Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 51

Cả người Liễu Chi Nhàn nóng lên, nước sông không còn lạnh nữa.


Cô cong môi cười nói, “Trong vòng mười phút em không muốn nói chuyện với anh.”


Liễu Chi Nhàn nhúng khăn ướt bắt đầu lau người.


Phòng tắm lộ thiên luôn có nguy cơ bị bại lộ, dẫu Liễu Chi Nhàn đã làm những chuyện rất thách thức, nhưng lúc này cô chỉ có một mình trong không gian chật hẹp, thế là nhịp tim tăng nhanh.


Hơn nữa, hình như bên ngoài chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.


“Nè!”


Liễu Chi Nhàn gọi.


Không một ai đáp.


“Anh Tiểu Chiêu?”


Vẫn như cũ.


Cổ tay Liễu Chi Nhàn nhũn ra.


“Khang Chiêu!”


Cô gọi to một tiếng.


“Khụ!”


Bên tai truyền đến tiếng ho cố tình.


Kể ra cũng thật lạ, chỉ một âm tiết cực kỳ đơn điệu, nhưng Liễu Chi Nhàn vẫn nhận ra âm sắc của Khang Chiêu.


Cô thò đầu ra, anh đã mặc quần dài, gấu quần xắn lên, chống nạnh đi chân không đứng bên ngoài.


Trên mặt là nụ cười hững hờ.


“…”


Liễu Chi Nhàn ngơ ngác, đoạn cầm khăn ướt giũ một cái thật mạnh, giọt nước cong vút như đuôi phượng hoàng bắn lên người Khang Chiêu.


Anh không né, dù gì trên người cũng ướt, có ướt thêm cũng không thành vấn đề.


Liễu Chi Nhàn tức tối nói: “Anh còn phiền hơn cả con trai anh nữa!”


Khang Chiêu lau đi nước dính trên mặt, nụ cười kia càng thêm đậm.


“Tắm xong anh ôm em lên bờ, ở đây lắm bùn cát, bẩn chân lại không đi giày được.”


… Đúng là vừa đấm vừa xoa.


Liễu Chi Nhàn gục toàn diện.


Khang Chiêu lại gần một bước, “Hay em muốn anh vào ôm?”


“Mơ hay nhỉ!”


Nước đọng trên người Liễu Chi Nhàn đã khô đi một nửa, đem đi cái nóng mùa hè, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thuyên giảm.


Tình yêu say đắm có thể chỉ đơn giản là hai người hạnh phúc bên nhau một cách ngây ngô.


Chỉ cần nhìn thấy đối phương là có thể cười như một kẻ ngốc mỗi ngày, và cũng chẳng phải lo người ấy sẽ cười mình ngốc nghếch.


Liễu Chi Nhàn mặc quần áo vào, vén lều vải lên, hắng giọng nói.


“Tiểu Khang Tử, tiếp giá.”


“…”


Khang Chiêu nhìn cô đầy kỳ quặc, bỗng bế ngang hông cô lên, nhảy thẳng lên bờ. Vừa đi vừa móc lấy dây giày của cô cầm lên, trực tiếp di chuyển về chỗ cắm trại.


Liễu Chi Nhàn vỗ vào lưng anh, chọc vào huyệt cười bên hông anh, nhưng Khang Chiêu vẫn không dừng.


Máu chảy lên đầu, cô vừa mở miệng thì hai má càng đỏ phừng, “Anh đặt em xuống đi, em không lộn xộn nữa…”


Khang Chiêu nói: “Tìm chỗ không người rồi anh chơi với em.”


Liễu Chi Nhàn buồn cười, nhưng bụng bị đè nên chẳng cười nổi.


Tế bào vui vẻ chảy ngược hết lên đầu, chiếm cứ suy nghĩ lý trí khiến cô không thể thốt thành lời.


Khang Chiêu ôm cô đi tới một tảng đá sạch, đặt đôi giày xuống bên cạnh, còn mình xuống bãi cạn rửa chân lần nữa rồi mang giày vào.


Hai người cách nhau khoảng mười mét.


Liễu Chi Nhàn vừa vẫy chân hong khô, vừa trêu anh.


“Anh nói xem có phải mình bị ngốc không, chạy lên chạy xuống.”


Vung chân được mấy cái thì cô bỗng hiểu ra ý đồ của anh.


