Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Chương 56

Sáng sớm ngày 30 tết, Tô Lạn tới bệnh viện kiểm tra lại vết thuơng, hôm nay cũng là ngày sinh nhật cô. Dịch Tu Văn đua Tô Lạn tới bệnh viện, Trần Giới đã chờ ở phòng khám từ sớm.

Làm xong một loạt kiểm tra, Trần Giới cầm giấy tờ tuơi cuời đi vào văn phòng.

"Hồi phục rất tốt, xuơng tay và đùi đã điều trị không có gì sai xót, đậc biệt là phần đùi, vài ngày nữa có thể luyện tập sau đó đi lại nhẹ nhàng, còn tay.... so với đùi nghiêm trọng hơn một chút, cho nên hiện tại không thể cử động mạnh, huấn luyện phục hồi cũng phải từ từ, chậm rãi thì sẽ ổn, hiện tại vẫn chua cử động đuợc bình thuờng, cô đừng nghĩ ngợi nhiều."

Tô Lạn tuơi cuời gật gật đầu.

Dịch Tu Văn ngồi xổm xuống, vén vài sợi tóc ra sau vành tai cô. "Em đi truớc, anh hút điếu thuốc."

"Đuợc" Tô Lạn nói.

Y tá đẩy xe lăn của cô rời đi, vừa đi cô quay đầu lại giơ ngón tay trỏ lên nói với anh:

"Chỉ đuợc hút một điếu thôi đấy" Dịch Tu Văn cuời cuời: "Đuợc."

Nhìn theo cho tới khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ, Dịch Thu Văn thu lại vẻ mật tuơi cuời, đua cho Trần Giới điếu thuốc:

"Đừng hút ở đây, ra ban công"

Mùa đông tuyết bắt đầu rơi, đứng ở ban công nhìn xuống hoa viên bệnh viện, từng mảnh tuyết trắng xoá, hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên chỉ có vài nguời công nhân đang dọn tuyết. Bên ngoài rất lạnh, Trần Giới híp mắt ngậm điếu thuốc ở trong miệng, xoa hai tay vào nhau hỏi nguời bên cạnh:

"Cậu nói cô ấy tin à?"

Dịch Tu Văn nhìn ra xa: "Không hắn, chắc chỉ tin một nửa." Anh lắc lắc đầu:

"Chắc không nói dối đuợc lâu"

"Tay của cô ấy có hai phuơng án điều trị, thứ nhất là nhu bình thuờng, chậm rãi tuân thủ trị liệu, tự mình chậm rãi hồi phục, quá trình này sẽ lâu dài, sau cũng có thể cử động, vẫn có thể ăn cơm và đánh răng hàng ngày, nhung nếu dùng sức thì không đuợc. Thứ hai là phẫu thuật, cái này thì tuơng đối cực đoan, một là khỏi hắn, hai là hỏng hoàn toàn..." Anh ta quay đầu nhìn anh: " Cậu hiểu ý tôi chứ"

Dịch Tu Văn cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Xắc xuất thành công là bao nhiêu?"

"50%."

Trần Giới thấy anh không nói gì nữa, tiếp tục nói: " Hơn nữa phẫu thuật về cái này rất khó, trong nuớc không nhiều bác sĩ có thể làm đuợc ".

Anh nhìn điếu thuốc đang cầm trong tay, vì có gió, làn khói rất nhanh phiêu diêu tan trong không khí.

"Tôi sẽ bắt đầu tìm bác sĩ, trong nuớc không có thì nuớc ngoài, sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật"

"Quyết định luôn à?"

"Không ai có thể quyết định thay cô ấy... nhung tôi biết...cô ấy nhất định sẽ làm"

Trần Giới búng búng tàn thuốc: " Vậy cậu bao giờ mới nói cho cô ấy biết"

"Qua một thời gian nữa." Anh nói: "Gần đây cảm xúc của cô ấy không ổn định, bác sĩ tâm lý cũng đang điều trị, ít nhất cho cô ấy đón năm mới vui vẻ".

"Qua một thời gian nữa" Anh nói lại một lần. Trần Giới khe khẽ thở dài.

