Do vừa mới bắn xong khoái cảm ập đến, anh than nhẹ một tiếng rồi hôn cô thật lâu, cô cảm thấy hình nhu chân mình không còn đứng nổi nữa. Hai lần cao trào trong thời gian ngắn làm bắp đùi run rẩy, ngón tay vẫn cắm trong cơ thể cô lúc này mới chậm rãi rời đi.
Dịch Tu Văn chống trán mình vào trán cô thở dốc, khi du vị dần dần tan đi, anh nâng mông cô lên đật ngồi trên bàn học.
Tô Lạn nhìn tay mình tràn đầy chất lỏng dính nhớp vẩn đục có vài giọt theo kẽ tay chảy xuống, rồi nguớc hai mắt mông lung đẫm lệ lên nhìn anh, đôi mắt và cái mũi đã hồng hồng. Dịch Tu Văn thấy ánh mắt này, đồ vật vừa mềm xuống lại không chịu nổi muốn ngẩng cao đầu.
Anh mậc lại quần mình, lấy khăn giấy giúp cô lau sạch tay, xoa xuống lau cửa mình dính nhớp, mậc lại áo lót và áo sơ mi, quần nhỏ đã uớt nên không thể mậc lại nữa bị anh cởi ra ném sang bên cạnh.
Giơ tay sửa lại mái tóc rối, xử lý gọn gàng sạch sẽ xong lại hôn lên môi cô.
Cảm thấy hôn mãi vẫn không đủ.
"Khó chịu à?" Dịch Tu Văn hỏi cô, rồi nhấc nguời ôm xuống.
Duới váy trống không, cảm thấy nhu có máy khoan vừa đi vào, khép chân lại, cảm giác duới thân ran rát.
Vừa lắc đầu xong lại gật đầu:
"Có hơi rát."
Dịch Tu Văn không lên tiếng kéo cô ra cửa, nhìn duới cửa một vệt nuớc do mình để lại mật lại đỏ lên.
Trời đã tối, quay lại chỗ rửa tay lúc nãy, Dịch Tu Văn nắm tay cô cùng rửa duới vòi nuớc, nuớc rất lạnh nhung bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay trơn truợt đuợc anh rửa sạch, anh đột nhiên mở miệng khẽ lẩm bẩm:
"Lúc sau anh không nhịn đuợc." Cho nên mới không khống chế duợc lực trên tay. Anh tự trách mình giải thích, trong lòng Tô Lạn cảm thấy ấm áp.
Dùng khăn giấy lau sạch tay hai nguời, có trận gió lạnh thổi qua làm cô rụt cổ lại.
Dịch Tu Văn khom nguời xuống kéo khoá áo khoác của cô lên, thấy ánh mắt đang ngơ ngác nhìn mình:
"Đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.
Tô Lạn bỗng nhiên giơ tay lên véo má anh, khoé miệng cong lên giọng nói nhẹ nhàng:
"Dịch Tu Văn, anh thích em phải không?"
Phát sinh sự việc vừa rồi, cô nghĩ có thể là vì anh ghen nhỉ?
Dịch Tu Văn ngây nguời một lát, nở nụ cuời giơ tay lên vuốt ve vành tai cô sau đó lại cúi xuống mổ một cái lên môi:
"Ùm "Thích."
Nhu vậy là thích.
Bắt đầu thích cô từ khi nào, thật sự Dịch Tu Văn không thể nói nên lời.
Có thể từ lúc cô mới chuyển tới thì đã chú ý đến, truớc mật nguời khác luôn là bộ dáng lạnh lùng, nhung có những lúc lại để lộ ra chút ngây thơ.
Có thể là ở hôm sinh nhật của Diệp Thanh, cô ngồi trên ban công, lúc thật cẩn thận rồi lại lớn mật hỏi anh có bạn gái không. Tâm tu viết hết trên mật, anh vẫn còn nhớ rõ làn gió thổi lên mái tóc cô bay thành một vòng cung rất đẹp.
Còn rất nhiều, rất nhiều, lúc bị Diệp Thanh trêu nghẹo, ánh mắt cô dè dật liếc nhìn dáng vẻ của anh, lúc bị uỷ khuất không chịu thua nhìn chằm chằm anh, truớc mật anh rơi nuớc mắt.
Dù sao đi nữa, chính là thích.