Ngồi trên phiến đá mang giày đúng là thoải mái hơn chỗ đất bằng ở bãi cạn.


Khang Chiêu đi tới, Liễu Chi Nhàn cười hề hề như đồ ngốc.


Khang Chiêu nâng cằm cô lên theo thói quen.


“Giờ thì ai ngốc hơn hả.”


Liễu Chi Nhàn giơ tay túm anh, Khang Chiêu né người, trở tay nắm lấy cổ tay trắng muốt.


“Quay về dẫn Ni Ni tới đi.”


Chia nhóm đi tắm đúng là tốn thời gian.


Khang Mạn Ni vào “phòng tắm”, Liễu Chi Nhàn và Hùng Dật Châu đi theo đứng ngoài.


Sau đó mới đến ba chàng trai còn lại.


Mượn lời của Hùng Dật Châu, ba con chó độc thân tắm trở thành ba con chó rơi xuống nước.


Với Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni, đây là buổi cắm trại thoải mái mà cũng đơn giản nhất.


Nhưng với Khang Chiêu và Hùng Dật Châu thì không.


Kế hoạch lộ trình của bọn họ chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ là đủ, nhưng khi có phái nữ đồng hành thì các vấn đề riêng tư rất được chú ý.


Bữa tối chỉ cần nhóm lửa bắc nồi, ban đêm có đèn pin bầu bạn.


Suốt một buổi tối, Liễu Chi Nhàn im lặng ngồi yên cạnh Khang Chiêu.


Đêm hè đầy sao tựa như một tấm lụa đen lấm tấm những đốm trắng tinh khôi.


Khang Chiêu nói sao trời mùa Đông còn đẹp hơn thế này nhiều.


Liễu Chi Nhàn lại nhớ đến chuyện lần trước, hỏi anh hồi mùa Đông có phải đã tắm trước khi đến tìm cô không.


Đôi mắt hoa đào cũng hệt như trời sao, im lặng nhìn cô chăm chú.


Liễu Chi Nhàn truy hỏi: “Không lạnh à?”


Khang Chiêu: “Không hề gì, quen rồi thì thôi.”


Liễu Chi Nhàn nắm tay anh, tựa đầu vào vai anh.


“Sau này xuống núi thì nói với em một tiếng, em chuẩn bị nước nóng cho anh.”


Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni chung lều, cô chưa ngủ, Khang Mạn Ni cũng không dám ngủ trước.


Một lúc sau cô mới vào lều.


Khang Chiêu như hộ vệ canh giữ bên cạnh Liễu Chi Nhàn, Lạc Văn Hân không tìm được một cơ hội để bắt chuyện.


Đi đường một ngày trời, Liễu Chi Nhàn ngủ rất say giấc.


Cô nằm gần cửa, mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ bên má thay đổi.


Liễu Chi Nhàn như giật mình trong mơ, bỗng mở bừng mắt ra.


Cô tưởng là Lạc Văn Hân, hít sâu một hơi.


Không phải là hy vọng, mà là sợ.


Cô không muốn gặp rắc rối.


Một giọng nam trầm khàn vang lên.


“Đã ngủ chưa? Dẫn em đến nơi này.”


Liễu Chi Nhàn thở phào, ngáp dài một cái, để Khang Chiêu kéo mình dậy, rửa mặt qua loa rồi theo anh đi đến một nơi.


Hùng Dật Châu và Lạc Văn Hân vẫn đang trực đêm.


Hùng Dật Châu trút đi dáng vẻ năng động ngày thường, cánh rừng như tiếp thêm cho cậu sức mạnh trầm tĩnh, cậu của lúc này trấn định y hệt lão tăng ngồi thiền.


Lạc Văn Hân đang xem lại ảnh chụp, ánh sáng xanh trên màn hình hắt lên gương mặt tuấn tú, nom có phần nghiêm túc.


Cậu ngước mắt lên, bất thình lình hỏi: “Đi đâu thế?”


Khang Chiêu chẳng hề ngoái đầu, vẫn nắm chặt cổ tay Liễu Chi Nhàn.


“Bí mật.”


Hai chữ đơn giản thốt lên từ anh lại càng như đang nói: Liên quan quái gì tới cậu.


Liễu Chi Nhàn cũng không ngoái đầu.


Màn so găng giữa tình địch thật ngột ngạt.


