Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 35

Ngồi thừ người trước sân, Tiểu Mai hiện đang rất phẫn uất cùng khó hiểu. Nàng cơ hồ vô cùng vui vẻ khi tiểu thư trở lại bình thường, không còn buồn bã ủ dột im lặng như trước. Nhưng ai đó, giúp nàng với, tại sao hiện tại, tiểu thư nhà nàng suốt ngày rời phủ du ngoạn, trêu chọc nam nhân, hoành hành bát quái. Có phải tiểu thư đau buồn quá nên đầu óc bất thường luôn rồi không? Thơ thẩn nghĩ ngợi, Tiểu Mai bỗng dưng cảm thấy một bàn tay ấm áp xoa tóc mình. Tuyệt Phong nhìn nàng cười, ngồi xuống bên cạnh.

-Sao lại chán đời vậy?

-Còn không phải do chủ tử của chúng ta! Hừ, ta thật muốn chém tên Hy vương gia đó thành trăm mảnh, làm tiểu thư ra nông nỗi này.

-Nếu cần thì đâu tới lượt nàng, ta và Tuyệt Vân đã giải tuyết hắn trước. Chủ tử có suy nghĩ riêng, chúng ta không nên xen vào.

-Ý huynh là… tiểu thư đang có ý đồ gì đó…

-Ừ… cứ kệ người, chẳng phải còn một tên cao tay hơn chúng ta sao? Có chuyện gì hắn sẽ bảo vệ tiểu thư…

-Hừ… sao ta không lanh trí bằng huynh, thật ức chết mà…

-Vì nàng thiện lương thôi…

Hai người thân mật cự cãi, Vinh Tuyệt Trần vừa đẩy cửa bước ra trông thấy, hớn hở ra mặt nhưng làm bộ đau xót, ôm ngực tựa vào cửa.

-Tiểu Phong à, ngươi làm chủ tử đau lòng nha. Ta vừa mới kinh hách xong, hai người lại ân ái ngay trước cửa. Hỏi ta phải làm sao đây?

-Á, sao tiểu thư lại ra đây? Tiểu Mai giật mình lánh ra xa khỏi Tuyệt Phong.

-Dĩ nhiên ta đang định đi dạo nha! Nhưng mà hai người bận như vậy, chắc ta sẽ rủ Ngọc Bích.

Nàng lém lỉnh nói rồi quay đầu đẩy đại môn ra ngoài, gương mặt tím thẫm nổi bật kinh khủng nhưng lại rất thu hút bởi cặp mắt đen huyền tỏa ánh sáng thông minh. Tiểu Mai bật dậy chạy vèo theo bỏ lại Tuyệt Phong đứng gãi đầu, một lúc lâu sau cũng phi thân bám sau. Ngọc Bích lúc này bị bỏ lại ở nhà, chống cằm nhìn không gian hiu quạnh rồi cũng khép cửa đi nơi khác.

-Tiểu thư định đi đâu nữa vậy?

-Ta hả? Đi tiểu quan quán! Nàng lạnh lùng phán một câu xanh rờn.

-Dạ,… không được, cái gì cũng có thể chấp nhận riêng chuyện này không thể. Tiểu Mai níu kéo, phản đối.

-Ta thích nha. Mau buông tay…

-Không, lỡ Tiêu vương gia biết được, nhất định sẽ xử lý người. Tiểu Mai hăm dọa.

-Hử? Không biết tên yêu nghiệt đó bận gì, mấy hôm nay không thấy ghé, ta chưa tính sổ hắn là đã may mắn lắm rồi! Vinh Tuyệt Trần chu môi bỏ đi.

-Khoan đã, chờ em…

Vào lúc này, mỗ yêu nghiệt nào đó hắt xì liên tục, ngồi trong ghế bảo tọa tại “Tiêu Sát các” chỉ huy lực lượng “dọn dẹp”, “sửa sang”. “Nhanh tay lên, ta còn muốn đi thăm phu nhân” – Lăng Gia Tiêu khó chịu. Các vị sát thủ từ xưa đến giờ tay chỉ quen cầm kiếm, giờ phải bưng bê mang vác, quét sơn, cắm hoa, trang trí… thở không ra hơi nhìn chủ nhân cao cao tại thượng, lâu lâu lại hối, ngồi mình thì rúc rích cười… lắc đầu chịu trận.

Tại tiểu quan quán nổi tiếng nhất kinh thành, tú ông đang vô cùng sửng sốt, mặc mày đen thui nhìn nữ tử đứng trước mặt, vết thương tím sẫm, hắc y bao trùm, khí thế tất sát… còn ai ngoài Hy vương phi. Biết không thể đẩy vị khách đặc biệt này ra khỏi cửa, ông ta ngay lập tức nịnh nọt.

