Đấy mới thực sự là nụ hôn đầu của hai người, nhẹ nhàng hơn lần đầu tiên gặp gỡ ở trên xe taxi nhưng có sức mạnh áp đảo hơn hẳn.
Khang Chiêu xoay người cô lại, ôm cô mặt đối mặt, tựa như mối ghép âm dương, ăn khớp nhau một cách lạ kỳ.
Không biết ai kích ai trước, giống như việc không biết ai là người chủ động trước, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau.
Tựa dây leo xoắn xuýt, lại tựa cá đuổi nhau.
Liễu Chi Nhàn ôm gáy anh, cảm giác như đang đi qua ruộng đồng, bất giác giang tay cảm nhận những bông lúa.
Nhìn quả tóc đầu đinh kia đã một năm, cuối cùng cũng tự tay xác nhận cảm giác, đúng là ngứa thật đấy.
Cơn sóng mềm mại giữa đôi môi như một dấu phong ấn vô hình nào đó, niêm phong tình cảm, lắng lại hai con tim vừa bắt đầu mối quan hệ mới, xóa bỏ bất hòa của lần đầu tiên thân thiết.
Dần dà, khát vọng tựa như dung nham sục sôi bùng nổ, lan đến những nơi khác.
Cả hai chẳng ngại ngần chạm vào nhau, cẩn thận thăm dò ‘vùng đất’ không bị quần áo che phủ, hấp thu nhiều hơi ấm của nhau hơn.
Liễu Chi Nhàn phát giác Khang Chiêu không cố ý tránh, cũng không có kèm theo sự bảo thủ kỳ cục nào đấy. Lòng bàn tay chỉ lướt qua cánh tay, vai và cổ, không thử thách quá mức về độ nhạy cảm của anh.
Bỗng bên chân vang lên tiếng mèo kêu, mèo cọ đầu vào mắt cá chân cô, dưới hai sức nặng ngạc nhiên ấy, đôi vai Liễu Chi Nhàn run lên, tách ra khỏi Khang Chiêu.
Khang Chiêu tựa trán vào cô, hơi thở nặng nề, âm thanh khản đặc như bị cô rút sạch.
“Thích không?”
Liễu Chi Nhàn ngẩng đầu, mũi chạm nhẹ vào anh, khóe môi cong lên lại như làm nũng.
“Người hay hoa?”
Khang Chiêu nói: “Thứ khác.”
Liễu Chi Nhàn siết chặt vòng tay, “Em thích hoa, cũng thích cả anh.”
Khang Chiêu lại mổ vào đôi môi bị anh hôn đến đỏ.
Liễu Chi Nhàn lại thở dài, “Anh nhất định phải cứ thế sao? Khang Chiêu à, con người em xấu lắm, đến cả quan hệ với bố mẹ cũng không xử lý được, lại không giỏi ân huệ xã giao, sau này cũng không giúp ích gì được cho sự nghiệp của anh.”
Câu thổ lộ bất ngờ khiến Khang Chiêu thoáng trầm ngâm.
“Trong mắt anh, em rất chân thành với những người bên cạnh, cũng hết lòng vì sự nghiệp, thế là đủ rồi.”
“Nhưng…”
Khang Chiêu ngắt lời cô, “Có thể sau này anh không có được công tích như bố mình, em có để ý không?”
Liễu Chi Nhàn không do dự lắc đầu.
Anh hỏi tiếp: “Anh hỏi em, cái đêm lần đầu chúng ta gặp nhau, em đã nghĩ gì?”
Liễu Chi Nhàn không nói ra, nhưng trong bụng lại lẩm bẩm ba con chữ rất trực tiếp cũng rất thẳng thừng đầy thô tục: ngủ với anh.
Khang Chiêu lại nở nụ cười nắm chắc phần thắng: “Giờ em còn muốn nữa không?”
Liễu Chi Nhàn bất giác nhăn mũi, Khang Chiêu hiểu ngay. Những lúc cô không thể không gật đầu thì sẽ thường xuất hiện động tác này.
“Thế là đủ rồi, anh cũng giống em.”
Anh ôm siết cô, lại gần bên tai cô, đôi môi mỏng khép lại ma sát hồi lâu, động tác vừa thân mật lại đầy nguy hiểm.
“Có phải chưa ai nói với em là em rất khiến đàn ông dễ dàng nảy sinh dục vọng không.”
