoàn mà cô đem theo.
Nam nhân kia ôm chặt Thẩm Quân, hôn cô điên cuồng. Thẩm Quân chịu đựng không rên rỉ. Trong quần áo lấy ra một hộp thuốc. Trong đó có bốn viên.
Tại sao lại nhiều hơn một viên?
Tình huống này Thẩm Quân thật sự không nhớ nhiều được nữa, quên mất bản thân đã bỏ viên Sơ Cấp Yếu Dược vào chung một hộp. Chỉ tùy tiện lấy đại một viên mà cô nghĩa là Hồi Xuân Hoàn, nuốt vào trong bụng.
Dược liệu phát tán cực mạnh, cô thấy có gì không ổn lắm. Nhưng mà chưa xong, thân thể đã bắt đầu đeo dính lên người Đái Luật Mậu. Hai người giống như chết đói, không ngừng liếm láp âu yếm nhau. Nếu cô không lầm, thì đã uống nhầm thuốc rồi.
Nơi riêng tư cũng đã dính đầy xuân thủy. Ở dưới mông cũng bị côn th*t kia chọc vào. Dâm dịch bắt đầu dính vào quy đầu của hắn.
"A Luật, cho em, em muốn anh...."
Lần trước ở phòng Hộ Khoang đã kích thích tới tận linh hồn của hai người. Bây giờ nơi riêng tư, cả cơ thể đều va chạm nhau. Giống như ước mộng đã lâu. Vội vàng mong muốn nhau.
Không nhiều lời, âm đ*o ướt đẫm đã nghênh đón thô cứng côn th*t. Đâm thủy lá thép mỏng manh bên trong, khoái cảm đã trằn trọc lướt qua, đè lấp cả đau nhức ban đầu.
"A, sướng quá.....A...a...Sướng quá...."
Thẩm Quân nỉ non rên rỉ, bụng nhỏ trướng căng. Cô chỉ muốn được phát tiết thôi, không để ý gì nữa.
Đái Luật Mậu đè Thẩm Quân xuống, bắt đầu hành động. côn th*t kia ở trong tiểu huyệt va chạm điên cuồng. dương v*t còn dính hẳn một lớp màu đỏ chất lỏng, nhìn hơi ghê nhưng kích thích vô cùng.
"Làm chết em...Làm chết em...Tiểu yêu tinh...Kẹp chết lão tử rồi...."
Nam nhân đối với loại tình thú này đương nhiên thích buông lời thô tục. Chỉ là bề ngoài Đái Luật Mậu quá nghiêm túc, cho nên lúc hắn nói ra, càng cảm nhận được sự kích thích mãnh liệt của hắn.
Đái Luật Mậu hai mắt giờ đã biến thành đỏ đậm. Động mạnh eo. Mồ hôi đổ đầy thân thể. Mỗi một cơ bắp như muốn nổ tung. Hắn ôm chặt eo nhỏ của Thẩm Quân, phòng ngừa cô chạy trốn.
"Làm chết em, A Luật...Làm chết em...."
Thẩm Quân chờ hắn đã lâu, yêu hắn đã hơn mười năm rồi, từ lý trí tới con tim đều phát gục, ái tình mãnh liệt mà ào tới. Cô động tình không thôi.
Cô cam tâm tình nguyện, cùng với hắn, ỏ với hắn, làm với hắn.
Cho dù là nô bộc, hay công cụ phát tiết, cũng toại nguyện.
Xé nát em, làm chết em.
Trong nội tâm Thẩm Quân kêu gào điên cuồng. Không còn liêm sỉ, cũng không còn lại một cái đức hạnh cuối cùng gì mà một người nữ nhân nên có nữa.
Tiếng cơ thể va nhau, âm thanh hít thở thô tục. Đái Luật Mậu ở trong người Thẩm Quân, bắn ra một trận tinh dịch khoái cảm nóng hổi.
"A...A...Trướng quá..." Thẩm Quân yêu kiều rên rỉ, hai chân thon dài vuốt ve đùi hắn: "Còn muốn....Còn muốn nữa sao?"
Nữ nhân kia quá kiều mị, hai phút sau khi hành quân, côn th*t lại khôi phục. Dục vọng khống chế thiếu tướng trẻ tuổi kia hoàn toàn. Không còn vẻ lạnh lùng gì như thường nữa.
"Làm chết em, tiểu dâm phụ."
Ngôn ngữ cùng với hành động thô tục phát ra. Đái Luật Mậu vô cùng tự nhiên, tự đắc, nhưng mà vui tới nỗi có phần đau đớn.
Hắn từ từ manh động, không nhanh không chậm từ từ tiến tới. Dâm loạn mỗi một tấc
thịt trên người Thẩm Quân.
Em đừng lo.
Đêm còn rất dài.