Trans: Khánh Khánh
Chỉ cần viết câu trả lời đơn giản là được, nhưng Thẩm Tấn ở một bên vẫn đang viết, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cô một cách thản nhiên.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cảm thấy người này cố ý.
Bên cạnh bàn gỗ có mấy người đàn ông cao lớn vì nhìn không rõ camera trong phòng, lo lắng có chuyện gì đó sẽ xảy ra, cố ý tới gõ cửa, đang chen chúc quanh bàn gỗ, nhìn chằm chằm Thẩm Tấn trả lời mẫu phản hồi.
Thu Tuỳ vô cùng ấn tượng trước một chàng trai trẻ nhất mặc áo phông đen trong đám người đó.
Khi đến cửa, ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng lướt qua Thẩm Tấn, dừng trên người cô, trong mắt không hề che giấu sự kinh ngạc.
Thẩm Tấn lười biếng trả lời xong câu hỏi cuối cùng, tuỳ ý liếc nhìn chàng trai trẻ tuổi mặc áo phông đen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đưa phiếu phản hồi đã điền đầy đủ cho người đứng đầu.
Nhóm người đàn ông cao lớn đến gặp bọn họ bất lực nhìn Thẩm Tấn viết ra câu trả lời cho vấn đề cuối cùng, sau khi suy nghĩ một lúc, họ quay lại nhìn Thu Tuỳ, người đang đứng cạnh Thẩm Tấn đang không biết phải làm sao.
Hai người này tiến vào nhà ma, không phải cặp đôi liền thành một cặp, bạn gái trong miệng người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này còn có thể là ai khác? Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Đây không phải là một vấn đề quá rõ ràng sao?!!!
Bất quá ngôi nhà ma có vai trò quan trọng trong việc tăng tỷ lệ kết hôn.
Loại chuyện này cũng coi như là phổ biến.
Dù vậy, nhóm người này vẫn không nhịn được ồn ào cười cười khi hóng được lần đầu tiên có người chính miệng thừa nhận.
Giống như ở trường trung học, thời điểm giáo viên gọi một nam và một nữ cùng trả lời một câu hỏi.
Các bạn trong lớp bắt đầu đồng thanh cổ vũ.
Rất thân thiện, Thu Tuỳ không hề cảm thấy chán ghét.
Chỉ là cảm thấy có chút thẹn thùng.
Khóe môi cô thả lỏng, mỉm cười với nhóm người đối diện tuy trong lòng đã biết rõ nhưng vẫn giữ thái độ thân thiện.
Thu Tuỳ liếc nhìn người chàng trai trẻ nhất mặc áo phông đen, thấy rõ sự thất vọng hiện lên trong mắt chàng trai trẻ.
Cuối cùng cô cũng nhận ra điều gì đó.
Thu Tuỳ cụp mắt nhìn Thẩm Tấn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, tay phải anh lười biếng đặt trên bàn gỗ.
Giữa lúc hỗn loạn, Thẩm Tấn sắc mặt bình tĩnh, không chút xấu hổ, ánh mắt như vô ý dán chặt vào chàng trai trẻ tuổi mặc đồ đen.
Thu Tuỳ chớp mắt.
Thẩm Tấn hất cằm lên như đang khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo và thù địch.
Thu Tuỳ: "..."
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Thẩm Tấn lại trả lời câu hỏi cuối cùng trong phiếu phản hồi như vậy.
Đây đâu phải là trả lời vấn đề, rõ ràng là mặt không biểu tình.
Giữa những tiếng reo hò phần lớn là những lời chúc phúc và một chút oán giận, Thu Tuỳ bị Thẩm Tấn nắm tay rời khỏi ngôi nhà ma ám mà cô lần đầu đặt chân đến.
Khi đến ngã tư gần nhất, Thẩm Tấn dừng lại, cầm điện thoại di động, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
"Thẩm Tấn", Thu Tùy cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, tay vốn đang bị Thẩm Tấn nắm giật giật, lắc lư cánh tay Thẩm Tấn, "Chúng ta thành một đôi khi nào?"
Ngón tay của Thẩm Tấn lướt nhanh trên màn hình liền dừng lại.