Như có một đám mây đen đè trên đỉnh đầu, mưa trút liên tục lại cứ rề rà kéo dài.


Lạc Văn Hân tắt màn hình, chống người đứng dậy toan đi theo.


Bỗng chàng trai ngồi yên nãy giờ bên cạnh chụp lấy cổ tay cậu ta.


Hùng Dật Châu giương mắt cảnh cáo.


“…”


Sự ăn ý giữa đồng minh đã vật ngã Lạc Văn Hân.


Cậu ta ngồi phịch xuống đất.


Trong cánh rừng này, Khang Chiêu như vua của vạn loài, một khi đã ra lệnh thì không ai dám chống đối.


Ngay tới các cận thần cũng một lòng bảo toàn sự tôn nghiêm của sư tử.


Cuối cùng cậu ta cũng chỉ là người ngoài, dù là trong rừng hay là giữa hai người bọn họ.


“Từ bỏ đi.”


Hùng Dật Châu thở dài, nhưng chỉ đổi lại được tiếng cười khẩy không cam lòng từ đối phương.


***


Đến dưới bụi cây rất bình thường, bên cạnh có một phiến đá lớn không quá sắc.


Khang Chiêu kéo Liễu Chi Nhàn tới ngồi xuống.


Liễu Chi Nhàn nghi ngờ: “Ở đây có gì đặc biệt à?”


Khang Chiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Là nơi anh ‘chào đời’.”


Liễu Chi Nhàn kêu lên một tiếng trong bụng.


Chân trời xuất hiện áng bạc, ánh ban mai đã bắt đầu chiếu rọi.


Liễu Chi Nhàn hỏi: “Cụ thể ở đâu?”


Khang Chiêu chỉ vào lùm cây không bắt mắt bên cạnh.


“Mỗi lần buồn phiền là anh lại đến đây thư giãn.”


Liễu Chi Nhàn: “… Giờ cũng buồn phiền à?”


Khang Chiêu ôm cô, “Có em ở bên thì làm gì có chuyện đó.”


Liễu Chi Nhàn bỗng đứng dậy, lòng bàn tay sờ lấy hoa văn trên đá.


“Vẫn chưa nhẵn, may mà số lần anh đến đây không nhiều.”


Kể từ khi chính thức hẹn hò, Liễu Chi Nhàn luôn có vẻ yếu đuối, thỉnh thoảng mới để lộ sự thông suốt, phần lý trí hiếm gặp ấy càng làm sâu sắc thêm tính xác thực của mối quan hệ này.


Không phải cô nóng đầu mới nhận lời làm bạn gái của anh.


Khang Chiêu nói: “Cũng chỉ chuyện công việc thôi, chứ chuyện khác không có gì buồn.”


Một luồng sáng vàng chiếu tới, làm chói mắt Liễu Chi Nhàn.


Rõ ràng đã trông thấy cảnh bình minh ngàn vạn lần, nhưng chỉ lần này lại bỗng thấy nó man ý nghĩa khác.


Liễu Chi Nhàn nhìn về phương xa, lại nghiêng đầu nhìn Khang Chiêu.


“Ánh dương của anh kìa.”


Như người lớn đang ra hiệu với trẻ con trên quảng trường Thiên An môn.


Khang Chiêu mỉm cười, in dấu lên môi cô.


Giữa ánh nắng ban mai, mày kiếm mắt sáng càng trở nên chói lóa, chẳng còn đâu sự mệt mỏi của việc thức khuya.


“Ôm anh giữa buổi ban mai, nguyện vọng của em đã thành hiện thực chưa?”


… Thì ra là vì chuyện này.


Liễu Chi Nhàn suýt đã gật đầu.


Cô nói: “Vẫn còn chút xíu nữa, tối qua không được ngủ với anh.”


Khang Chiêu tiến tới bên tai cô, ngậm lấy dái tai mũm mĩm.


“Lần sau, nhưng em đừng có nằm ì.”


Liễu Chi Nhàn mỉm cười đáp trả, “Người mệt cũng không phải là em, tất nhiên sẽ dậy rồi.”


Liễu Chi Nhàn lặng lẽ nhìn Khang Chiêu, nắng ban mai ngày hè lên rất nhanh, bạn đồng hành cũng sắp thức giấc, hai người đứng dậy quay về.


