Sách Đạn Tinh Anh

Chương 5

"Vô cùng xin lỗi, Thiếu úy! Tôi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi! " Sean đoán thầm không biết có phải người này có ca trực đêm, hiện giờ đang tranh thủ bổ giấc?

Sau khi nhìn về phía Sean, Hawkins xốc chăn đứng lên. Lúc này Sean mới chợt nhận ra trên người y hoàn toàn trần trụi, không hề có lấy một mảnh vải, thậm chí ngay cả cái quần lót cũng không mặc! Thói quen này cùng Sean hoàn toàn tương phản, ngoại trừ áo khoác, y phục của Sean dường như luôn chuẩn bị tốt, một khi có nhiệm vụ, anh có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm tập hợp.

Sean không biết liệu có nên dời mắt đi đâu đó hay không. Thân thể của Hawkins có thể dùng từ “tuyệt mỹ” để hình dung. Mỗi một khối cơ bắp đều săn chắc không chút chút dư thừa, đường cong thực tiêu chuẩn, không khoa trương đến như Schwarzenegger, lại tiềm ẩn một sự dẻo dai vô tận. Đặc biệt là lưng, mỗi một người đàn bà khi tựa vào đó hẳn sẽ thấy vô cùng an tâm.

Rất nhanh, Hawkins đã mặc xong quân phục, kéo chiếc bàn nhỏ lại gần, mở đèn bàn.

Một phút đó, Sean thấy rõ ràng khuôn mặt y.

Lạnh lùng mà sắc bén, tràn ngập lý trí cùng nội liễm đè nặng lên thần kinh của Sean khiến anh căng thẳng. Y nâng cằm, khóe miệng nhích cao lên một chút, khiến cho người ta nhìn vào thấy có một loại tự phụ cùng trào phúng, "Anh được điều đến đây từ bộ đội đặc chủng?"

"Yes, sir!"

"Cho dù là từ bộ đội đặc chủng điều tới, anh cũng vẫn có thể là rác rưởi!" Cằm Hawkins cũng hơi nhếch lên, lộ ra yết hầu cùng một nửa quai hàm, đầy gợi cảm. Người đàn ông này đối với đàn bà hẳn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Yes, sir!"

"A, như vậy anh đã thừa nhận mình là rác rưởi?" Thanh âm của Hawkins dường như khuyết thiếu cảm xúc, giống như khi hai thanh kim loại chạm vào nhau phát ra tiếng, mà ngay cả không khí cùng trái tim người nghe đều chấn động theo mỗi tiếng phát ra.

"Ngài nói ‘Có thể ’, sir!"

Hawkins phát ra một tiếng hừ nhẹ đằng mũi, Sean phát giác hình dáng đôi mắt của y rất được, không có vẻ quyến rũ như cặp mắt đẹp của đàn bà, nhưng lại rất hấp dẫn, "Vậy nói cho tôi biết, chức trách của anh là gì?"

"Cùng ngài tới hiện trường, bắt đầu đề phòng từ ngoài một trăm mét, ở trong đám đông tìm kiếm người có thể thuộc phần tử phản loạn, bảo vệ ngài an toàn, đương nhiên không bao gồm cả trường hợp nếu ngài gỡ bom thất bại bị tạc lên trời."

"Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng anh?" Hai chân của Hawkins dang rộng hai bên sườn ghế, tùy tiện mà tràn đầy khí thế vận sức chờ phát động.

"Bởi vì chúng ta là chiến hữu phó thác sau lưng cho nhau." Sean nhìn vào mắt y, nói.

Khuôn mặt của Hawkins vẫn không có biểu tình, phía sau Sean tựa hồ có người đến đây.

"Sếp, anh gọi tôi sao?" Một viên binh lính trẻ tuổi có mái đầu đinh thò đầu vào trong phòng dò xét.

"Rick, đây là thành viên mới của tiểu tổ chúng ta, Sean Elvis." Hawkins dùng cằm chỉ chỉ anh chàng trẻ tuổi đứng ngoài cửa, "Kỹ thuật binh Rick Parson."