Mái tóc đen tán loạn trước trán, Thẩm Tấn cụp mắt, nhướn mày, trầm ngâm nhìn cô một lúc.
"Không muốn chịu trách nhiệm hay thừa nhận?"
Thu Tùy môi mấp máy, vô thức muốn phản bác.
Cô chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Quá bí ẩn và mơ hồ đến mức không thể tin được.
Thế nên khi cô bị Thẩm Tấn dẫn ra khỏi nhà ma, phải mất rất lâu mới có phản ứng.
Thẩm Tấn thậm chí còn không hỏi cô nội tình chuyện chia tay năm đó, liền trực tiếp thừa nhận hai người quay lại với nhau.
Thu Tuỳ luôn cảm thấy bất an.
Điều này không giống với trình tự quay lại mà cô đã dự đoán.
Trong trí tưởng tượng của cô, hẳn là cô nên thú nhận tất cả sự thật về năm đó với Thẩm Tấn, chỉ khi Thẩm Tấn không còn chút nghi ngờ nào về tình cảm của cô thì họ mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Thu Tuỳ mím môi dưới, suy nghĩ một lúc để giải thích.
Nhưng Thẩm Tấn lại gật đầu: "Cũng đúng."
Thu Tuỳ: "?"
Thẩm Tấn thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay về điện thoại, thản nhiên nói: "Nếu hiện tại không muốn thừa nhận hay chịu trách nhiệm cũng đúng thôi."
Thu Tuỳ: "?"
Cô cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.
"Ý là gì?"
"Nếu em thấy vẫn chưa đủ", Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào điện thoại gõ chữ, dùng giọng điệu thờ ơ, "Đợi chúng ta làm xong những gì một cặp đôi nên làm, em lại thừa nhận cùng chịu trách nhiệm."
Các cặp đôi nên làm gì?
Chẳng phải đều đã xong rồi sao...
Không đúng!
Có vẻ như họ vẫn chưa làm xong việc mà một cặp đôi nên làm.
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy một loại xấu hổ cùng tức giận xông thẳng lên trán.
Thẩm Tấn như thế nào làm được!
Một bên gõ phím trò chuyện với người nào đó trên điện thoại, một bên nói những lời không đàng hoàng với giọng điệu không chút để ý như vậy.
Hơn nữa những lời này đã miêu tả một cách sinh động cô là một kẻ cặn bã. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Một kẻ cặn bã không chịu thừa nhận mối quan hệ giữa hai người cho đến khi ngủ với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu và càng tức giận hơn khi thấy Thẩm Tấn vẫn cúi gằm mặt gõ phím.
Ai là kẻ cặn bã!
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ tự động bỏ qua câu cái gọi là việc cặp đôi nên làm, bất mãn đưa tay chọc vào góc áo của Thẩm Tấn, vóc dáng anh cao lớn, cô thậm chí không nhìn thấy được Thẩm Tấn đang trò chuyện sôi nổi với ai trên điện thoại., "Anh đang trò chuyện với ai?"
Thẩm Tấn dừng động tác gõ phím trên màn hình.
Anh thấp mắt đánh giá cô một lúc, khoé môi buông lỏng, nhướn mày, giọng đầy ẩn ý nói: "Sao vậy, không muốn thừa nhận chúng ta là một đôi, lại muốn kiểm tra thân phận của anh?"
"Không..."
Thu Tuỳ vô thức muốn phản bác, nhưng vừa nói ra một chữ, cô đột nhiên dừng lại, ba chữ "không phải vậy" cuối cùng bị cô nuốt xuống.
Làm sao???
Cô hiện tại còn không thể kiểm tra anh à?!!!
Thu Tuỳ hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Thẩm Tấn, giọng điệu bất tri bất giác chuyển sang giọng điệu bối rối.
Không phải như vậy vừa mới tới miệng, đột nhiên chuyển sang——
"Không được sao?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí yên tĩnh vài giây, Thu Tuỳ thấy Thẩm Tấn nhếch môi dưới, chậm rãi nói một chữ: "Được."
