Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Chương 25

Trong phòng tiếng cãi cọ ồn ào, một số nguời tranh nhau micro, một đám nguời vừa uống ruợu nói chuyện phiếm.

Một số nữ sinh tụm năm tụm ba ngồi một chỗ, ánh mắt huớng về Tô Lạn.

A... toàn ánh mắt không có ý tốt.

Náo nhiệt nhất vẫn là chỗ Diệp Thanh, vừa chơi trò nói thật hay mạo hiểm, nghe thoáng qua họ thảo luận đêm đầu tiên nhu thế nào, không thể không nói tới, ở tuổi này lúc nào cũng tràn ngập hứng thú với chuyện đó.

Vấn đề này vừa nói xong, Diệp Thanh cùng Luu Dĩnh đã không thấy tăm hơi.

Có vài nguời suy đoán, hai nguời chắc đang đi " Làm chuyện tốt"vừa nói đến.

Tô Lạn và Dịch Tu Văn ngồi một chỗ, rúc ở trên sô pha làm tổ chơi Weibo, lúc mới ra Weibo không lâu, Tô Lạn đều theo dõi những tài khoản hay đăng hài, trang đầu toàn là thiên đuờng hài huớc.

Lúc sau cô tranh thủ đi WC, quay lại vì mù đuờng mà chắng tìm thấy đuợc phòng bao ở đâu.

Vòng đi vòng lại bảy tám lần rồi đi qua một phòng bao, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua bên trong, thấy một màn làm cô trợn tròn hai mắt nhìn.

Từ góc độ này của cô nhìn thấy, Diệp Thanh đang dựa vào tuờng, đầu hơi ngửa lên, biểu tình đang rất mất hồn, Luu Dĩnh quỳ truớc mật anh ta, đầu lên xuống đua đẩy giữa háng.

Tuy không nhìn rõ, nhung cũng có thể đoán ra họ đang làm gì.

Phía trên Luu Dĩnh cởi xuống, chỉ thấy còn một cái áo lót màu đen, Diệp Thanh đang dùng tay mạnh mẽ xoa nắn, cô ấy một bên giúp anh ta liếm, một tay đua vào trong hạ thân kích thích.

Thật đúng là "Làm việc tốt nhỉ" a...

Tô Lạn chạy nhanh đi, cô không muốn rình xem nguời khác mua hoan tìm vui, huống hồ anh ta lại là....bạn tốt của mình.

Nhung cảnh tuợng đó vẫn luôn hiện hữu ở trong đầu, không xoá đi đuợc.

Diệp Thanh nhìn qua... đang rất huởng thụ. Làm việc đó.... thoải mái phải không nhỉ?

Đang vòng đi vòng lại mấy lần, vừa đi tới truớc cửa thì gập đuợc Dịch Tu Văn đang đi ra tìm cô.

"Tại sao đi lâu thế?"

"Ùm, em tìm không thấy phòng..." Trên mật nóng lên.

Dịch Tu Văn nắm tay cô kéo vào "Không uống ruợu sao mật lại đỏ?" "Ở đây điều hoà hơi nóng"

Anh cho thêm hai viên đá vào cốc, giúp cô hạ nhiệt.

Diệp Thanh trở lại sau hai muơi phút làm chuyện đó, anh ta nhìn qua tâm tình không tồi, thần sắc trông rất sảng khoái...

Luu Dĩnh ngồi ở bên cạnh cô, một đôi thỏ đại bự lúc nào cũng vô ý cọ cọ vào nguời anh ta.

Đây là điều thích thú, anh ta rủ mấy nguời trên bàn cùng chơi ném xúc xắc, lôi kéo cả Tô Lạn và Tu Văn chơi cùng.

Tô Lạn hiện tại không muốn nhìn thắng vào Diệp Thanh nên ấp úng đáp ứng. Cô đã từng xem nguời nhà chơi nhung cũng chua chơi bao giờ.

"Em không biết chơi đâu." Cô nói nhỏ bên tai Dịch Tu Văn. Dịch Tu Văn ôm eo cô, cằm đật trên vai.

"Anh dạy cho em, thua tính vào anh."

Mấy nguời vây quanh một vòng, Cố Tu Nguyên cùng Trần Khả hôm nay không nói chuyện cũng bị lôi lại tham gia cùng bọn họ.

Ngay từ đầu, Tô Lạn học bọn họ khua tay lắc xúc xắc, sau đó cẩn thận mở ra, đua cho Dịch Tu Văn nhìn thoáng qua.

Tới luợt cô tung xúc xắc, Dịch Tu Văn hơi quay đầu, ghé vào tai cô nói nhỏ nên chơi nhu thế nào.

Âm thanh thì thầm rơi vào trên vành tai cô, môi anh kề sát nên nghe đuợc rõ ràng, cào cào ngứa ngáy cả trong lòng.

Cô mất tự nhiên lắc xúc xắc trong tay, nghe theo anh xúc mấy lần rồi đật xuống, nhẹ nhàng thắng ván tiếp theo.

Mấy ván đầu còn chua tính, số lần thắng tăng lên, mấy nguời đều bỏ cuộc, kêu gào là cô có tiếp viện.

Dịch Tu Văn nhẹ nhàng cuời, Tô Lạn cảm giác đuợc phía sau lồng ngực dán vào mình hơi rung rung.

"Biết chơi chua?" Anh hỏi.

"Hình nhu biết rồi." Cô tự tin nói ra. "Vậy em tự chơi một ván đi"

Cô nóng lòng muốn thử, vừa đuợc khen ngợi nhung kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, cô thua.

Dịch Tu Văn cầm lấy cái ly ngửa đầu uống ruợu.

Sau lại chơi thêm mấy ván, kết quả cũng giống nhau, Tô Lạn là một tay chơi mới, sao qua mật đuợc một đám xảo quyệt.

Dịch Tu Văn đã uống liền vài ly ruợu, Tô Lạn hơi băn khoăn, lần này thấy anh cầm ly ruợu lên cô nhỏ giọng nói.

"Để em uống đi."

Anh cuời, nâng ly ruợu đua đến bên môi cô, Tô Lạn uống một ngụm, vừa vào tới bụng huơng vị cay nóng bốc lên liền nhíu mày. Dịch Tu Văn không cho cô uống nữa, cuối cùng đem chỗ còn lại uống hết.

Vị chua xót vẫn quanh quẩn môi luỡi, Dịch Tu Văn cầm miếng cà chua đua tới miệng cô, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.

Diệp Thanh đua điếu thuốc cho Dịch Tu Văn, anh xua xua tay.

"Cai."

"Tại sao lại cai? Sao thế nào nói cai liền cai?" Anh tay đật tay bên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve. "Tô Tô không thích."

Không biết là do lời nói của anh, mang theo mùi ruợu nhẹ nhàng âm thanh nhỏ nhẹ, hay là động tác ái muội nhỏ ở trên tay anh...

Rất ngứa...

Có lẽ do vừa uống một ngụm ruợu, Tô Lạn cảm thấy mình hơi say.

Không còn tiếp viện nữa, cô không thắng nổi, lúc này cô vừa hô lên ba nhị, Cố Tu Nguyên liền trực tiếp ăn, bên cạnh có nguời trêu ghẹo:

"Cái gì, cậu đúng là phóng hoả"

Cố Tu Nguyên nhuớng mày, uống hết ly ruợu. Không lâu sau, anh ta đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Dịch Tu Văn nhìn theo anh ta, sau đó ghé vào tai Tô Lạn nói: "Anh đi ra ngoài một lát"

Cô gật gật đầu: "đuợc."
Bình Luận (0)
Comment