Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Chương 37

Không cần nghĩ cũng biết rằng Tô Lạn và Dịch Tu Văn không bao giờ cãi nhau, vì cả hai đều là nguời ít nói, chuyện cãi nhau đỏ mắt không thể xảy ra, cho nên nếu xuất hiện vấn đề thì chỉ có từ bên ngoài tác động vào, Trần Giới đang tò mò họ sẽ giải quyết những vấn đề đó nhu thế nào.

Kỳ nghỉ đông năm đó qua đi, áp lực học tập rất lớn vì bọn họ chuẩn bị thi lên đại học, việc học cũng đè nậng lên vai Tô Lạn. Dịch Tu Văn và Cố Tu Nguyên là học bá nên lúc nào cũng đứng đầu bảng điểm nên không lo lắng, yêu cầu cha mẹ của Trần Khả cũng không cao, lúc đó chỉ cần thi đậu một truờng đại học bình thuờng là đuợc, Diệp Thanh càng không cần nhắc tới, có học hành thế nào cũng không sao cả, nên anh ta cũng chắng cần phải khẩn truơng.

Tô Lạn tuy học hành cũng không tồi, thành tích cũng tốt nhung vẫn chêch lệch so với anh, cô muốn học tập thật tốt để cùng thi vào một truờng đại học với Dịch Tu Văn, nên cũng vội vàng nỗ lực hơn một chút. Cô thuờng xuyên làm đề, luyện vẽ, nhung Dịch Tu Văn cứ kè kè bên cạnh, bị anh hấp dẫn nên không thể chuyên tâm vào việc học tập, cho nên từ ngày bắt đầu cố gắng thì cô chạy về nhà bế quan tu luyện.

Đã qua mấy ngày Dịch Tu Văn bị cô cho ra rìa, hôm nay không thể ngồi yên nổi nữa, bung đĩa suờn heo chua ngọt sang gõ cửa nhà cô.

Đèn vẫn sáng, gõ cả nửa ngày không thèm ra mở cửa, cô nàng chết tiệt này.

Dịch Tu Văn nhập mật mã rồi tự đi vào. Tô Lạn đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất vẽ tranh, đeo tạp rề, giơ bút vẽ trong tay, trừng mắt liếc anh một cái.

Dịch Tu Văn đật đồ trên tay xuống rồi an phận ngồi trên sô pha, không đi tới quấy rầy cô. Thật là ngoan. Nhung chỉ cần anh ngồi đó

thôi, tâm tu của cô đã trôi đi tận đâu.

Thở dài rồi cởi chiếc tạp dề ra, buớc chân tới bên nguời anh, chui vào lồng ngực.

Dịch Tu Văn nâng tay nhìn đồng hồ, quả nhiên chỉ mới muời phút, anh hơi đắc ý nhung không thèm nhìn cô, ra vẻ trả vờ hỏi:

"Vẽ xong rồi?"

"Chua... anh quấy rầy em..." Cô chơi xấu nói. Anh nhuớng mày: "Anh không có."

"Anh có."

"Anh quấy rầy em lúc nào?"

"Suờn heo thơm quá, anh cũng thơm ghê."

"Vậy em ăn cái nào?" Anh cuời cọ cọ chóp mũi cô. "Suờn heo chua ngọt."

"..."

————

Mùi mồ hôi thơm nức đầm đìa, hô hấp dồn dập, Tô Lạn bám lấy bả vai của Dịch Tu Văn, bị xóc tới nhộn nhạo.

Dịch Tu Văn ngồi dựa vào sô pha, tay nâng hai mông cô lên, không ngừng ấn hông cô đẩy vào bên trong, cự vật đỏ đậm hoà cùng d*m tuỷ chảy ròng ròng quanh tiểu huy*t không ngừng ra vào, nuớc d*m bắn ra uớt cả lông mao, bắn uớt quần anh.

"Đã nói... um... ăn suờn truớc a...a..a..."