Anh ném điện thoại cho Thu Thủy: "Thích thì xem."
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động được ném chính xác vào tay mình, suy nghĩ đột nhiên có chút lang thang.
Khi còn học cấp ba, lần đầu tiên cô mượn điện thoại di động của Thẩm Tấn để tra cứu thông tin, anh cũng có vẻ như vậy, không chút để ý đưa điện thoại di động cho cô.
Không hề giấu giếm, không hề tỏ ra khó chịu, đáp ứng một cách nhanh chóng và dứt khoát.
Đã nhiều năm trôi qua.
Anh vẫn vậy.
Trung thực, không cần phải che đậy.
Thu Tuỳ cong môi không kiểm soát được.
Màn hình vẫn sáng, vẫn là cuộc trò chuyện WeChat giữa Thẩm Tấn và Trần Duệ.
Thu Tuỳ quét mắt, nhìn thấy những câu cuối cùng được gửi bởi Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn: [Trước khi đến đây hãy đến nhà tôi lấy một cái cà vạt.]
Thu Tùy trả lại điện thoại cho Thẩm Tấn, không suy nghĩ nhiều hỏi: "Ra ngoài không phải mang theo cà vạt rồi sao?"
Thẩm Tấn cầm điện thoại nhìn cô một lúc rồi từ từ rút ra một chiếc cà vạt đen từ trong túi áo khoác.
"Em cảm thấy chiếc cà vạt này", Thẩm Tấn đầy ẩn ý hỏi, "Còn có thể dùng được sao?"
Thu Tuỳ nhìn chiếc cà vạt đen, không nói nên lời trong giây lát.
Lúc Thẩm Tấn ra khỏi nhà, chiếc cà vạt đen này được tỉ mỉ thắt trên áo sơ mi trắng của Thẩm Tấn, thẳng thớm lại chỉn chu.
Hiện tại, chiếc cà vạt đen bị cô vò thành một cục nhăn nhúm nhét vào túi áo khoác của Thẩm Tấn, vết nước mắt vì cô khóc vẫn mơ hồ hiện rõ trên cà vạt.
Thu Tuỳ: "..."
Cảm thấy Trần Duệ phải làm việc vất vả rồi.
"Vậy thì đưa cho em", Thu Tuỳ đưa tay lấy chiếc cà vạt nhàu nát, "Em sẽ mang về nhà..."
Chưa kịp nói chữ "giặt" thì đã bị giọng điệu đáng đánh của Thẩm Tấn cắt ngang.
"Lưu làm kỷ niệm?"
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn không thay đổi vẻ mặt gật đầu, nhét cà vạt vào tay cô: "Không cần ngại ngùng."
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi dưới, gấp cà vạt nhét vào ba lô, quyết định chuyển chủ đề.
"Tối nay anh phải bay đến Bình Thành để tham gia đàm phán kinh doanh phải không?"
Thu Tuỳ biết thành phố Bình Thành.
Từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, Bình Thành cùng một thành phố nhỏ ở Nga đã trở thành thành phố kết nghĩa và đưa ra những chính sách ưu đãi đầu tư cho nhau, thu hút đông đảo doanh nhân Nga đến đầu tư, cô cùng những phiên dịch viên trước đó đã phải ở lại gần một tháng.
Trùng hợp vào tháng đó, Trương Gia Ninh cũng đang tổ chức một buổi biểu diễn ở Bình Thành, vì vậy mỗi tối rảnh rỗi, hai người sẽ hẹn gặp nhau đi uống rượu và trò chuyện ở quán bar Bình Thành.
Thẩm Tấn lười biếng nói: "Ừ."
"Đi liền ba ngày?" Thu Tuỳ hỏi.
Mặc dù Thẩm Tấn không hỏi nhưng trong lòng Thu Tùy luôn có một chướng ngại vật không thể vượt qua.
Tiệc sinh nhật của Lâm Hoà Dự vào ba ngày sau là cơ hội thích hợp và gần nhất mà cô có thể nghĩ ra để tỏ tình.
Nhưng Thẩm Tấn hiển nhiên không có ý tưởng này.