"Hi! Tôi là Rick, tôi gọi anh là Sean được không?" Rick có vẻ hưng phấn.

"Đem gã này đi cho khuất mắt tôi." Ngón tay của Hawkins vẽ một vòng ở trong không khí, Rick liền lôi Sean đi ra, không quên đóng cửa cho Hawkins.

Sean cùng Rick sóng vai đi trên đường.

"Rick. . . . . . Thiếu úy Hawkins là người như thế nào?" Làm quân nhân, Sean không quá thiện cảm đối với Hawkins, thế nhưng họ còn phải cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cho nên cũng không thể nói là anh chán ghét.

"Một người có thể cho anh sống sót nơi địa ngục này khi giấc mộng vĩ đại của anh tan vỡ." Rick thở hắt ra, ánh mắt sáng láng bỗng nhiên ảm đạm một chút.

"Khi mới đến đây cậu đã rất tuyệt vọng hay sao?" Sean hỏi cậu ta một câu.

Rick đưa anh đến trước cửa ký túc xá, ném cho anh cái chìa khóa, "Một gã trai trẻ khờ dại nghĩ mình sẽ trở thành một người anh hùng của nước Mỹ giống như trong phim vậy, sau đó lại phát hiện mình tựa như con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tạc lên trời. . . . . . Quả thật rất tuyệt vọng."

"Hawkins đã nói gì đó với cậu?" Sean mở cửa, đem hành lý quẳng lên giường, bắt đầu sửa sang lại.

"Anh ta nói ‘Tôi bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, cậu sẽ còn sống trở lại nước Mĩ’." Rick đi vào, đem mấy thứ vớ vẩn trong ngăn tủ lôi ra.

"Có lẽ ở Mĩ, thiếu úy Hawkins chỉ là một quân nhân tồi, nhưng tới Baghdad, anh ta lại có thể trở thành ‘ thần ’." Sean cười, tự trải giường cho mình.

"Hắc, Sean. . . . . . Hawkins quả thật không cách nào khiến người ta thích được, nhưng tôi tin tưởng anh ta. Nếu anh cũng tin tưởng, chúng ta mới có thể cùng nhau sống sót trở về." Thanh âm của Rick trầm xuống, cậu ta đang vô cùng nghiêm túc.

"Tôi phải tin tưởng anh ta, Rick. Bởi vì chức trách của tôi chính là bảo vệ sự an toàn của anh ta."

........

Tại doanh địa, tuy rằng sau khi vào đêm binh lính không thể tùy ý đi ra ngoài, nhưng ở bên trong, cuộc sống về đêm lại không quá nhàm chán.

Có người đánh bài brit, có người uống chút bia, đùa giỡn.

Theo như lời Rick, Hawkins là một mẫu điển hình cho việc thích im lặng và độc hưởng không gian, cho nên các hoạt động giải trí của anh em, y cũng không bao giờ tham gia.

Rick mang bia đến chỗ ở của Sean, "Hắc, Sean, cùng nhau uống mấy chén đi."

Người ta đều nói rằng tình hữu nghị của đàn ông đều là từ trong bia rượu và đánh lộn mà hình thành, đương nhiên Sean thích trường hợp phía trước hơn.

Trong radio phát ra âm nhạc đang thịnh hành tại Mỹ, ngẫu nhiên có vài đoạn RAP của những người da đen, có thể nghe thấy từ cách đó mấy ký túc xá.

"Thời gian luân phiên chuyển đổi của chúng ta còn lại bao nhiêu ngày?" Sean hỏi.

"Ha hả, còn những một trăm ngày, anh tới thật đúng thời điểm!"

Tiếng nhạc trong radio của họ bỗng nhiên ngừng lại, nhưng họ vẫn nghe thấy âm thanh của radio vọng tới từ ký túc xá bên cạnh vẳng lại.