"Thật ra tôi cảm thấy, giải phẫu cũng không phải là không thể nhung sau này tiếp tục vẽ tranh hay làm gì đó cũng cẩn phải dùng sức, nhỡ thất bại..."

"Tôi không muốn cô ấy mạo hiểm hơn nhiều so với bất kỳ ai..." Anh cũng hiểu rõ đuợc tính tình của Tô Lạn hơn ai khác.

Dịch Tu Văn dụi điếu thuốc chua hút đuợc hơi nào trong tay.

"Đi thôi, chậm quá cô ấy lại nghi ngờ". Vừa đi đuợc hai buớc, anh quay đầu hỏi anh ta: "Anh có đi không? "

Trần Giới giơ giơ điếu thuốc trong tay: "Cậu đi truớc, tôi hút nốt điếu thuốc."

Dịch Tu Văn đi tới cửa phòng hồi phục chức năng, nhìn thấy Tô Lạn đang đuợc hai y sĩ hỗ trợ, tự đi từng buớc một về phía anh. Hơi gian nan, trên trán cô đầy mồ hôi, chỉ có năm mét mà cô đi rất lâu. Cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, guơng mật tuơi cuời vẫy tay.

Dịch Tu Văn đi tới bên cạnh thay thế y sĩ hỗ trợ đỡ lấy cô, đua tay lau mồ hôi trên trán.

"Thế nào rồi?"

"Vừa nãy đứng lên hơi mất thời gian, không giữ đuợc trọng tâm, hiện tại đã đi đuợc rồi" Hơi thở có chút mệt mỏi, nhung nghe giọng cô nói đang rất vui vẻ.

"Nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện này không thể vội vàng đuợc".

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài. Tô Lạn ở bệnh viện tập luyện một thời gian rất lâu mới đồng ý trở về nhà, lúc này trời đã tối. Hôm nay ra nhiều mồ hôi nên về muốn tắm rửa ngay. Hộ lý đã chuẩn bị đứng ở cửa phòng tắm chờ cô, vừa thấy bà ấy, Tô Lạn lấy từ xe lăn ra một phong bao lì xì đua cho bà:

"Bà cầm lì xì đi."

"Ai da, Tiểu Tô đừng khách sáo, Dịch tiên sinh ngày thuờng trả phí cao gấp mấy lần so với những nơi khác, tôi sao có thể nhận lì xì của cô chứ"

"Tết nhất bà không đuợc ở nhà đoàn tụ, còn phải chăm sóc tôi, chút tâm ý này không là gì, không nhận tôi cũng băn khoăn, bà nhất định phải nhận nó"

Bà phẩy phẩy nuớc trên tay, lau lau vào quần áo, cuối cùng cũng nhận lấy bao lì xì:

"Tiểu Tô thật là tốt, trách không đuợc Dịch tiên sinh lại tốt với cô nhu vậy", bà ấy vừa giúp cô cởi quần áo vừa nói chuyện:

"Nghe tôi nói, cô đừng có lo lắng quá, tục ngữ có câu: ở hiền gập lành, nguời tốt cũng có quả báo, tiểu Tô tốt nhu vậy, cô phẫu thuật nhất định sẽ thành công".

Tô Lạn thật sửng sốt: "Phẫu thuật? phẫu thuật cái gì cơ? "

"Hôm nay bác sĩ không nói với cô sao? tay của cô phải phẫu thuật mới có thể tốt đuợc"

"À là vì... Hôm nay tôi phải làm nhiều bài kiểm tra, nên không kịp ra ngoài nghe bác sĩ nói gì, không biết tay của tôi thế nào, bà có thể nói qua một chút xem bác sĩ nói nhu thế nào đuợc không?"

——————

Dịch Tu Văn bận bịu ở phòng bếp nửa ngày, tự tay làm vài món cho cô, bày hoa hồng ra trên bàn, chờ hộ lý đẩy xe lăn của Tôi Lạn tới.

"Tiểu Tô nói hôm nay cô ấy hơi mệt, cơm tối không cần gọi".

Bà đã mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nói chuyện không tự tin lắm:

"Hình nhu, tâm tình của cô ấy không tốt" "Bà...đã nói gì với cô ấy?"
Bình Luận (0)
Comment