Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 49

Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Giang Ninh thật vất vả mới tới được bệnh viện, đến trước phòng bệnh của Giang Hải.Từ bỏ điều trị.Không phải qua điện thoại.

Nhìn Giang Hải nằm trên giường bệnh, vừa đen vừa gầy, tóc bạc phơ, mặc quần áo bệnh nhân, cả người nằm trong ga trải giường màu trắng.Đã 5 năm Giang Ninh không gặp Chu Liệt“Bố em bị bệnh, người mà ông lo lắng nhất, người mà ông không buông xuống được chính là em. Chúng ta kết hôn, anh sẽ chăm sóc em cả đời”

Trên cánh tay ông có một cây kim, trên mặt còn đeo bình dưỡng khí.Ánh mắt từ khiếp sợ, đến không dám tin, đôi mắt không ngừng run rẩy.

Vào lúc này, Giang Ninh đột nhiên phát hiện người bố từng cao lớn mạnh mẽ nay đã già như vậy rồi.Cô giơ tay lên, ngón tay run rẩy nắm chặt vạt áo Chu Liệt.Chu Liệt nói: “A Ninh, chúng ta kết hôn đi.”Hai năm sau, đương nhiên không thể được chữa khỏi được nữa.

Giang Hải nhìn thấy Giang Ninh đến, ông cố gắng nở nụ cười.Cả đời Giang Hải tiết kiệm, không muốn dùng để chữa bệnh, tất cả đều là ông muốn để lại cho Giang Ninh.Hai năm trước, ông không muốn chữa trị.

“A Ninh, có phải bố làm con sợ phải không? Bố không sao hết, chỉ là mặt trời nắng chóng mặt thôi, làm sao mà ngã xuống đất được chứ? Đã làm nông dân đã mấy chục năm rồi, thật đáng xấu hổ.”Giang Ninh dựa vào vai Chu Liệt, không kìm được mà khóc.

Giang Ninh nghe Giang Hải nói chuyện cười, mà cô căn bản không cười nổi, nước mắt cô rơi xuống.Editor: TLinh + Beta: Amouriel – LinhGiang Hải dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt Giang Ninh.“A Ninh, giao cho anh xử lý.”

Cô nằm trên người Giang Hải, khóc như một đứa trẻ.Anh đã nói như vậy. Anh ôm lưng cô, trầm giọng nói: “A Ninh, em đừng sợ, anh đã về rồi.”Giang Ninh nghe Chu Liệt nói.

Những ngón tay mảnh mai, nắm lấy chăn gọi: “Bố ơi”.Bởi vì bác sĩ nói với cô rằng: “Đó là giai đoạn cuối của ung thư gan, hai năm trước đây đã được phát hiện, chúng tôi yêu cầu ông ấy đến bệnh viện thành phố để hóa trị, nhưng bố cô không nghe.”Là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giang Ninh biết, Giang Hải đang nói dối.Chu Liệt từ trong phòng bệnh đi ra.Là bệnh ung thư.

Bởi vì bác sĩ nói với cô rằng: “Đó là giai đoạn cuối của ung thư gan, hai năm trước đây đã được phát hiện, chúng tôi yêu cầu ông ấy đến bệnh viện thành phố để hóa trị, nhưng bố cô không nghe.”Chu Liệt đi tới trước mặt Giang Ninh.Ông im lặng lắc đầu.

Là bệnh ung thư.

Giang Hải đã một mình che giấu suốt hai năm. Không nói gì với Giang Ninh hết.“A Ninh, có phải bố làm con sợ phải không? Bố không sao hết, chỉ là mặt trời nắng chóng mặt thôi, làm sao mà ngã xuống đất được chứ? Đã làm nông dân đã mấy chục năm rồi, thật đáng xấu hổ.”

Cho đến giờ phút này, cái gì cũng giấu không được, cũng không thể giấu được nữa.Con gái ông vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Chu Liệt lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng gọi: “A Ninh.”