Anh nghiêng đầu, giọng điệu không mấy nghiêm túc nói: "Như thế nào? Em không nỡ rời xa anh à?"
...
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời anh: "Nguyên nhân chủ yếu là ba ngày không gặp, e là sẽ quên anh."
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay về phía cô: "Đưa điện thoại cho anh."
Thu Tuỳ dừng một chút, hậm hực lấy điện thoại di động ra đưa cho anh: "Kiểm tra tin nhắn?"
Thẩm Tấn nhướn mày, cầm lấy điện thoại, vòng tay qua vai cô.
"Thu Tùy."
Thu Tùy còn chưa kịp phản ứng, nghiên đầu dò hỏi: "Hả?"
"Nhìn vào máy ảnh."
Thu Tuỳ vô thức quay đầu lại, nhìn về phía trước theo âm thanh.
Thẩm Tấn cầm điện thoại trước mặt, camera hướng về phía cô.
Thu Tuỳ có vẻ giật mình.
Khoảnh khắc đèn flash loé lên, Thẩm Tấn nhanh chóng cúi người, dùng đôi môi mềm mại chạm vào tai phải của cô.
Chạm một chút liền rời đi.
Như chưa từng làm chuyện gì, Thẩm Tấn thoải mái cất điện thoại đi, bấm vào màn hình thêm vài lần nữa rồi trả lại điện thoại cho cô.
"Bây giờ sẽ không quên", Thẩm Tấn chậm rãi nói, "Lúc bận thì xem một lần, lúc rảnh thì xem vài lần."
Thu Tuỳ sửng sốt phát ngốc tại chỗ, sau một lúc mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy tai phải nóng bừng.
Cô mím môi dưới, liếc nhìn màn hình điện thoại. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Hình nền điện thoại đã được Thẩm Tấn thay bằng bức ảnh họ chụp cách đây không lâu.
Cô nhìn camera với vẻ mặt ngơ ngác, Thẩm Tấn vòng tay qua vai phải của cô, nghiêng người hôn lên tai phải của cô.
Thu Tùy theo bản năng giơ tay sờ lên tai phải chính mình, thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy: "Thẩm Tấn, anh..."
"Trả lại cho em", Thẩm Tấn nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt kiêu ngạo lộ ra điểm vui sướng, "Em hôn tai phải của anh hai lần."
"..."
Thu Tuỳ không khỏi chửi thầm.
Người này không hổ là một nhà tư bản, tính toán chi li từng thứ một.
Tài xế lái xe đến ngã tư, Trần Duệ từ trong xe lấy ra một chiếc vali, đưa cho Thẩm Tấn một chiếc cà vạt đen phẳng phiu, anh bối rối hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, khi rời khỏi nhà, không phải anh có mang theo cà vạt sao?"
Thu Tuỳ cảm thấy không được tự nhiên sau khi bị Trần Duệ hỏi vấn đề này.
Thẩm Tấn làm như vô ý liếc mắt nhìn cô một cái, hàm ý trả lời: "Ồ, cái cà vạt đó đã hy sinh anh dũng, nhưng sự hy sinh đó cũng đáng giá."
Thu Tuỳ: "..."
Trước khi đến sân bay Thượng Hải, Thẩm Tấn phân phó cho Trần Duệ đưa Thu Tùy trở lại Bạc Duyệt Loan rồi đáp chuyến bay tiếp theo đến Bình Thành.
Trước khi xe khởi động, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ ba lần.
Cửa kính xe vừa hạ xuống, Thu Tùy nhìn thấy Thẩm Tấn đứng ở ngoài, dùng giọng điệu thản nhiên và tự tin nói: "Đưa tay cho anh."
Thu Tùy chớp mắt, mặc dù không biết Thẩm Tấn có ý gì, nhưng vẫn yên lặng đưa tay ra.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Thẩm Tấn nắm tay cô, không biết anh đang nghĩ gì, ngón tay anh vặn vẹo quanh đốt ngón tay cô trong giây lát.
Thu Tuỳ im lặng, nhưng không nhịn được hỏi: "Thẩm Tấn, anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Tấn tựa hồ bị đánh thức, lười biếng rút tay đang chơi đùa: "Ồ, xem chỉ tay cho em."
