Sắc Nước Hương Trời

Chương 113

Triệu Hằng theo sau lên xe ngựa, đi vào chỉ thấy Tống Gia Ninh ngồi ở tọa tháp bên phải, chỉ chiếm có chút chỗ nhỏ, còn dư lại đều chừa cho hắn.

Triệu Hằng ngồi vào vị trí chính giữa, lưu lại cho nàng chỗ trống hai bên hoạt động.

"Đa tạ Vương gia." Tống Gia Ninh chăm chú nhìn vạt áo hắn, nói khẽ đến không thể nghe.

"Rất đau?" Triệu Hằng nghiêng đầu nhìn nàng.

Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng dạ một tiếng. Tối hôm qua hắn muốn ba lần hay bốn lần, nàng nhớ không rõ, chỉ biết là nàng thoải mái thì ít, phần lớn thời gian đều là gắng gượng chịu đựng, cũng may là cam tâm tình nguyện chịu đựng, đặc biệt là lúc ôm eo hắn, cho dù thân thể chịu dày vò, nhưng trong lòng rất thỏa mãn, bởi vì là phu thê chân chính, vì vậy nam nhân thân thể rắn chắc cường tráng này, sẽ coi nàng như thê tử mà bảo vệ.

Triệu Hằng hiện tại tin tưởng, thấy nàng rõ ràng bị ủy khuất nhưng vẫn là bộ dạng ngượng ngùng, cũng không có ý trách hắn, dường như hắn làm cái gì nàng cũng sẽ không tức giận. Triệu Hằng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Tối hôm qua, ta thất thố." Hắn hiện tại cũng không cách nào nhớ lại tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ có một cỗ xúc động, liên tục muốn vùi ở trong nàng.

Tống Gia Ninh vội vàng lắc đầu, cúi thấp đầu, lỗ tai nóng bừng: "Không trách Vương Gia." Đều do bốn miếng thịt nai kia, kiếp trước Quách Kiêu...

Khuôn mặt nghiêm nghị này vừa xông vào đầu, Tống Gia Ninh liền lập tức dừng lại, không muốn lại nhớ lại chuyện giường chiếu với người khác.

"Trở về bôi thuốc." Triệu Hằng nói.

Bôi thuốc...

Tống Gia Ninh lúng túng nghiêng đầu qua bên trái, bàn tay nhỏ bé nắm nắm chặt khăn.

Xe ngựa xuất phát, nam nhân không nói thêm gì nữa, trong xe yên tĩnh, tiếng vó ngựa quy luật không khỏi làm người ta buồn ngủ. Tống Gia Ninh tối hôm qua ngủ không ngon, lúc này không khỏi cảm thấy buồn ngủ, xe ngựa mới rẽ khỏi con đường Thọ vương phủ, nàng liền che mặt vụng trộm ngáp hai cái, buồn ngủ đến mức khóe mắt rơi lệ.

Triệu Hằng mắt nhìn búi tóc chỉnh tề của nàng, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Hai khắc sau, xe ngựa dừng ở trước cửa cung, Tống Gia Ninh ngáp một cái cuối cùng, vừa thả tay xuống, bên cạnh bỗng nhiên đưa qua một tách trà, bên trong nước trà còn bốc hơi nóng. Tống Gia Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt hạnh ngập nước, trên mặt thoa một lớp phấn nhàn nhạt, nhưng không thể che lấp hết vài tơ máu đỏ trong mắt nàng.

"Thanh Thần." Hắn nói.

Tống Gia Ninh ngượng ngùng cười, hai tay nhận bát trà, rủ mắt uống, đôi môi đỏ thắm như anh đào dán lên bát trà bạch ngọc, hai loại màu sắc rung động lòng người nhất lại vô cùng phù hợp, như hồng mai ngạo tuyết, nhưng bớt đi lăng lệ ác liệt của trời đông giá rét, mà nhiều hơn một loại dịu dàng xúc động chạm vào tim, giống như sự mềm mại thoát ra từ trong xương của nàng.

Triệu Hằng xoay người lại, cũng rót cho mình một chén.