Hùng Dật Châu nghiêm mặt tới đón.


“Anh Tiểu Chiêu, đúng lúc đang định tìm anh.”


Cậu cầm trong tay một chiếc điện thoại đặc biệt.


Vì tín hiệu trên núi không ổn định nên Khang Chiêu luôn đem theo điện thoại vệ tinh.


Hùng Dật Châu ra hiệu với Liễu Chi Nhàn, cô lập tức hiểu ra: Có tình huống khẩn cấp.


Liễu Chi Nhàn xé nhánh cỏ ban nãy tiện tay nhổ, cười cười nói: “Em đi tìm đồ ăn đây, đói bụng quá.”


Môn Hạc Lĩnh xảy ra chuyện, có người rơi ngã mất tích.


Căn nguyên là một nhóm đam mê nhiếp ảnh vào núi thu thập tư liệu, trong đó có người vì muốn nhặt thứ gì đó mà trượt chân xuống dốc rồi mất tích.


Trước khi nghỉ phép hội Khang Chiêu phải báo cáo địa điểm và lý do, nên sau khi đồng nghiệp trong đồn nhận được tin tức, lập tức liên lạc ngay với bọn họ.


Khang Chiêu đoán có lẽ là nhóm người đã gặp ngày hôm qua.


Hùng Dật Châu ghi lại tọa độ báo về.


Bốn người khác ở chỗ cắm trại đã bắt đầu hoạt động, thi thoảng trò chuyện vài câu, bầu không khí không quá sôi nổi.


Khang Chiêu im lặng nhìn, suy nghĩ phương án giải quyết.


“Ni Ni đã từng đến đây, chắc chắn có thể đưa được mọi người xuống núi.”


Khang Chiêu bắt đầu phân tích.


“Cậu đi với tôi, không cần lãng phí thêm lực lượng cảnh sát tới đây.”


Hùng Dật Châu gật đầu nói: “Tối qua trực đêm trò chuyện mới biết Lạc Văn Hân cũng hay leo núi, có kinh nghiệm, không phải tay mơ.”


Khang Chiêu không bất ngờ, trên đường đi anh đã quan sát, bước chân của cậu ta rất vững, không phải loại con trai đi mấy bước thở hổn hển như Hứa Gia Hoành.


Xem ra người này còn giấu nghề.


Mắt chọn người của Liễu Chi Nhàn đúng là không tệ.


Khang Chiêu và Hùng Dật Châu quay trở lại chỗ cắm trại.


Khang Chiêu thông báo với mọi người tình hình khẩn cấp, Khang Mạn Ni không có dị nghị gì, “dân bản địa” như cô nhất định có thể dẫn mọi người xuống núi an toàn trước khi trời tối.


Hứa Gia Hoành cũng bày tỏ Lạc Văn Hân từng có kinh nghiệm, có thể tiếp viện cho Khang Mạn Ni.


Lạc Văn Hân gật đầu.


Khang Chiêu và Hùng Dật Châu bắt đầu thu dọn hành lý cần thiết, chuẩn bị lên đường.


Hai người cho đồ đạc vào trong một túi balo, túi còn lại thì đưa cho Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni.


Hùng Dật Châu và Hứa Gia Hoành với Lạc Văn Hân vỗ vai nhau, coi như nói lời tạm biệt, cũng ôm chầm Liễu Chi Nhàn một cái.


Đến lượt Khang Mạn Ni, cô nàng né người cười cười, “Có giỏi thì về rồi hẵng ôm.”


Hùng Dật Châu hừ một tiếng, nhưng không đùa cô như bình thường.


Khang Chiêu và Hứa Gia Hoành ôm nhau, lại vỗ vai Khang Mạn Ni.


Cau mày nhìn Lạc Văn Hân, anh nói: “Nhờ cậu.”


Lạc Văn Hân đút hai tay vào túi quần, đáp, “Điều nên mà.”


Hùng Dật Châu đi đầu.


Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu ôm eo nhau, chầm chậm tiến bước.


“Xuống núi rồi chuyển lời đến Đại Chí, cậu ấy sẽ truyền tin cho anh.”


“Biết rồi, anh nhớ chú ý an toàn.”


“Không cần phải lo, anh đi đường đến mòn cả đế giày rồi.”


Hai người ăn ý dừng bước, một

Bình Luận (0)
Comment