Cái gì cũng… Không thể cứu vãn được

Khóe miệng Giang Hải hạ xuống, trên khuôn mặt ngăm đen lộ biểu cảm đau buồn chưa từng có

Ông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt đầu Giang Ninh, thấp giọng nói: “A Ninh, con đã biết rồi sao?” Cô nằm trên người Giang Hải, khóc như một đứa trẻ.Nửa tiếng sau.

“Bố ơi, chúng ta sẽ chữa bệnh thật tốt, chúng ta sẽ đi bệnh viện trong thành phố, nhất định có thể chữa khỏi. Chắc chắn có thể! ”Cô chưa bình phục sau cú sốc về bệnh tật của Giang Hải, rồi đối mặt với lời cầu hôn của Chu Liệt.Anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, hành sắc vội vàng chạy tới.

Giang Ninh ngẩng đầu lên người Giang Hải, đôi mắt sưng đỏ, cầu xin nhìn Giang Hải.Chu Liệt nghe tiếng khóc của Giang Ninh, chờ cô từ từ ổn định, anh mới nhẹ nhàng buông tay xuống.Ung thư, phải tốn quá nhiều tiền

Giang Hải dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt Giang Ninh.Cả người vừa bình tĩnh vừa kiêu căng. Cùng với thị trấn nhỏ, hoàn cảnh bệnh viện đơn sơ như vậy không hợp nhau chút nào.

Ông im lặng lắc đầu.

Từ hai năm trước, Giang Hải biết mình bị bệnh, trong lòng ông đã đưa ra quyết định.Trên cánh tay ông có một cây kim, trên mặt còn đeo bình dưỡng khí.“Bố ơi, chúng ta sẽ chữa bệnh thật tốt, chúng ta sẽ đi bệnh viện trong thành phố, nhất định có thể chữa khỏi. Chắc chắn có thể! ”Giang Ninh thật vất vả mới tới được bệnh viện, đến trước phòng bệnh của Giang Hải.

Từ bỏ điều trị.

Ung thư, phải tốn quá nhiều tiềnChiều hôm đó.

Cả đời Giang Hải tiết kiệm, không muốn dùng để chữa bệnh, tất cả đều là ông muốn để lại cho Giang Ninh.Nước mắt Giang Ninh, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hai năm trước, ông không muốn chữa trị.Giang Hải đã một mình che giấu suốt hai năm. Không nói gì với Giang Ninh hết.

Hai năm sau, đương nhiên không thể được chữa khỏi được nữa.Ngày hôm sau, Chu Liệt đã đến.

Chỉ là Giang Hải không nghĩ tới, ông trời lại tàn nhẫn như vậy, cũng không cho ông ở cùng Giang Ninh thêm vài năm nữa.Từ chàng trai đến thanh niên trưởng thành như bây giờ.

Con gái ông vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Ngày hôm đó, cả đêm hai bố con không ngủCho đến giờ phút này, cái gì cũng giấu không được, cũng không thể giấu được nữa.

Ngày hôm sau, Chu Liệt đã đến.

Anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, hành sắc vội vàng chạy tới.Mà là Chu Liệt đang đứng ở trước mặt cô.Ông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt đầu Giang Ninh, thấp giọng nói: “A Ninh, con đã biết rồi sao?”

Toàn thân tràn ngập từng khí chất, không chút cẩu thả. Giang Ninh biết, Giang Hải đang nói dối.

Cả người vừa bình tĩnh vừa kiêu căng. Cùng với thị trấn nhỏ, hoàn cảnh bệnh viện đơn sơ như vậy không hợp nhau chút nào.

Giang Ninh sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách ngồi ở hành lang bệnh viện.Khoảng cách lần cuối cùng gặp nhau.