Liễu Chi Nhàn khẽ ngăn anh lại, Khang Chiêu cũng không tiếp tục nữa, giơ ngón cái lau nhẹ lên môi, mỉm cười nhìn cô.
Cô sờ tai, đoạn lấy điện thoại ra, “Em muốn chụp một tấm ảnh.”
Khang Chiêu giang hai tay ra, toan ôm cô vào lòng, “Lại đây.”
Nhưng Liễu Chi Nhàn đã kéo anh ra khỏi cốp xe, đảm bảo hoa hồng lọt vào ống kính, chỉnh sang chế độ camera trước rồi dúi vào tay anh.
“Anh chụp đi, tay anh dài.”
Liễu Chi Nhàn cố ý rà tay ra sau, loáng thoáng cảm nhận được sự săn chắc của cơ bụng, đầu tựa vào ngực anh.
Khang Chiêu cầm điện thoại bằng một tay, tay kia nắm lấy vòng eo bé nhỏ, bực tức cười: “Sờ đi đâu thế?”
“…”
Liễu Chi Nhàn trắng trợn bấm một cái vào hông anh —— cứng thật, chẳng nhéo được tí thịt nào.
Khang Chiêu nghiêng người rồi dừng lại.
Ngón cái cử động, điện thoại chớp lên mấy lần.
Liễu Chi Nhàn cầm điện thoại kiểm tra, hình như góc độ không ổn lắm.
Khang Chiêu ghé đầu tới nhìn, “Để anh lái xe ra sau xe em rồi đặt điện thoại lên nóc xe.”
Liễu Chi Nhàn tìm một giá đỡ, đặt điện thoại rồi điều chỉnh góc độ, hai người lại đứng vào vị trí.
Điện thoại không có chức năng hẹn giờ chụp liên tục, phải canh thời gian chụp, chụp được mấy tấm thì thấy mệt, Liễu Chi Nhàn chuyển sang chế độ video.
Cảm thấy đã tạm ổn, Liễu Chi Nhàn đang định chạy đi lấy điện thoại thì giữa chừng lại vòng về.
“Em phải ôm hoa nữa nhỉ.”
Lại chụp thêm một hồi nữa, Liễu Chi Nhàn cất hoa, dùng cơ thể che lại, lặng lẽ mở hộp quà ra.
Ấy, hình như ăn được.
Cô lập tức mở ra, là mấy quả thông… bằng sô cô la, cô lấy ra mới nhìn rõ, quả nào quả nấy cũng vô cùng sống động, lớp đường phủ bên ngoài như tuyết mỏng, tròn trịa đáng yêu.
Khang Chiêu nói: “Là cô giúp việc làm, chỉ có một phần này thôi.”
Liễu Chi Nhàn dùng giấy gói nhón lấy một quả thông sô cô la phiên bản giới hạn lên, nhìn một lúc rồi đặt xuống.
“Mai em ăn sau, tối ăn sẽ mập mất.”
Khang Chiêu nhéo tay cô, mềm mại hệt như thạch.
“Không mập.”
“… Em chỉ ăn một xíu thôi.”
Cô bẻ một miếng nhỏ, cho vào miệng, cảm giác ngọt mà không ngấy bùng nổ.
“Ngon lắm.”
Khang Chiêu nói: “Ở giữa còn mềm hơn, vào miệng sẽ tan.”
Liễu Chi Nhàn chỉ kiên trì được một giây: “… Anh đừng có kích em”
Khang Chiêu nâng cằm cô lên, cúi đầu mổ vào đôi môi còn đọng vị sô cô la, “Thế kích có thành công không?”
“…”
Quả thông sô cô la không lớn, tròn trịa, cũng khó để bẻ nhỏ.
Liễu Chi Nhàn không do dự nữa, cắn một miếng, phần nhân chảy ra, cô cảm thán: “Ngon quá!”
Khang Chiêu đưa hộp tới, “Thêm một quả nữa.”
“… Đồ xấu xa nhà anh.”
Liễu Chi Nhàn xoay người, dựa vào cốp sau, bấm vào video vừa nãy để chọn từng khung hình rồi chụp màn hình lại, tiếp tục chỉnh sửa.
Cô chuyên tâm đến mức khi một viên sô cô la thơm phức xuất hiện bên miệng, chẳng nghĩ gì ngợi mà há miệng cắn.
Một lúc sau, nửa viên còn lại cũng đút cả vào miệng.
Đợi chỉnh ảnh xong, Liễu Chi Nhàn nuốt xuống bụng một lượng đường lớn, bật nhảy lên, “Anh xấu quá!”