-Không biết vương phi ghé thăm có gì cần dạy bảo?

-Ta đến đây tìm tiểu quan vui chơi một chút. Nàng nhoẻn miệng cười, môi hồng răng trắng đáng yêu, trừ vết tím sậm kinh dị.

-Lão đây không dám, nơi này ti tiện, sao có thể tiếp đón một người cao quý như ngài.

-Nhiều lời, còn không mau kêu người ra đây. Tiểu Mai lần đầu tiên đến địa phương này, tức giận đỏ mặt đập bàn.

Lão chủ quản thấy vậy sợ hãi ngay lập tức lui người. Vinh Tuyệt Trần uống trà che miệng khúc khích tiện tay đưa một ly qua cho nha đầu ngồi bên đang thở hồng hộc ngại ngùng muốn trốn. Hai người ngồi trong sảnh, nhìn quanh cảm thấy nơi này thật sự ngột ngạt, tất cả đều kín như bưng, mỗi một căn phòng đều có cách âm cùng tường chắn cẩn thận. Chủ tử mất hết nội công nhưng Tiểu Mai không tệ, nàng cảm thấy có một nguồn nội lực kì lạ quanh quẩn, dường như có ai đang theo dõi.

“Chủ tử, phải làm sao?” âm thanh éo éo từ tú ông vang ra, “ta sẽ tiếp”.

Chừng một khắc sau, có một tiểu quan nhỏ nhắn xuất hiện, ra dấu mời hai nàng lên lầu, vòng vèo cầu thang xoắn ốc hiện lên một căn phòng tĩnh mịch, mành tre, đơn sơ, không bàn ghế chỉ trải thảm da hổ cùng một số đệm lông. Tiểu Mai thức thời nhìn gương mặt chủ tử đứng bên ngoài bảo hộ.

Vinh Tuyệt Trần đi vào bên trong nhìn xuyên qua màn lụa, một nam nhân nửa nằm nửa ngồi tựa trên chiếc gối cao không nhìn rõ mặt, làn da trước ngực phơi bày lộ liễu, mái tóc đen ngấm nắng hoe vàng dưới đuôi cọ vào lớp vải áo câu nhiếp hồn phách khiến nàng thở dài, “sai lầm a, lại thêm một tên yêu nghiệt sao?”

-Không biết vương phi có hài lòng với nhan sắc của ta? Thanh âm hùng dũng vang lên không có tí nào là ỏng ẻo, khác hẳn với các tiểu quan khác làm nàng giật mình.

-Ta chưa thấy rõ, phiền người bước ra đây có được không? Nàng vươn ngón tay xinh xắn chọc vào màn che.

-Dĩ nhiên là được.

Hắn khẽ đứng dậy làm vạt áo phía trước ngực vốn đã hở nay càng như không còn che đậy nổi, bắp chân màu mật ong chắc khỏe cuồn cuộn, cánh tay nổi lên từng thớ cơ mạnh mẽ kéo đứt tấm rèm hiện ra gương mặt anh tuấn phi phàm, khí chất trên vạn người, đôi mắt như dã thú hoang sơ, câu hồn đoạt phách. Tuy nhiên, Vinh Tuyệt Trần chỉ nhìn và chép miệng, môi mỏng khẽ giương lên tán thưởng tuyệt nhiên không hề bị thu hút. Kẻ kia thấy vậy, con ngươi quỷ dị hiện lên tầng tầng yêu thích.

-Vương phi cảm thấy nhan sắc ta không đủ? Hắn kéo môi cười lạnh.

-Không, phi thường đủ. Mỹ nhân nga! Nàng kéo tay hắn vỗ về ngồi xuống.

-Hình như gương mặt ngài không nói như vậy?

-Có sao? Ngươi nên biết là ta hiện đã hủy dung a… thật khó biểu hiện yêu thích ra ngoài. Nàng chế thêm trà đưa lên môi hắn. – Nào mỹ nhân uống với bổn đại gia đi, xong rồi chúng ta lại vui vẻ.

-Hy vương gia nếu biết việc này hẳn sẽ điên lên mất, vương phi không sợ?

