Sách Hướng Dẫn Dành Cho Hồ Ly Tinh Lạc Đường

Chương 17


Tần Hoán dập tắt điếu thuốc
Hắn hơi híp mắt, "Anh không biết đâu, em cho anh nhìn thử xem?"
Mà hình điện thoại nhỏ xíu xem không đã, hắn quyết định nhanh chóng đi lấy laptop lên giường, theo bản năng thò tay tính tìm bao thuốc lá, lại ngừng một chút, rồi rút tay về.

Giang Phù chỉ thấy ống kính lắc lư một hồi, sau đó tầm nhìn rơi vào vạt áo đã mở ra một nửa của Tần Hoán, lộ ra xương quai xanh bén nhọn cùng một mảng cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện.

Y bất an hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Tần Hoán cho y một ánh nhìn dò xét, vươn một tay đỡ đầu nằm nghiêng xuống giường, "Còn em thì sao, em tính cho anh xem cái gì đây?"
Giang Phù lại hỏi: "Đêm nay anh không về thật à?"
"Ừm."
Giang Phù có hơi mất mát, "Công việc gì mà gấp gáp thế chứ?"
Tần Hoán không đáp lời.

Giang Phù lại nói: "Cơ mà trời mưa lớn như vậy, thôi anh cũng đừng đi ra ngoài."
Tần Hoán nở nụ cười, "Miệng cứng như thế, mà phía dưới lại rất mềm."
Giang Phù ngẩn ngơ, lông mày lập tức nhíu chặt, "Anh sao lại...Đồ hạ lưu!"
Tần Hoán nói: "Em không thích à? Nếu không thích thì gọi video cho anh làm gì?"
Chút đạo đức mà Giang Phù vất vả học được từ nhân gian cũng bị hắn giày xéo đến không còn tí gì, y biệt nữu mà nói: "Chỉ muốn nhìn xem anh còn sống hay không thôi."
Tần Hoán thả nhẹ giọng, "Xin lỗi nha, để em canh nhà một mình." Hắn ôn hòa cười nói, "Trong chăn có gì đó, không thể cho anh nhìn một cái à?"
Giang Phù vừa nghe lời này, bỗng nhiên đỏ vành mắt, cảm giác tủi thân đột ngột cào một cái trong lòng y.


Nhưng y lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì để tủi thân, mình chính là con hồ ly đáng ghét đã bỏ rơi hắn cơ mà.

Cho nên y không nhịn được mà muốn dũng cảm hơn một chút, y muốn nghe giọng Tần Hoán.

Y đặt điện thoại di bên gối, vén chăn ra quỳ ngồi xuống.

Tần Hoán hít vào một ngụm khí lạnh.

Những thứ có thể làm cho lão già này kinh ngạc, thật sự không có bao nhiêu trên cõi đời này.

Giang Phù bị cảm giác dương dương tự đắc lại xấu hổ muốn chết giày vò tâm hồn, hai chân y quỳ xuống, một sợi dây màu đen thô to chạy ngang qua hông y, miếng vải mỏng phía dưới bao lấy khí cụ bán cương, lộ ra bộ dạng nóng lòng muốn thử trước ống kính camera.

Y lừa mình dối người mà dịch camera xuống dưới thấp, không lộ ra mặt mình, hành động này cũng khiến cho Tần Hoán thở gấp một cái.

Cũng là một cái quần lót tình thú đó, Tần Hoán vào liền trở thành mãnh nam nhị ngũ bát vạn*, nhưng sao y mặc vào lại trông như cô dâu nhỏ chủ động cầu hoan?
Hai mắt Tần Hoán lạnh lẽo sắc bén nhìn y một hồi, lại nói: "Có ngứa hay không? Ngứa thì tự mình sờ một cái đi."
Giang Phù không biết phải sờ chỗ nào mới phải.

Đầu tiên y cầm lấy dương v*t bọc trong quần lót, vuốt ve lên xuống mấy cái, lại cảm thấy không vừa ý lắm, đầu dương v*t hơi lộ ra từ trong quần lót, niêm dịch chảy ra từ lỗ nhỏ trên quy đầu, thấm ướt vải quần lót, làm màu đen của nó càng trở nên sẫm hơn như màn đêm ngoài kia.