Thu Tuỳ: "..."
Đọc chỉ tay chết tiệt.
Rõ ràng là anh đang nhìn vào mu bàn tay của cô.
Thu Tuỳ chỉ nghĩ rằng Thẩm Tấn đang trả đũa lần gặp lại của hai người, cô đã trả lời là xem tướng mặt một cách vô nghĩa.
Cô kìm nén xúc động muốn hờn dỗi, vui vẻ mở miệng: "Vậy à? Anh đã thấy gì?"
Thẩm Tấn nhướn mày, nhàn nhã nói: "Em có chuyện vui, cứ chờ đi."
Thu Tuỳ: "..."
Tốt nhất nên như vậy.
10 giờ tối hôm đó.
Thu Tuỳ ở nhà nhận được tin nhắn từ Thẩm Tấn.
Lần này, Thẩm Tấn vẫn gửi cho cô một địa điểm——
Đó là một quán bar gần sân bay Bình Thành.
Thu Tuỳ cũng có ấn tượng với quán bar này.
Đây là một quán bar nổi tiếng ở Bình Thành, cô và Trương Gia Ninh là thành viên VIP của quán bar đó.
Thẩm Tấn có lẽ vừa mới xuống máy bay đã được khách hàng đón đến quán bar uống một ly.
Thu Tuỳ nhìn Thẩm Tấn gửi định vị, đột nhiên cảm thấy có chút thất thần.
Cô biết trong quán bar đó có một số nữ nhân viên pha chế rất xinh đẹp và quyến rũ, hơn nữa rất giỏi bắt chuyện.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự một lúc rồi mở album ảnh ra.
Bức ảnh đầu tiên trong album là ảnh chung do Thẩm Tấn chụp hôm nay.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc rồi gửi bức ảnh này cho Thẩm Tấn.
Đây là ảnh Thẩm Tấn chụp bằng điện thoại di động của cô, Thẩm Tấn không có ảnh này trong điện thoại di động.
Thu Tuỳ: [Đổi hình nền.]
Chiếc điện thoại di động đặt trên quầy bar sáng lên một lúc.
Thẩm Tấn thản nhiên liếc nhìn, khi ánh mắt chạm vào tên WeChat trên màn hình, anh tùy ý nghịch ly rượu.
Anh dừng lại với vẻ mặt có chút giễu cợt, đưa tay ra mở khóa và chuyển sang giao diện WeChat.
Liếc nhìn ba chữ Thu Tuỳ gửi mà không có cảm xúc, Thẩm Tấn kéo môi dưới bấm vào bức ảnh Thu Tuỳ gửi.
Nữ nhân viên pha chế rảnh rỗi ở quán bar đã chú ý đến anh, lúc này cô nhân cơ hội nghiêng người liếc nhanh.
Khi ánh mắt cô rơi vào người phụ nữ có ngũ quan tinh xảo trong ảnh đang ngơ ngác, ánh mắt của nữ nhân viên pha chế sáng lên.
"Này", cô không nhịn được đưa tay chạm vào màn hình điện thoại của Thẩm Tấn, "Đây không phải là cô phiên dịch viên kia sao?"
Thẩm Tấn không kiên nhẫn muốn lấy lại điện thoại, khẽ cau mày: "Cô biết à?"
Nữ nhân viên pha chế gật đầu: "Tất nhiên là tôi biết cô ấy, không phải là phiên dịch viên tiếng Nga sao, thành viên VIP của quán bar chúng tôi, từ cuối năm trước, hầu như đêm nào cũng uống rượu với bạn của cô ấy thì phải?"
Thẩm Tấn nghi ngờ có thể mình đã nghe nhầm.
Anh nhớ Thu Tuỳ từng nói khả năng uống rượu của cô rất kém, khi say tính tình cũng không tốt, uống ba ly liền say?
Ngay cả việc uống rượu để lấy dũng khí trước khi vào nhà ma, đồ uống với nồng độ cồn không đáng kể cũng có thể khiến cô say đến mức không thể đứng yên.
Mặc dù trong lòng Thẩm Tấn biết rõ.