"A ha, " Rick nhún vai, "Cái radio đã nát quá rồi, hẳn là phải làm cái báo cáo lên cấp trên xin một cái mới."

"Để tôi xem thử." Sean đi qua, gỡ bỏ lớp vở bên ngoài của cái đài, " Rick, cho tôi mượn cái chìa khóa."

Sean dùng cái chìa khóa thay thế cái đinh ốc vặn vẹo một chút, cái radio kia liền lại bắt đầu thu sóng.

"Anh làm thế nào được vậy?" Rick có chút hiếu kỳ, "Ở bộ đội đặc chủng cũng dạy cả cái này sao?"

"Không, tôi tự học." Sean cười, ngồi trở lại, đó là một trong những thứ anh am hiểu khi còn là Vincent.

Bất quá bia còn chưa uống được mấy chai, bọn họ lại có nhiệm vụ .

Khi hai người ăn mặc chỉnh tề đi đến trước chiếc Hummer, Hawkins dường như đã ngồi ở ghế sau thật lâu .

"Uống bia." Thanh âm của y lạnh như băng, nghe không ra cảm xúc.

"Đúng vậy, bởi vì Sean vừa tới đây, tôi muốn hoan nghênh một chút." Rick ngồi trên ghế lái, phát động động cơ.

"Có lẽ tối nay anh ta sẽ chỉ còn lại mỗi cái mũ." Biểu tình của Hawkins bị bóng tối trong xe che lấp. Đêm nay là lần đầu tiên “Sean” nhận nhiệm vụ ở Baghdad, kỳ thật mặc kệ anh có phải là lần đầu tiên hay không, anh đều có thể bị tạc mất xác, đương nhiên. . . . . . nhìn chung, mũ của anh chính là di vật còn nguyên vẹn nhất trong số những gì còn lại. (Vì nó bằng sắt, có bị bom tạc cũng chỉ bị méo thôi a.)

"Tình huống thế nào?" Rick tự động xem nhẹ câu trả lời của Hawkins, bắt đầu hỏi tình hình cụ thể của nhiệm vụ.

"Trong quán bar có một lính Mỹ tỉnh lại ở toilet, phát hiện trên người mình được gắn một quả bom hẹn giờ."

"Nếu tôi nhớ không lầm, sau khi vào đêm chúng ta không thể rời khỏi doanh địa?" Rick thuận miệng hỏi một câu, nhưng tất cả mọi người đều biết ở nơi dị quốc tha hương đầy ngập nguy cơ này, vừa đến ban đêm con người ta sẽ càng muốn điên cuồng một chút để quên hết thảy.

Trong xe nhất thời yên lặng lại, cho đến khi bọn họ đi qua chợ đêm Baghdad đến trước cửa một quán bar nhỏ.

Sean xuống xe trước, quan sát bốn phía, dường như nơi đây đã bị thanh tràng*, nhưng xa xa có vài người vẫn đứng trên những ngôi nhà cao xung quanh nhìn lại đây. (* “quét dọn chướng ngại vật”, bao gồm cả những người khả nghi hoặc không có phận sự đều bị đuổi đi.)

Hawkins xuống xe, hỏi một lính Mỹ bên cạnh, "Cái tên ngu ngốc gọi điện xin giúp đỡ đâu?"

Đối phương hiển nhiên bất mãn với cách xưng hô này, nhưng rồi lại không thể phát hỏa, "Còn ở trong toilet."

Hawkins nghiêng đầu, "Hắn là chiến hữu của anh?"

". . . . . . Đúng vậy." Đối phương do dự một chút, gật gật đầu.

"Trong lòng anh đang hy vọng tôi bị nổ chết."

Tay lính Mỹ kia ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Hawkins lại trắng trợn nói ra suy nghĩ trong lòng anh ta như vậy. Khi anh ta khôi phục tinh thần lại, Hawkins đã đi vào trong.