Từng có lần Khang Chiêu xắt nhỏ thịt cá, đút từng miếng từng miếng cho mèo ăn.
“Thì ra Khang Tiểu Chiêu bị anh vỗ béo như thế!”
Khang Chiêu buồn cười, không đút sô cô la thêm cho cô nữa, đậy hộp quà lại.
“Dĩ nhiên phải chiều mẹ thằng bé hơn nó rồi.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu lấy điện thoại ra, “Gửi ảnh cho anh đi.”
“Muốn tấm nào?”
“Cả hết.”
Liễu Chi Nhàn gửi sáu tấm cuối cùng cho anh.
Bỗng có một linh cảm vụt qua trong đầu cô, “Anh có thể lái xe thêm lần nữa không? Em muốn quay một đoạn video đăng lên moment.”
Chất giọng như thấm nhuần vị ngọt của sô cô la, thêm màn đêm phụ họa làm tăng cao sự mập mờ, khiến Khang Chiêu xuất thần.
Anh nói: “Gọi gì xuôi tai nghe nào.”
“Anh Tiểu Chiêu.”
Liễu Chi Nhàn khẽ nâng cằm lên, lông mày và đôi mắt tràn đầy sự đa tình, nụ cười giống như say rượu mạnh, nửa mê nửa tỉnh.
…
Liễu Chi Nhàn bắt đầu chỉnh sửa video, “Quay cả biển số có sao không?”
“Không sao.”
Biển số dần nâng lên theo cốp xe, nhưng clip thì khó mà làm mờ được, với cả có thứ bị che sẽ làm ảnh hưởng đến tổng thể mỹ quan.
“Không sao thật hả? —— Thôi bỏ đi, không đăng video nữa.”
Cô bấm vào moment, số video đã đăng còn ít hơn ảnh.
Cô quyết định chụp một tấm Khang Chiêu nghiêng đầu hôn mình. Liễu Chi Nhàn cười tít mắt, tư thế rất tự nhiên, đến khi chụp thì lại ồn ào, Khang Chiêu lập tức đến gần như trừng phạt cô.
Ngó nhìn kiểm tra một lượt, xem xem có lỗi không: son môi có lem không, nếp nhăn lúc cười có nhiều không, tóc có rối không.
Hình như nhiệt tình quá mức rồi, thế là cô lại chèn thêm sticker trái tim vào nơi Khang Chiêu hôn cô.
Sau đó lại suy nghĩ dòng trạng thái không quá lộ liễu, cuối cùng bấm “gửi”.
Cheese Không Ngọt: Cuối cùng tình yêu ngọt ngào cũng đến với tôi rồi
Thật ra số người có thể thấy không quá 10, ngoài cha mẹ họ hàng ra thì hầu như bạn bè đều có chung Khang Chiêu.
Giao diện quay lại trang chủ, bên dưới “Cheese Không Ngọt” xuất hiện một tấm ảnh tương tự.
Khang Chiêu đã nhanh tay đăng trước cô.
Khang Chiêu: Cuối tuần cùng bạn gái.
Là bức ảnh cô đang cầm hoa, lúc ấy anh cố ý trêu cô, Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu chạm vào tầm mắt anh, nụ cười chói lóa, ánh mắt nóng bỏng, vừa hờn dỗi lại đầy yêu thương, tình yêu như trào ra khỏi màn hình.
Liễu Chi Nhàn liếc nhìn vào điện thoại của Khang Chiêu, có thông báo lượt thích mới, xem chừng không ít.
Liễu Chi Nhàn hỏi, “Có mấy lượt thích thế?”
Khang Chiêu đưa điện thoại tới.
50, 52, 55…
Con số đang nhảy lên theo tần số mắt thường có thể thấy.
Liễu Chi Nhàn không bấm vào mà kéo thẳng xuống.
Đã có người bình luận bên dưới “Cheese Không Ngọt”.
Khang Mạn Ni: Bao giờ tình yêu ngọt ngào mới đến với em đây
Hùng Dật Châu: Bao giờ tình yêu ngọt ngào mới đến với em đây
Phương Hướng Chí: Hai đứa tới luôn đi
Hùng Dật Châu: [xem thường]
Khang Mạn Ni: [nôn mửa]
Rồi cô lại kéo đến bài đăng của Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Anh không loại trừ người xem hả?!”
Hèn gì lượt thích lại nhiều thế.
Khang Chiêu thờ ơ, “Việc gì phải loại trừ?”
