Phía sau Hầu phủ có hai nha hoàn quét dọn đang buôn chuyện.
Một người nói: “Tiểu Hầu gia vốn không thích người ở Quyết Yến Các kia, giờ nàng ta bị thương, trên người chắc chắn sẽ để lại sẹo, cho dù có thành hôn, chỉ sợ Tiểu Hầu gia cũng sẽ không đụng vào nàng ta.”
Một người khác nói: “Hầu phủ đã sớm không còn như xưa, Tiểu Hầu gia lại được công chúa để mắt tới, tiền đồ vô lượng, sao có thể thật sự bị một tờ hôn thư cũ ràng buộc, cưới một cô nhi.”
Hai người vừa nói vừa tụm lại với nhau, nhỏ giọng nói một số lời đồn đại trong phủ, tiếng cười ranh mãnh.
Gió xuân đầu mùa thổi vào người, lạnh thấu xương.
Ta lặng lẽ đứng sau một bụi hoa hồng cao ngang người nghe họ buôn chuyện.
Cho đến khi trong tiếng cười khúc khích mơ hồ lộ ra một câu: “Ta thấy người ở Quyết Yến Các kia chắc chắn không sống được bao lâu…”
“Suỵt! Cẩn thận lời nói.” Ta siết chặt áo choàng trên người, mỉm cười bước ra từ sau bụi hoa hồng.
Hai nha hoàn quét dọn kia sửng sốt, nhanh chóng quỳ xuống đất, run rẩy thành một cục, mặt sắp chôn vùi vào bụi đất.
Ta cong môi, nhẹ giọng an ủi: “Không cần sợ, các ngươi nói đúng, không sai.”
Nhưng họ ngẩng đầu nhìn lên, lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Ta cười cười, quay người định rời đi.
Nhưng lại thấy Tiểu Hầu gia Thôi Cảnh Ngạn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng ta, sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng là đang tức giận.
Ta mỉm cười.
Hóa ra hai nha hoàn này run rẩy như vậy không phải vì bị ta, người trong cuộc, nghe thấy lời bàn tán, mà là vì sợ Thôi Cảnh Ngạn.
Thật không may, ta chính là cô nhi ở Quyết Yến Các mà họ nhắc đến.
Còn Thôi Cảnh Ngạn, là Tiểu Hầu gia của phủ thừa ân hầu.
Ban đầu hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, từ nhỏ đã định chung thân.
Chỉ là, năm ta bảy tuổi, phụ thân và huynh trưởng đều tử trận sa trường, mẫu thân không chịu nổi đả kích nên nhanh chóng qua đời.
Phủ trấn quốc tướng quân to lớn, chỉ còn lại một mình ta là cô nhi.
Thừa ân hầu phủ vì dư luận, do lão phu nhân đứng ra đưa ta về bên cạnh đích thân nuôi dạy, đồng thời hứa hẹn hôn ước không thay đổi.
Đợi đến khi ta cập kê, sẽ để ta và Thôi Cảnh Ngạn thành hôn như đã hẹn.
Cứ như vậy, ta trở thành con dâu nuôi từ bé của Hầu phủ.
Đáng tiếc, thời gian trôi qua, sự bi tráng của phụ thân và huynh trưởng ta khi hy sinh thân mình đẩy lùi quân địch đã trở thành chuyện cũ.
Lão phu nhân cũng đã qua đời từ lâu.
Giờ đây, ta đã qua tuổi cập kê nhưng hôn sự vẫn chưa có ai nhắc đến.
Nhưng dù vậy, chỉ cần ta còn sống thì ta vẫn là hôn thê của Thôi Cảnh Ngạn, không đến lượt hai tên nô tài khinh thường.
Huống chi còn công khai bàn tán về ý tứ của chủ tử.
Hai nha hoàn này hôm nay e là không tránh khỏi một trận trừng phạt.
Ta vốn không thích những cảnh tượng như vậy nên đã hành lễ với Thôi Cảnh Ngạn, định cáo lui trước.
Nhưng hắn đột nhiên đưa tay chặn đường ta, dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có nói: “Đã chịu ấm ức, nhất định phải trút bỏ mới có thể thoải mái.”
Ngay sau đó, hắn ra lệnh cho thị vệ kéo hai nha hoàn đó vào phòng củi đánh ch. t bằng gậy.
Ta giật mình.
Thôi Cảnh Ngạn tuy tính tình lạnh lùng nhưng đối xử với hạ nhân vẫn không tính là khắc nghiệt.
Vì một chút lời qua tiếng lại mà ra lệnh đánh ch .t người, quả thực là bất thường.
Ngồi đối diện nhau trong đình nghỉ mát ở ao sen, ta vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ, một tiếng cao hơn một tiếng.
Thôi Cảnh Ngạn thản nhiên thưởng trà, còn ta chỉ thấy mồ hôi lạnh thấm ướt áo, vết bỏng ở lưng cũng càng thêm đ au nhói.
Cuối cùng, ta không nhịn được mở lời cầu tình.
Không ngờ hắn hơi nhướng mày, lại vui vẻ buông lời: “A Doanh đã không đành lòng, vậy thì tha cho bọn họ lần này.”
Thôi Cảnh Ngạn, hắn đang bán ân tình cho ta sao?
Khu vườn Hầu phủ trở lại yên tĩnh, một mảnh xuân sắc tươi đẹp, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ta biết, đằng sau sự bình lặng này, sóng ngầm đang cuộn trào.