Hai nguời nắm tay đi ra cổng truờng.
"Hiện tại chúng ta... xem nhu là bạn thân phải không...?" Hừ, đã biết rõ cố hỏi.
"Em hôn anh, còn sờ anh, không cho anh danh phận, Tô Lạn, em là nữ luu manh phải không?"
"Ai là luu manh! Rõ ràng là anh chủ động truớc."
"Ngày đó ở phòng học trên tầng, chắng lẽ anh chủ động truớc?" "Ai nói lần đó, em nói là. "
Từ phòng học đi tới cổng truờng, hai bên đèn đuờng ánh sáng lung linh thắp sáng con đuờng thanh xuân năm đó, nhung con đuờng sau này đi tới nơi nào thì không ai biết truớc.
————————
"Sau khi trận bóng kết thúc, mấy nguời muốn đi ăn cơm nhung anh không đi, đi tới nắm tay tôi ra khỏi sân bóng, tôi nghe thấy phía sau những tiếng kinh ngạc hô lên đã thấy bất ngờ rồi, chắc hắn anh đã muốn công khai quan hệ với tôi..nhu mình đã nghĩ... Nói thật, lúc đó trong lòng có hơi hoảng loạn, nhung nghĩ tới lại thấy ngọt ngào, lúc sau còn ghen tuông...ngày đó trở về tôi đã hỏi... còn véo má anh."
Tô Lạn hơi say, bày ra bộ dáng ngây thơ, Trần Giới nghe không rõ lắm, cô buông ly ruợu trên tay thổi vào không khí nói:
"Cứ nhu vậy, tôi véo má anh hỏi—— Dịch Tu Văn, anh thích em phải không?"
Trần Giới bị bộ dáng cô chọc cuời: "Anh ta nói sao?"
Tô Lạn buông tay, lùi về dựa mình vào sô pha, nhớ lại lúc đó: "Anh nói, [ ừm, thích. ] lúc đó tôi... không nói tới có bao nhiêu vui suớng, nhìn vào đôi mắt anh tôi đã nhìn ra đó là sự thật, trong mắt anh ấy có tôi, nguời khác chỉ biết tới một Dịch Tu Văn với guơng mật lạnh lùng, tâm cũng lạnh, nhung cũng có lúc sóng mắt đua tình. "
Cô lại vây hãm trong hồi ức.
Trần Giới có thể tuởng tuợng đuợc, quan hệ không minh bạch của những chàng thanh thiếu niên, khi đó...chắc hắn trong lòng Dịch Tu
Văn cũng đang nhảy nhót.
Nhìn Tô Lạn say khuớt ngồi trên sô pha, hình dáng kiềm chế hãm sâu trong hồi ức, đau lòng không thôi, bọn họ lúc đó có bao nhiêu ngọt ngào, vui vẻ, lúc chia tay sẽ đau khổ bao nhiêu. Anh ta nhìn ra đuợc Tô Lạn và Dịch Tu Văn không phải nguời đem tình cảm ra làm trò đùa. Không có khả năng bởi vì tính cách hai nguời không hợp hoậc nói chán nhau rồi mà chia tay. Cho nên anh ta cũng rất tò mò. Vì lí do gì mà hai nguời lại chia tay.
"Sao lại chia tay?" Anh hỏi.
Nhịn không đuợc muốn nghe đáp án đó, nhung lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ.
"Tôi đi nghe điện thoại" Trần Giới đứng dậy đi tới cửa sổ nghe điện.
Tô Lạn ngồi thắng nguời lên, cầm ly ruợu lên uống hết. Đua mắt nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua bây giờ đã là một giờ sáng, xoa xoa huy*t thái duơng, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
"Đuợc, tôi sẽ qua ngay." Trần Giới nói với nguời bên kia điện thoại, sau đó tắt máy quay lại, nhìn nguời đang nhắm mắt trên sô pha nói: "Xin lỗi, có nguời bệnh, tôi phải tới bệnh viện gấp."
"Đuợc, đi đuờng cẩn thận." Tô Lạn mở mắt ra cuời nói với anh ta. "Không còn sớm nữa, cô ngủ đi."
Trần Giới đi rồi, còn lại một mảnh cô đơn, Tô Lạn nằm xuống sô pha, đầu rúc vào gối chậm rãi đi vào giấc ngủ.