“Ta sợ người khác, không phải hắn” – Nàng nghĩ trong lòng cười lạnh, đôi mắt tỏa ra sự huyền bí khác thường nhíu lại âm u. Trong vương phủ, Lăng Gia Hy nghe báo cáo, đập mạnh bàn, đứng lên ngồi xuống mấy lần nhưng không thể đi tới nơi đó, hắn bực bội hét lên, phá hỏng mọi thứ xung quanh. Hạ Hồng Hoa bưng chén cháo chờ ngoài cửa, tức giận, hận, căm ghét… sôi trào, một tay xoa bụng ả cắn môi quyết định.

Về phần Vinh Tuyệt Trần, ngồi cạnh mỹ nam nhưng chẳng có xíu hứng thú, bình thường nàng rất “bình tĩnh” chọc ghẹo nam nhân nha, nhiều kẻ còn chẳng có bề ngoài nổi bật như thế này… Ai dè… đến nơi này, lại bị hắn làm cho không khí trở nên quái dị, nàng bị hắn đùa giỡn… không được yên thân.

-Ta về đây! Nàng phẩy tay đứng dậy.

-Sao vương phi lại về sớm như thế? Chúng ta không vui vẻ qua đê nay sao?

“Ta ói” – Nàng thầm nghĩ, lắc đầu, ngón tay xinh đẹp chọc vào gương mặt quỷ dị của hắn nói một tiếng từ chối, nhét vào trong vầng ngực lộ ra một ngân phiếu xa xỉ rồi mới bỏ đi. Khi cánh cửa khép lại, nàng vô tình cảm nhận nụ cười lạnh ẩn ý của hắn lấp ló sau bên trong.

Kể từ hôm đó, danh tiếng “sắc nữ” của nàng nổi như cồn. Ngay cả Tiểu San San cũng phải đạp cửa đến hỏi thăm lý do. Nàng chỉ cười và chọc ghẹo đệ đệ. Giữa lúc tin đồn thất thiệt lớn lên như thổi, đại tẩu của Vinh gia sinh được một chất nam xinh xắn như thiên thần, cả gia tộc vô cùng hãnh diện hạnh phúc, nhìn đứa trẻ, Vinh Tuyệt Trần cảm thấy sự sống thật quý giá, mỗi ngày trôi qua đều đáng trân trọng, và nàng biết ơn vì yêu nghiệt nào đó chẳng buông tay, để nàng mạnh mẽ tựa vào hắn mà sống.

-Nàng… mấy hôm nay làm gì? Tiêu vương gia sau bao ngày xa cách cuối cùng cũng ghé đến Linh Trần viện đàm đạo. Hắn có bộ dạng đen thui, sắp nổi điên đến nơi.

-Ta đi chơi nga! Nàng vui vẻ chọc hắn.

-Đi chơi? Chơi tới tận tiểu quan quán! Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, dây thần kinh xúc động nổi lên trán, nàng càng bật ra cười.

-Nga, ta tìm được một tên còn quỷ dị thu hút hơn chàng.

-Hơn ta? Xem ra ta chiều hư nàng quá rồi!

Tiêu yêu nghiệt nổi giận, bế nàng lên trên vai, tay kia đánh “bép” vào mông, miệng liên tục lải nhải “dám đi trêu ghẹo nam nhân, tiểu quan quán, chừa này…”… “Á, ta chừa rồi, ai cho chàng đánh ta, huhu…”…

-Sao rồi? Sau một trận hành hạ, hắn xoa tóc nàng hỏi.

-Hừ, có kẻ dám bỏ ta đi bằng bẵng mấy hôm liền chưa bị làm gì thì thôi, còn dám phạt ta… không thèm để ý đến chàng.

-Ha, ta tưởng không có ta nàng đang sống tốt đó chứ? Hắn giả vờ làm nũng.

-Ta đã bảo mình có việc cần làm rồi, đồ hay ăn dấm chua! Nàng chu miệng trách móc.

-Việc thế nào… Hắn nghiêm túc.

-Ta nghĩ có người không kiềm chế nổi rồi, tuy nhiên Hy vương có vẻ thực thay đổi quyết tâm chiều lòng ta.

-Không được quay lại, nàng là của ta!

-Phải, ta là của chàng mà! Có điều, tuy ta muốn xem kịch hay nhưng ta không muốn ảnh hưởng sinh linh vô tội khác.

-Nếu cô ta ngu ngốc… đành chịu…

Hai người nhìn nhau thở dài, ánh trăng càng lên cao càng sáng tỏ. Biển sen dập dìu đưa đẩy, mang tất cả hương thơm ngọt dịu đi vào lòng người. Ngày sau, sóng gió ập tới, hai ta vẫn bình ổn đứng giữa đất trời này, phải không? …Nhất định thế…
Bình Luận (0)
Comment