“…”
Sự bình thản của anh đúng là khiến đối phương hết nói.
“Làm vậy thì ngày mai sẽ có người giới thiệu đối tượng cho anh.”
“Không phải anh cần người nhà giới thiệu mấy người à.”
Liễu Chi Nhàn lấy câu đùa trong lần chơi bóng rổ trước đó chế giễu anh.
Khang Chiêu lại chẳng có vẻ khó xử, thậm chí còn thong thả chiếu tướng: “Thế thì em sẽ nổi giận mất.”
“….”
Liễu Chi Nhàn lại tập trung vào điện thoại của anh.
Những người bấm thích hầu như đều dùng tên thật, còn một số là họ cộng với chức danh như cục trưởng, giám đốc ngân hàng, vân vân.
Liễu Chi Nhàn thấy mà không khỏi hít sâu thay anh.
Bên dưới có người bình luận khen bạn gái anh đẹp, hâm mộ hạnh phúc, là mấy cái tên quen thuộc.
Khang Mạn Ni: Chị dâu em xinh quá!
Hùng Dật Châu: Anh rể em đẹp trai quá!
Phương Hướng Chí: Mời khách ăn cơm thôi.
Vu Mặc: Cuối cùng cũng theo đuổi được rồi [mắng mỏ]
Hành: Tháng sau về nước, chắc phải nhanh nhanh gom hàng thôi.
Vu Mặc trả lời Hành: Ha ha ha
Liễu Chi Nhàn trả lại điện thoại cho anh, “Sao chỉ em là không có tên chú thích?”
Khang Chiêu: “Sao phải chú thích, có hóa thành tro cũng nhận ra được.”
“… Anh còn thêm cả người gom hàng à.”
Khang Chiêu kiểm tra hoạt động, cười đáp: “Đó là em trai anh, Hứa Gia Hành, học máy tính ở Mỹ.”
Liễu Chi Nhàn: “… Cậu ta có thể mua hàng hộ được thật à?”
“Chỉ giúp người nhà thôi, sau này em muốn mua gì thì để anh bảo nó.”
Nói đến mua đồ, Liễu Chi Nhàn lại nhớ tới một chuyện.
“Em có thể lấy danh nghĩa bạn gái anh, xin anh một chuyện được không.”
Cáo già cẩn thận nói: “Nói nghe xem nào.”
“Đơn giản lắm, chỉ động ngón tay là xong thôi.”
Liễu Chi Nhàn lấy điện thoại ra, điện thoại của Khang Chiêu lập tức vang lên tiếng thông báo.
Cô nói: “Anh nhận tiền đi.”
Tiền bán túi hồi đầu lại chuyển sang chỗ khác.
Điện thoại đang ở giao diện cuộc trò chuyện, Khang Chiêu không làm gì, chỉ cười nhìn cô.
“Xin anh đi.”
“…”
Do dự một hồi, Liễu Chi Nhàn níu cánh tay anh, nhón chân hôn chụt lên đôi môi mỏng.
Giọng thỏ thẻ, “Xin anh đó.”
Khang Chiêu nói: “Chưa đủ nhiệt tình.”
“…”
Liễu Chi Nhàn lặp lại lần nữa, đầu lưỡi lặng lẽ cạy mở hàm răng, chạm nhẹ vào anh tựa như hai con kiến chạm râu nhau.
“Xin anh mà.”
Khang Chiêu nói: “Chưa đủ lâu.”
“…”
Liễu Chi Nhàn giật lấy điện thoại của anh, nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì bấm nhận tài khoản.
“Được rồi.”
Liễu Chi Nhàn định nhét điện thoại vào túi quần của anh, nhưng Khang Chiêu đang ngồi trên cốp sau, hai chân dạng ra, túi quần bị gập lại nên cô không thể nhét vào được.
Liễu Chi Nhàn ngồi xuống bên cạnh anh, đút điện thoại di động vào, miệng túi chặt quá, đến mấy lần mới nhét được.
Khang Chiêu bình thản nói: “Em nhét đi đâu đấy.”
Liễu Chi Nhàn vỗ mấy cái xác nhận, “Xong xuôi.”
Cánh tay nguy hiểm của Khang Chiêu vươn đến, nhìn như muốn ôm eo, nhưng thực tế lại vỗ vào mông cô.
Liễu Chi Nhàn lắc hông đứng lên né ra, “Em vừa trả tiền rồi đấy.”
Khang Chiêu: “…”