"Nếu tôi bị bom tạc tử, điều đó nói lên rằng cái tay chiến hữu ngu ngốc của anh cũng đã chết." Âm điệu của y vẫn vậy, mê hoặc lại lạnh như băng.

Sean nhìn thấy y cứ như vậy mà đi vào trong quán bar, không khỏi đuổi theo kêu to, "Hawkins —— anh còn chưa mặc trang phục bảo hộ!"

Hawkins đứng ở cửa quán bar, quay đầu lại, "Thứ đồ chơi kia có tác dụng gì sao?”

Sean nhíu mày, Rick đến bên vỗ vỗ vai anh, "Quên đi, cho dù mặc thứ đồ biểu diễn kia, nếu bom thật sự nổ anh ta cũng vẫn chết."

Sean trực tiếp lên đạn, bắt đầu lưu ý mỗi người có ở xung quanh đó.

"Hawkins luôn một câu cũng không nói mà bắt đầu nhiệm vụ như vậy sao?" Sean hỏi qua thiết bị liên lạc, đi về phía Rick.

Rất nhiều chuyên gia phá bom khi tiếp cận bom thường cùng đồng đội của mình nói chuyện phiếm, điều này có thể giúp bọn họ thả lỏng, hơn nữa về mặt tâm lý cũng sẽ cảm thấy có người nào đó đáng tin cậy luôn ở bên cạnh mình.

"Đúng vậy, thường thì ngay khi anh còn đang lo lắng vì sao anh ta không hề có phản ứng gì đối với tử thần thì anh ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ." Thanh âm của Rick mang theo ý cười.

Lúc này, có người đến sau lưng Sean, theo phản xạ, anh lập tức xoay người lại, họng súng nhằm ngay vào ngực người nọ, là Hawkins, "Anh đã gỡ xong quả bom kia?"

Hawkins nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía những binh lính canh ngoài cửa, "Đi tìm cái kìm, trên bom có khóa sắt."

Nói xong, y liền tựa vào bên cạnh xe.

"Anh đang làm cái gì?" Tay lính kia đi tới, "Chiến hữu của tôi cũng sắp nổ chết ở bên trong! Anh cũng không đi giúp anh ta! Công việc của anh không phải là gỡ bom sao?"

Ngay trong nháy mắt khi tay của người này chạm đến Hawkins, cánh tay anh ta đã bị vặn đi, thanh âm trật khớp phá lệ vang dội.

"Nhiệm vụ của tao là gỡ bỏ bom dưới tình huống cam đoan chính mình được an toàn." Hawkins cúi đầu nhìn về phía hắn, "Còn nữa, tất cả mọi người đều biết, tao không thích nói lần thứ hai."

Sean có chút sững sờ, thân thủ của Hawkins nhanh vô cùng, như thể đã từng được huấn luyện qua ở đặc chủng bộ binh, "Đi tìm cái kìm ——" Sean đỡ cái gã bất hạnh nằm trên mặt đất kia lên, anh ta còn đang hung tợn nhìn chằm chằm vào Hawkins. Y chỉ cười lạnh.

"Anh định đem tính mạng của chiến hữu đến phân cao thấp với Hawkins hay sao?" Sean buông anh ta ra, xoay người sang chỗ khác tiếp tục quan sát xung quanh.

Tay lính Mỹ kia đứng lên, đến phía sau thùng xe tìm một cái cái kìm ném cho Hawkins, lúc này y mới mang theo cái kìm lại đi vào trong quán bar.

Cũng vào lúc này, người đứng trong căn phòng ở lầu hai trong con phố đối diện bỗng nhiên biến mất. Sean chăm chú quan sát căn phòng kia, không có đèn, tầng cao nhất bị vỡ nát quá nửa, căn phòng này theo lý mà nói hẳn là không người ở, người kia nửa đêm chạy đến một nơi như vậy, chỉ sợ. . . . . .

"Rick —— cẩn thận đề phòng!"

Sean chạy vọt về phía ngôi nhà kia.
Bình Luận (0)
Comment