Tần Hoán khàn tiếng nói: "Lại nhanh hơn một chút đi."

Vì thế tần suất tuốt động của Giang Phù từ từ tăng nhanh, dây quần xoắn cả lại trên người, lọt vào khe mông, theo động tác của y mà ma sát qua lại, mang lại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.

Một tay Giang Phù chơi đùa hai túi nhỏ của mình, tay còn lại lén lút mò xuống dưới.

"Tần Hoán." Giọng y có hơi nức nở, chân nhũn đến không quỳ thẳng được nữa, "Tần Hoán, em..."
Tần Hoán không nhúc nhích, như một quý ngài vô tình, "Gọi chồng đi."
Giang Phù mở to hai mắt, không ngờ hắn sẽ nói câu này, nhưng bản năng của y vẫn chiến thắng cảm giác xấu hổ, y run run mà gọi ra: "Chồng ơi, em, em ngứa..."
"Valy của anh, có để ở đó không?" Tần Hoán hỏi.

"Có..."
"Trong đó có một cái gậy mát xa."
Giang Phù ngây người.

Người đàn ông này lúc nào cũng có thể đột phá giới hạn cuối cùng của y.

Nhưng ngay lúc này y đã vội đến mức không có tâm trạng đi so đo, moi ra cái gậy mát xa kia, là màu đen, cứng rắn mà toả nhiệt, y vẫn mơ hồ chưa biết phải làm sao cho đúng, Tần Hoán đã mở miệng: "Liếm nó."
Ngữ khí lạnh như băng, tựa như trước mặt Giang Phù không phải gậy mát xa vô tri, mà là dương cụ của Tần Hoán.

Y đành phải ngậm lấy nó, đầu chuyển động lên xuống,lại ngước mắt nhìn Tần Hoán, khóe miệng ngậm gậy mát xa chảy một sợi chỉ bạc, tựa như đang chờ đợi hắn ra lệnh, ngoan ngoãn mà mê muội.

Tần Hoán cảm thấy mình như bị trúng tà, hắn cởi thêm mấy cái nút trên áo, nói: "Được rồi, xoay người lại, để chồng xem cái mông của em."

Giang Phù cắn răng, sử dụng cả tay lẫn chân mà chậm rãi quay người lại, cái mông to trắng trắng mềm mềm đối diện màn hình điện thoại, y không biết Tần Hoán có thấy được hết hay không, quay đầu ra sau nhìn một cái, Tần Hoán lại nghiêm nghị nói: "Tập trung vào."
Giang Phù a một tiếng, cái mông càng vểnh lên cao hơn, quần lót dây chữ T càng cọ mạnh vào rãnh mông y, ngón tay y vừa ấn vừa xoa cái lỗ nhỏ, khắp mông đều là d*m thủy, y lại chậm chạp không dám cắm vào.

Âm thanh Tần Hoán từ phía sau truyền đến: "Tự banh mông ra nào, để chồng nhìn cho rõ."
Hai tay Giang Phù nắm lấy hai múi mông, dùng sức banh ra để lộ cái lỗ nhỏ chín đỏ.

Ngày hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa, hai người không biết tiết chế mà phiên vân phúc vũ, miệng huyệt chảy ra chất lỏng sềnh sệch, như thực tủy biết vị mà không ngừng co rút.

Bên ngoài tiếng mưa rơi càng lớn, tất cả những đồ vật trong nhà đều mang lại cho Giang Phù cảm giác ẩm ướt.

"Chồng ơi." Giọng Giang Phù cũng mềm nhũn, y đã sắp thở không ra hơi, hai mắt mông lung, tựa như những mảnh vỡ thời gian đều chồng chéo lên nhau, khiến y không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì,"Em muốn anh..."
Y không biết mình chỉ đơn giản là ý loạn tình mê mà gọi giường hay là thật sự nói ra suy nghĩ trong lòng, y chỉ nghe thấy âm thanh dịu dàng đè nén của Tần Hoán: "Được rồi, chồng vào nhé."
Lập tức mở nguồn gậy mát xa, một phát đâm vào điểm mẫn cảm, Giang Phù "A a a" mà kêu thành tiếng.