Hai vợ chồng mỗi người uống hết nửa bát trà, lúc này mới xuống xe, gió lạnh thổi, Tống Gia Ninh lập tức thanh tỉnh, đi theo bên cạnh hắn, đi một đoạn đường cung thật dài, rốt cuộc đi tới bên ngoài Sùng Chính điện. Lúc này mặt trời đã lên cao, tuy rằng không cần lên tảo triều, nhưng Tuyên Đức Đế vẫn là sáng sớm liền đến bên này phê duyệt tấu chương, biết một đôi tân nhân tới, ông buông ngự bút, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

"Phụ hoàng." Ngừng ở trước bàn sách, Triệu Hằng lạnh nhạt nói.

"Phụ hoàng." Tống Gia Ninh cũng cố gắng trấn định lên tiếng gọi, không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, trượng phu bên cạnh là Hoàng Thượng tương lai, cha chồng đối diện là Đương Kim hoàng thượng, tất cả đều là đại quý nhân.

Tuyên Đức Đế lặng yên quan sát vợ chồng son. Cưới vợ, nhi tử dường như không có gì khác bình thường, vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, nếu không có đôi má đỏ bừng như hoa đào của con dâu bên cạnh, Tuyên Đức Đế thiếu chút nữa muốn hoài nghi nhi tử tối hôm qua không thành sự rồi. Thật ra Tuyên Đức Đế đối với Tam nhi tức này có chút bất mãn, cảm thấy thanh danh có vết, nhưng lúc này nhìn con dâu tư sắc hoa nhường nguyệt thẹn khuynh thành, quả thật là đảm đương nổi một câu "Có sắc đẹp" kia của nhi tử, Tuyên Đức Đế liền lười so đo.

Dù sao mỹ nhân hiếm thấy, nha đầu kia trưởng thành như vậy, cũng là trời cao chiếu cố, mệnh định người phúc khí.

Đạo lý lớn có Lý hoàng hậu dạy bảo, Tuyên Đức Đế chỉ đơn giản dặn dò con dâu: "Sau này cuộc sống hằng ngày của lão Tam liền giao cho ngươi, hảo hảo hầu hạ, đừng phụ tấm lòng thành lão Tam dành cho ngươi."

"Con dâu cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo." Tống Gia Ninh đáp tự đáy lòng.

Tuyên Đức Đế gật gật đầu, ban thưởng, liền bảo vợ chồng son đi hậu cung.

Tuyên Đức Đế Tử con nối dõi không coi là nhiều, cách hai ba năm mới có việc vui, bởi vậy hôm nay Trung cung đặc biệt náo nhiệt. Lý hoàng hậu ngồi ở trung tâm, năm nay nàng ta mới hai mươi mốt tuổi, không thể nghi ngờ là dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi nhất trong đám phi tần địa vị cao, nhưng nàng ta trang điểm trắng trong thuần khiết đơn giản, trên đầu hai ba món trang sức, quần áo cũng không đẹp đẽ quý giá.

Không riêng nàng ta mộc mạc như vậy, bởi vì Tuyên Đức Đế không thích xa hoa, những cung phi này thậm chí hoàng thân quốc thích cũng không dám ăn mặc quá rêu rao.

Dưới tay trái Lý hoàng hậu, ngồi theo thứ tự là ba vị phi tần Ngô quý phi, Huệ phi, Thục phi sinh long tử long nữ, phía bên phải là bối phận nhỏ hơn, Sở Vương phi, Duệ Vương phi, Đoan Tuệ công chúa thủ thỉ thù thì trò chuyện. Thời tiết quá lạnh, Sở Vương phi Phùng Tranh không có ôm Hoàng Trưởng Tôn tiến cung, ngược lại là Ngũ hoàng tử bốn tuổi nghe nói Tam ca Tam tẩu muốn vào cung, nên lại bên cạnh mẫu hậu chờ xem náo nhiệt.

Lý hoàng hậu vô cùng sủng ái Ngũ hoàng tử, cộng thêm Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ, còn chưa tới tuổi cần nghiêm gia quản giáo, liền đồng ý.

Đang nhẹ giọng nói chuyện, thì tiểu thái giám bên ngoài thông truyền, nói là Thọ vương, Thọ vương phi đã đến.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn cửa ra vào.

Cung nữ vén màn cửa, Thọ vương, Thọ vương phi trước sau đi vào, Thọ vương một thân trường bào cổ tròn đỏ thẫm, thân hình thon dài mặt như ngọc, chính là kinh thành đệ nhất giai công tử mọi người đều biết, trước đại hôn có lẽ mỹ danh không lộ ra, nhưng hôm qua Thọ vương đón dâu vòng nửa cái kinh thành, danh tiếng tuấn mỹ sớm đã truyền ra ngoài.

