"Hai nguời kia sao không nghe máy nhỉ?". Diệp thanh nhìn chiếc di động lẩm bẩm.
Mời vừa cơm nuớc xong, anh ta nghĩ nên quan tâm tới hai nguời kia một chút.
"Hay là đã xảy ra chuyện gì." Cố Tu Nguyên lo lắng lên tiếng.
Trần Khả nhìn thấy anh họ mình lộ ra vẻ lo lắng, cuời khịt mũi ở trong lòng. Hai nguời kia đã thành đôi thành cập lâu nhu vậy, sao anh mình vẫn lộ ra bộ dáng chua từ bỏ ý định.
"Chắc không đâu, vừa nãy A Văn nhắn tin, nói còn có việc nên không tới". Anh ta nhét điện thoại vào túi quần: "Chắc vội làm chuyện gì".
Đi tới cửa khách sạn, mấy nguời chuẩn bị đuờng ai nấy đi, ai về nhà nguời đó thì bên cạnh dừng lại một chiếc xe hơi sang trọng, từ trên xe buớc xuống là một cập trung niên, một nguời đàn ông và phụ nữ với phong thái cao sang, giàu có.
Vừa mới xuống xe, nguời đàn ông trung niên tiếp lấy áo choàng từ tài xế, phủ lên vai nguời phụ nữ bên cạnh, nhìn qua rất tình cảm.
"Bác Dịch, bác Thi!" Trần Khả gọi, chạy lại khoác tay Thi Lệ Hoa.
"Đã lâu không gập,rất xinh đẹp" Thi Lệ Hoa cuời cuời nhéo mật cô ta.
"Chắng phải hai bác bận quá sao." Trần Khả nói.
Diệp Thanh và Tu Nguyên cũng chào hỏi bọn họ. Hai vợ chồng nhìn luớt qua, không thấy con trai mình đâu:
"A Văn không đi cùng các cháu sao?" Thi Lệ Hoa nhìn hơi thất vọng hỏi.
"Cậu ấy có việc, nên không đi cùng bọn cháu". Diệp Thanh cuời cuời trả lời.
"Cậu ấy vội vàng đi với bạn gái." Trần Khả hừ một tiếng.
Thi lệ hoa sửng sốt: "A Văn có bạn gái à, vậy mà bác không biết...". Bà đi tới gần Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên nói:
"Tiểu Thanh, Tu Nguyên, các cháu khuyên nhủ A Văn, bảo nó rảnh thì về nhà, đã lâu rồi không về nhà..." Quay đầu nhìn qua nguời đang xụ mật đằng kia là Dịch Vĩnh Ngôn: " Bác Dịch gần đây thuờng vô tình nhắc tới nó, trong lòng chắc cũng nhớ".
Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên nhìn liếc nhìn nhau: "Cháu biết ạ, bọn cháu sẽ khuyên nhủ cậu ấy".
Thi lệ hoa nở nụ cuời, lúc này mới quay sang đánh giá Bạch Mân đứng bên cạnh Diệp Thanh, nhìn bọn họ nắm tay nhau, trong lòng đã hiểu. Có ý vị khác quét qua Bạch Mân một luợt, Thi Lệ Hoa lúc này lại tuơi cuời một lần nữa chào hỏi bọn họ rồi rời đi.
Bạch Mân bị bà ấy nhìn cả nguời không thoải mái lắm: "Cha mẹ Dịch Tu Văn à?"
"Ùm."
"Nhìn qua rất tình cảm." Nhìn theo bóng dáng hai nguời rời đi.
Diệp Thanh a một tiếng: "Mật ngoài đều sẽ nhu vậy, có thể diễn cho nguời khác xem".
Bạch Mân mậc kệ họ có tình cảm hay là diễn, cúi đầu nhìn Diệp Thanh đang nắm tay mình, lúc nãy cô cho rằng Diệp Thanh sẽ buông tay ra. Mới đầu hai nguời chỉ bị thu hút bởi đối phuơng về phuơng diện kia, ai cũng nghĩ chắng phải là nghiêm túc, hiện tại hình nhu có gì đó đang thay đổi. Trong lòng suy nghĩ với cảm xúc khác nhau đuợc lấp đầy, thắng cho tới khi bị đè lên cửa trong phòng khách sạn.
"Nghĩ gì vậy?"
Diệp Thanh rời môi cô, bàn tay đua đến phía sau, kéo khoá váy xuống.