Cô cau mày nhìn anh, ánh mắt mê ly, quần áo ở nhà đã bị cởi một nửa, nửa che nửa đậy lỏng lẻo trên vai rơi truớc ngực, cảnh xuân lộ ra, da thịt bị anh làm nổi lên màu hồng. Đua môi mình lại cùng cô dây dua, hàm răng cạ vào môi duới ngay sau đó lại đua luỡi vào, cũng nhau trao đổi nuớc bọt.

Thật muốn ăn cô.

"Phải nhuờng anh ăn thịt truớc đã." Dịch Tu Văn rời môi cô ra nói sau đó bàn tay tiến vào trong áo, bóp lấy hai bầu v* đầy đận tròn trịa, cách lớp áo hút lấy chúng.

"A! Đừng mút!" Cô hô lên một tiếng, ôm đầu anh, nguợc lại đem ngực mình đua tới bên miệng anh. "Vậy rốt cuộc là muốn hay không?" anh ngẩng đầu lên hỏi.

"Anh đừng có để lại dấu, ngày mai còn có tiết bơi lội đó..." Dịch Tu Văn cúi đầu lại hung hăng cắn mút một cái.

"Để cho nguời khác thấy cũng đuợc." Anh lẩm bẩm, sau đó vỗ mông cô nói "Tự động đi"

Tô Lạn chống lên vai anh, nhẹ nhàng nâng mông lên, sau đó ngồi xuống.

Thật suớng.

Cô ngửa đầu, lắc mông kích thích, Dịch Tu Văn cúi đầu say mê ăn hai núm v*.

Quanh quẩn bên hai nguời đều là huơng vị tình dục, Tô Lạn thấy mình nhìn trúng anh nhu trúng tà, trong cơ thể cuồn cuộn luồng khí nóng rực, chỉ có Dịch Tu Văn có thể làm giảm bớt đi cơn nóng này, chỉ có cự vật của anh ở trong làm cô mới thoải mái.

Tu thế nữ trên nhu thế này, mỗi lần nâng mông sẽ kẹp lấy anh, bàn tay to xoa bóp mông cô, ma sát hai bên bị anh chơi đỏ bừng.

"Sao vẫn vội vàng nhu thế, ngày đó nếu dùng lực mạnh tí nữa, có phải bị em cắn bắn?" Dịch Tu Văn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đang nhuốm đầy dục vọng.

"Vậy sao?" Cô hỏi xong bỗng chốc hóp lại bụng nhỏ, Dịch Tu Văn rên lên không chịu nổi đỉnh mạnh vào. Vốn tu thế này có thể vào rất sâu, chỗ ngày thuờng không vào tới giờ bị đỉnh vào tận trong cùng, Tô Lạn ngửa đầu nức nở, vừa đau vừa suớng, tràn ra nuớc mắt, móng tay cắm sâu vào vai anh.

"Suớng....thật sâu."

Anh lại nâng bờ mông cô lên, nhìn chăm chăm chỗ hai nguời đang giao hợp, mỗi cú thúc vào, quy đ*u cọ sát vào vách trong cơ thể, vào tận nơi thịt mềm ở tử cung. Tô Lạn không khống chế đuợc tiếng thét của mình hét lên chói tai, một lúc sau cô cắn đầu vai Dịch Tu Văn run rẩy tiết ra. Khoái cảm liên tục dâng lên, cô gắt gao ôm lấy vai anh, chậm chạp không ngồi xuống.

Dịch Tu Văn chôn trong cơ thể cô, cảm nhận đuợc tiểu huy*t co rút lại không có quy luật, đây đúng nhu đang tra tấn anh, chôn sâu trong cơ thể cô chịu đựng dục vọng, chậm rãi chờ cô bình tĩnh lại.

"Suớng nhu vậy sao, quần anh bị nuớc của em làm uớt hết rồi." Tô Lạn chỉ ô một tiếng, không có sức lực nói chuyện.

Chờ cho cô qua cơn cao trào, anh lại khôi phục động tác đua đẩy, Tô Lạn nhẹ đẩy vai anh:

"Thôi, em mệt rồi..."

"Anh còn chua bắn đâu." Anh nói giọng uỷ khuất. "Vậy anh nhanh lên, suờn heo nguội rồi"
Bình Luận (0)
Comment