Cô cúi đầu, nhìn thấy đôi giày da màu đen dừng trước mặt cô, sau đó là đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây rộng.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khoảng cách lần cuối cùng gặp nhau.Giang Ninh nghe Giang Hải nói chuyện cười, mà cô căn bản không cười nổi, nước mắt cô rơi xuống.Sau đó Chu Liệt đi đến văn phòng bác sĩ chính. Tiếp theo mới đi vào phòng bệnh của Giang Hải.

Đã 5 năm Giang Ninh không gặp Chu Liệt

Từ chàng trai đến thanh niên trưởng thành như bây giờ.


Những thay đổi phát sinh trên người Chu Liệt khiến Giang Ninh không thể nhận ra anh ngay lập tức.

Chu Liệt lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng gọi: “A Ninh.”

Lúc này Giang Ninh mới nghe ra giọng nói của anhGiang Hải nhìn thấy Giang Ninh đến, ông cố gắng nở nụ cười.

Không phải qua điện thoại.

Mà là Chu Liệt đang đứng ở trước mặt cô.Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giang Ninh.

Nước mắt Giang Ninh, từng giọt từng giọt rơi xuống.Nghẹn ngào lên tiếng: “Anh Chu ơi… Bố, bố… Ông ấy… Bố…”

Cô giơ tay lên, ngón tay run rẩy nắm chặt vạt áo Chu Liệt.Cái gì cũng… Không thể cứu vãn được

Nghẹn ngào lên tiếng: “Anh Chu ơi… Bố, bố… Ông ấy… Bố…”Toàn thân tràn ngập từng khí chất, không chút cẩu thả.

Chu Liệt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Ninh.Ngày hôm đó, cả đêm hai bố con không ngủ

Anh ôm lưng cô, trầm giọng nói: “A Ninh, em đừng sợ, anh đã về rồi.”

Giang Ninh dựa vào vai Chu Liệt, không kìm được mà khóc.

Chu Liệt nghe tiếng khóc của Giang Ninh, chờ cô từ từ ổn định, anh mới nhẹ nhàng buông tay xuống.

“A Ninh, giao cho anh xử lý.”

Anh đã nói như vậy.

Sau đó Chu Liệt đi đến văn phòng bác sĩ chính. Tiếp theo mới đi vào phòng bệnh của Giang Hải.Giang Ninh sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách ngồi ở hành lang bệnh viện.

Chiều hôm đó.

Chu Liệt nói chuyện gì đó với Giang Hải, Giang Ninh từ đầu đến cuối đều không biết.

Nửa tiếng sau.Vào lúc này, Giang Ninh đột nhiên phát hiện người bố từng cao lớn mạnh mẽ nay đã già như vậy rồi.

Chu Liệt từ trong phòng bệnh đi ra.

Bộ vest anh đang mặc không thấy đâu, để lộ áo sơ mi trắng, đường cong áo sơ mi thẳng tắp, tôn lên dáng người cao thẳng rắn chắc của anh.

Ánh mắt Giang Ninh, vô thức đi theo Chu Liệt.Cô cúi đầu, nhìn thấy đôi giày da màu đen dừng trước mặt cô, sau đó là đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây rộng.

Chu Liệt đi tới trước mặt Giang Ninh.Giang Ninh ngẩng đầu lên người Giang Hải, đôi mắt sưng đỏ, cầu xin nhìn Giang Hải.

Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giang Ninh.

Chu Liệt nói: “A Ninh, chúng ta kết hôn đi.”Khóe miệng Giang Hải hạ xuống, trên khuôn mặt ngăm đen lộ biểu cảm đau buồn chưa từng có

“Bố em bị bệnh, người mà ông lo lắng nhất, người mà ông không buông xuống được chính là em. Chúng ta kết hôn, anh sẽ chăm sóc em cả đời”

Giang Ninh nghe Chu Liệt nói.

Ánh mắt từ khiếp sợ, đến không dám tin, đôi mắt không ngừng run rẩy.

Cô chưa bình phục sau cú sốc về bệnh tật của Giang Hải, rồi đối mặt với lời cầu hôn của Chu Liệt.
Bình Luận (0)
Comment