Y vểnh mông muốn bò về phía trước, lại lơ đãng mà ấn nhầm vào dụng cụ điều khiển từ xa, gậy mát xa đột nhiên chấn động đến mức lớn nhất, không chút thương tình mà nhanh chóng đâm mạnh vào chỗ kia, y hoang mang sợ hãi mà nắm chặt ga trải giường, một tay run rẩy vuốt ve dương v*t mình, "Chồng ơi, không muốn đâu, quá nhanh, a..."
Chồng y nãy giờ lại không nói lời nào.

Y không nhìn thấy đối phương đang làm gì, kích thích qua mức khiến y váng đầu hoa mắt, thân thể vừa nóng vừa lạnh mà run rẩy, tựa như lần nữa rơi vào một cái hố băng khổng lồ sâu không thấy đáy, rất lạnh, lạnh vô cùng, y chỉ có thể dựa vào ấm áp trong khoang tim mà duy trì nhiệt độ, mà hơi ấm trong tim y đến từ đâu đây, à, là đến từ cái người đang không ngừng tìm kiếm y...!
"Chồng ơi " y vùi mặt vào khuỷu tay, giọng nói mềm nhũn nhỏ xíu, mà y cũng không quan tâm người nọ có nghe thấy hay không, "Chúng ta về nhà đi, em muốn về nhà..."
Tần Hoán có thể đồng ý hay không? Y ích kỷ như thế, cho dù có bị làm đến cao trào vô số lần, cũng vẫn không chịu thừa nhận mình là con hồ ly kia, không chịu thừa nhận mình là người đã bỏ rơi hắn trước.

Nói vậy liệu Tần Hoán có thể giả vờ câm điếc, ngầm hiểu ý mà, dẫn y về nhà hay không?
"Cục cưng, nhóc con, lại đây nào." Tần Hoán cuối cùng cũng mở miệng lần nữa, âm thanh tựa như ánh sáng ấm áp chiếu vào hố băng.

Giang Phù bắn đầy ra ga trải giường, chậm rãi bò trở về, trong mông vẫn cắm gậy mát xa, chỉ là y đã tìm thấy điều khiển từ xa, tắt đi chấn động.


Y từ từ khôi phục hô hấp, trên da thịt tất cả đều là chất lỏng dâm loạn, trong mắt dường như cũng chứa đầy ánh nước mê người.

Hình ảnh trên màn hình laptop chiếu vào trong mắt Tần Hoán, hắn chậm rãi vươn tay về phía ống kính, giữa năm ngón tay dính đầy những sợi chỉ trắng đục, "Chồng cũng bắn rồi nè, cục cưng tuyệt vời quá." Hắn dịu dàng nói.

Giang Phù giật mình kinh sợ đến nói không ra lời, sắc mặt ửng hồng, ánh nước trong đôi mắt càng đầy thêm, tựa như chỉ một giây sau sẽ lập tức lắc mông mà chui qua màn hình ăn sạch Tần Hoán.

Cái thần thái này, thực sự đúng là hồ ly tinh.

Tần Hoán yên lặng một hồi, bỗng nhiên ngồi dậy, lau sạch tay rồi tức khắc mặc lại quần áo
"Anh làm gì thế?" Giang Phù hỏi.

"Ngay bây giờ anh sẽ lập tức, mang em về nhà." giọng Tần Hoán kích động chập trùng, tựa như hắn đã chờ thời khắc này đã quá lâu, hiện tại đã không muốn phải chờ thêm một chút nào nữa.

*Chú thích:
Mãnh nam nhị ngũ bát vạn: Người đàn ông mạnh mẽ kiêu ngạo.

(Nhị ngũ bát vạn: Kiêu ngạo, ngông cuồng)
===Hết chương 17===
#Riz: Đầu tuần tới giờ mới up có một chương thôi, cũng chưa up chương beta bên bộ Ứng Dụng nên bây giờ tui up bù một lúc hai chương bên này nhé.

À mà nhá hàng nhẹ là chương sau có hơi máu chó nha, cũng sắp hoàn bộ này rồi.^^
Nay tui vừa thi giữa kỳ xong thì phát hiện tuần sau tiếp tục thi cuối kỳ luôn, tui thề là tui không hoảng loạn chút nào cả!.

Bình Luận (0)
Comment