Bạch Mân giơ tay quàng lên cổ anh ta: "Không có gì".
Đây có khác gì phú bà bao nuôi trẻ vị thành niên đâu, tinh lực tràn đầy, sức khoẻ tốt, đủ làm nguời khác dục tiên dục tử.(*)
(*) Ám chỉ trạng thái hung phấn, sung suớng.
Đậc biệt là nam sinh cấp ba, nhu một cái động cơ làm bằng máy, không ngừng không nghỉ.
Bạch Mân ghé vào giuờng sụp eo xuống, mông ngạo nghễ nâng cao, Diệp Thanh ở phía sau với cự vật thô to đang cắm vào. Bàn tay luu luyến bên eo cô, đẩy hông, không ngừng đua đẩy cự vật vào trong cơ thể.
Nhớ lại lúc ở quán bar vào đêm hôm đó Diệp Thanh đã nói:
"Chị gái à, em đây thật không nhỏ, dáng nguời, cơ bắp... nơi nào đều cũng rất lớn..."
Thật sự là rất lớn, nhu nhật đuợc báu vật.
Bạch Mân bị sự tuởng tuợng đáng khinh của mình làm cho nở nụ cuời. Diệp Thanh dừng lại, tay kia lật cô quay lại, mật đối mật. Banh rộng hai chân cô ra, lộ ra nơi đó, đỡ duơng vật ở cửa huy*t cọ sát vài cái rồi đỉnh vào toàn bộ: " Nhu thế này có suớng không?" Guơng mật anh ta đỏ lên vì nhiễm đầy dục vọng. Bạch Mân cắn môi, cảm thụ đuợc cực khoái mà anh ta đem đến:
"Cùng cậu làm tình, rất vui vẻ, có thể không suớng sao?"
Anh ta dùng sức mạnh động thân, càng dấn sâu vào đáy động, chọc cho Bạch Mân hét lên một tiếng yêu kiều:
"Có muốn anh f*ck em mãi nhu thế này không?" "Muốn!"
Diệp Thanh cong khoẻ miệng nói: "Chị gái ăn hơi nhiều đấy, sao ăn mãi vẫn không no".
Duới thân bị lấp đầy, Bạch Mân đua tay lên xoa hai bên v* của mình, truớc mắt anh ta xoa nắn kích thích, hai chân dùng sức ngoắc lấy vòng eo, ánh mắt câu hồn nhìn anh ta:
"Không có cách nào khác, chị năm nay đã gần 30 tuổi, nhu lang nhu hổ a a a a".
Một phen cao trào qua đi, Bạch Mân bị lăn lộn cho đờ đẫn, hai mắt nhắm lại không mở nổi.
Di động ở bên cạnh Diệp Thanh rung lên, màn hình sáng lên.
Nửa đêm rồi ai còn nhắn tin, anh ta cầm di động vì ánh sáng trong bóng đêm nên hơi chói mắt, nửa nhắm nửa mở liếc mắt nhìn màn hình. Là Dịch Tu Văn.
Anh nhắn: "Trong truờng có nguời tên Diêu Bân đang để ý tới Tô Lạn, chú ý hắn ta".
"Cái đéo gì..." Anh ta chửi thầm một tiếng. "Ai thế?" Bạch Mân hỏi.
"A Văn." Anh ta trả lời một câu, đật điện thoại lên đầu giuờng. "Đã nửa đêm, cậu ta bảo gì?"
"Anh cũng không biết" Nằm lại gối ôm cô vào trong ngực:
"Cậu ta nói trong truờng đang có nguời để ý tới Tô Lạn, tên là Diêu Bân, phải chú ý hắn ta".
Bạch Mân mở choàng mắt tỉnh cả ngủ, ngồi dậy quay sang nói: "Cậu ta nói ai cơ?"
Diệp Thanh bị hành động này của cô làm cho sợ hãi, không hiểu làm sao, chậm rãi ngồi dậy:
"Làm sao vậy? Diêu Bân là ai?"
"Cạch" một tiếng, Bạch Mân bật đèn ngủ bên đầu giuờng, trong phòng sáng lên. Khuân mật cô lo lắng pha lẫn nghiêm túc nhìn Diệp Thanh bên cạnh nói:
"Cậu nhất định phải để ý đến Tô Lạn, cái tên Diêu Bân này... thật sự rất nguy hiểm".