Nụ hôn kia, càng là Thu Tuỳ tính toán trước.
Nhưng tửu lượng của cô, có vẻ thật sự không tốt.
Thẩm Tấn lông mày giật giật, rũ mắt suy nghĩ, do dự một lát, bắt gặp ánh mắt quả quyết của nữ nhân viên pha chế trong quán bar: "Cô có chắc là mình không nhận nhầm người không?"
"Không có", giọng nữ bartender dần dần yếu ớt, cô quay đầu lại hồi tưởng một lúc, "Để tôi suy nghĩ đã."
"Tôi nhớ rõ, hồi cuối năm Bình Thành đã trở thành thành phố kết nghĩa với một thành phố ở Nga, rất nhiều người Nga và phiên dịch viên đã đến đây. Chính phủ đã sắp xếp cho người Nga ở trong một khách sạn gần đây", nữ nhân viên pha chế vừa nói vừa nhớ lại, "Hẳn là anh cũng biết, người Nga đi đến đâu cũng uống rượu. Tháng đó là tháng cao điểm doanh thu của quán bar chúng tôi."
"Thật trùng hợp, những người phiên dịch đó về cơ bản đều có khả năng uống rượu tốt", nữ nhân viên pha chế nói, "Chỉ trong tháng đó, người trong ảnh của anh và bạn bè của cô ấy đã chi rất nhiều thành hội viên VIP quán bar của chúng tôi. Tuy nhiên, cô ấy chỉ uống rượu với bạn mình thôi, tửu lượng của hai người đó, chậc, ngay cả người Nga cũng không uống bằng."
Trầm mặc một lát.
Thẩm Tấn vẫn cảm thấy khó tin.
Anh thậm chí còn lấy điện thoại di động ra và kiểm tra cẩn thận.
Từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, Bình Thành và một thành phố ở Nga đã trở thành thành phố kết nghĩa - chính xác.
Các nhân vật chính trị và kinh doanh của Nga đã được lãnh đạo Bình Thành sắp xếp ở trong một khách sạn năm sao cách khách sạn này chưa đầy một km - chính xác.
Thu Tuỳ là một phiên dịch viên tiếng Nga nên việc xuất hiện trong một sự kiện như vậy ở Bình Thành là điều dễ hiểu.
Thẩm Tấn nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng áp suất không khí xung quanh lại giảm đi đáng kể.
Anh nhếch khóe môi, ngẩng đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, thản nhiên nói: "Phiên dịch viên tiếng Nga nhiều như vậy, làm sao có thể chắc chắn là cô ấy?"
"Đương nhiên chắc chắn", nữ bartender kiên quyết nói: "Không thể nào quên được vẻ ngoài của cô ấy. Mấy nam bartender trong quán bar của chúng tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ thương. À, nhân tiện, bạn của cô ấy cũng khá xinh đẹp, tôi vẫn còn nhớ tên, có vẻ là một nghệ sĩ. Trình Tông, một tháng trước, không phải anh đã xin chữ ký và chụp ảnh chung với bạn nữ thần của anh sao? Anh có mang theo không?"
"À, tất nhiên là tôi mang theo. Không chỉ là bạn của nữ thần của tôi, đó là thần tượng của tôi", người đàn ông tên Trình Tông ngữ khí phẫn uất phản bác, sau đó cẩn thận mở điện thoại và đưa ra, "Thấy không? Nữ hoàng hài độc thoại Trương Gia Ninh đã ký tên và chụp ảnh chung với tôi, thật vất vả mới xin được đấy, hehe."
Thẩm Tấn nâng cằm liếc nhìn, bức ảnh có chữ ký trên điện thoại của Trình Tông quả nhiên là của Trương Gia Ninh.
Nếu mọi thứ khác có thể giải thích là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì bức ảnh chụp chung với Trương Gia Ninh đã khiến Thẩm Tấn chắc chắn.
Nữ nhân viên pha chế cho biết, người uống cả nghìn ly mà không say, tửu lượng so được với người Nga, tuyệt đối không thể nghi ngờ, chỉ có một người là Thu Tuỳ.