Thọ vương phi theo sát phía sau, mặc một bộ bối tử màu đỏ thẫm, hồng y tựa như cánh hoa mẫu đơn tầng tầng kiều diễm, chính giữa bao lấy một vị Mẫu Đơn tiên tử diễm áp quần phương, mỹ mạo này không thể bắt bẻ, toàn thân phong tình quyến rũ động lòng người, các nam nhân nhìn sẽ tâm sinh thèm thuồng, nữ nhân nhìn thấy, không tránh khỏi sẽ sinh ra chút đố kị ghen ghét.

Lý hoàng hậu và ba vị phi tử là trưởng bối, không cần phải ghen ghét một Vương Phi tiểu bối, ngược lại âm thầm may mắn mỹ nhân như vậy gả cho Thọ vương, bằng không thì được Hoàng Thượng vừa ý, hậu cung sợ là không còn địa vị cho các nàng rồi. Cùng bối phận, Phùng Tranh và Tống Gia Ninh là khuê trung hảo hữu, Tống Gia Ninh càng đẹp càng được sủng ái, Phùng Tranh liền càng trở nên cao hứng thay tỷ muội. Duệ Vương phi mặt mỉm cười nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh đang đi tới bên này, một đôi tay gầy gò hơi có vẻ đáng sợ, lén lút siết chặc.

Vương Phủ nhà mình thì Trương Thị xinh đẹp dụ dỗ Duệ Vương phải xoay quanh, cũng cái dạng xinh đẹp như Tống Gia Ninh vậy, eo nhỏ ngực to, khác biệt duy nhất, khuôn mặt Tống Gia Ninh có chút béo, hơi giảm bớt sự quyến rũ này, khuôn mặt Trương Thị gầy khóe mắt xếch lên, trời sinh mắt hồ ly, mỗi lần đối mặt, nàng ta ước gì có thể gọi người móc tròng mắt Trương Thị ra!

Bởi vì thù hận này, Duệ Vương phi nhìn Tống Gia Ninh cũng không quá thích.

Mà trong điện này không thích Tống Gia Ninh nhất, thuộc về Đoan Tuệ công chúa, đợi hai người hành lễ với Lý hoàng hậu và trưởng bối, Lý hoàng hậu vừa khen mỹ mạo Tống Gia Ninh xong, Đoan Tuệ công chúa liền có chút u oán nhìn huynh trưởng nói: "Lần trước đi quý phủ Tam ca hái quả hồng, ta mới trêu ghẹo biểu tỷ hai câu, Tam ca liền dạy dỗ ta một trận, lúc ấy ta còn ủy khuất, hiện tại mới hiểu được, thì ra Tam ca đã sớm để biểu tỷ trong lòng rồi, trách không được khắp nơi thiên vị biểu tỷ."

Tống Gia Ninh sắc mặt biến hóa. Ý tứ trong lời nói của Đoan Tuệ công chúa, là ám chỉ nàng sớm có tư tình với Thọ vương sao?

Nàng cũng không thể để các trưởng bối hiểu lầm như vậy.

Tống Gia Ninh liền nhìn chằm chằm vào Đoan Tuệ công chúa, sau một lát mới giống như nhớ tới, kinh ngạc nói: "Đều là chuyện ba năm trước đây, công chúa còn nhớ rõ ràng, nếu không phải ngươi nói, ta đều đã quên mất rồi."

Nàng năm nay mười bốn, ba năm trước đây cũng mới mười một, khuôn mặt tư thái cũng không có nẩy nở, Thọ vương có thể thích một tiểu nha đầu mười một tuổi à?

Phùng Tranh nghe liền hiểu ý em dâu, chỉ muốn biến vấn đề này thành cuộc chiến nhỏ giữa biểu tỷ muội, trước mặt Thục phi nàng trước một bước mở miệng, oán trách Đoan Tuệ công chúa nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, biểu tỷ ngươi từ nhỏ đã trung thực, nếu không phải ngươi khi dễ người, Tam ca của ngươi sẽ bỏ thân muội muội đi thiên vị biểu muội?"

Thọ vương không có quan hệ gì với bà, nhưng Tống Gia Ninh là cô nương nhà mẹ đẻ Quốc Công Phủ, nữ nhi trào phúng Tống Gia Ninh Thục phi sẽ không quản, duy chỉ có quan hệ đến giáo dục cô nương Quách gia, Thục phi không thể dung túng nữ nhi hồ đồ.

Cái bẫy trong lời nói bị Tống Gia Ninh phá giải, lại bị mẫu thân dạy dỗ một trận, Đoan Tuệ công chúa bĩu môi, quay đầu gọi Ngũ hoàng tử: "Ở đây không thú vị, đi, ta mang Ngũ đệ đi ra bên ngoài chơi."

Ngũ hoàng tử nhìn nhìn tân vương tẩu xinh đẹp, lắc đầu, tỏ vẻ mất hứng.

Đoan Tuệ công chúa lại rơi xuống một lần thể diện, tức giận tự mình rời khỏi.

Nhìn bóng lưng nữ nhi nghênh ngang rời đi, Thục phi sinh lòng bất đắc dĩ, cô nương mười ba tuổi, cũng không tính là nhỏ, sao còn không hiểu chuyện như thế?

"Mẫu hậu, nhi thần cáo lui." Ở trong một mảnh hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Hằng thi lễ một cái với Lý hoàng hậu, đột ngột nói.

Đổi lại Vương gia nào đó mạo muội chào từ biệt, Lý hoàng hậu nhất định sẽ nghi kỵ đối phương không kính trọng nàng ta, duy chỉ có Thọ vương, quái gở đã quen, Lý hoàng hậu một chút cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Đi đi, Vương Gia làm việc ở Hàn Lâm viện, đơn giản thoát thân không ra, Gia Ninh có rảnh tiến cung nhiều một chút, cùng chúng ta trò chuyện."

Tống Gia Ninh khéo léo đồng ý, trước khi đi, đối mắt với Phùng Tranh, ngày khác bí mật gặp mặt lại tâm tình.

Vừa vào vừa ra, trong cung vòng một vòng lớn, phía dưới Tống Gia Ninh lại càng không khỏe, lông mày nhíu lại, hai má trắng bệch. Nhưng ở bên ngoài cửa hoàng cung, cho dù Triệu Hằng có nhìn ra nhưng cũng không thể ôm nàng lên xe, chỉ có thể nâng cánh tay nàng, tận lực không để nàng phải ra sức. Tống Gia Ninh cảm nhận rất rõ ràng, chính lúc nhấc chân lên xe kia, vết thương bị động khẽ, cơn đau ập đến không hề báo trước, nàng nhịn không được, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi.

Triệu Hằng ngửa đầu, nàng đã cứng ngắc người khom lưng tiến vào.

Triệu Hằng nhảy lên xe ngựa, Tống Gia Ninh giống như lúc đến, khiêm tốn dựa vào mép xe, chóp mũi toát ra vài điểm mồ hôi ẩm ướt.

Triệu Hằng ngồi vào bên cạnh nàng, màn xe vừa buông, hắn liền vươn tay, ôm eo nàng nâng đầu gối nàng, đem người để lên trên chân mình. Động tác thân mật như vậy, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, ngẩng đầu muốn nhìn hắn, còn chưa thấy rõ người, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhanh chóng tới gần, môi mỏng hơi lạnh chớp mắt liền dán lên nàng.

Tống Gia Ninh "A..." một tiếng, trong mắt hạnh trợn tròn liên tiếp xẹt qua mê mang và hoảng sợ, Thọ vương không kịp chờ đợi hôn nàng như vậy, sẽ không phải lại muốn chuyện này nữa chứ? Nhưng, cũng đừng nói là trong xe ngựa, chính là trở về Vương Phủ, nàng cũng hầu hạ không được nha, giơ cái chân lên liền đau đến như vậy, nghĩ đến Thọ vương hùng vĩ, Tống Gia Ninh không khỏi sợ run cả người.

"Lạnh?" Triệu Hằng buông bờ môi nàng ra, kinh ngạc hỏi.

Tống Gia Ninh nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, ngượng ngùng chôn vào trong lòng ngực của hắn, bàn tay nhỏ bé dán lên bộ ngực hắn, giống như con muỗi kêu nói: "Vẫn, vẫn còn đau..."

Tốt xấu, cũng phải đợi đến tối chứ, không nghĩ tới Thọ vương thanh nhã đứng đắn, cũng là phường háo sắc.
Bình Luận (0)
Comment