Sách Hướng Dẫn Dành Cho Hồ Ly Tinh Lạc Đường

Chương 8


Sau chuyện xảy ra tối hôm trước, Giang Phù không chịu hé mồm nói với Tần Hoán câu nào.

Cho dù y có ngốc đến đâu, nhưng dù sao cũng đã làm hồ ly hơn trăm năm rồi, vẫn có thể giả câm giả điếc được.

Y chôn mặt vào hõm vai Tần Hoán, thế giới này đa số nam giới đều để tóc ngắn,tóc mai Tần Hoán cọ lên má y ngưa ngứa, đáy mắt muốn trào nước.

Tần Hoán cúi đầu, nhìn thấy cái mông to rắn chắc của y đã bị mình đâm mở, không ngừng chuyển động lên xuống theo động tác đâm rút, tâm trạng không khỏi tốt lên, dịu dàng dỗ y: "Sao em lại không xinh đẹp chứ, ai nói?"
Câu này cũng không biết sao lại chọc đến Giang Phù, y ngậm chặt miệng quyết không phản ứng, trong đêm hè ẩm ướt ám muội, rõ ràng có thể nghe thấy hạ thể va chạm lẫn nhau nhưng dường như lại khiến hai người trở nên xa cách, đến hơi thở của đối phương cũng có vẻ xa lạ.

Loại cảm giác xa lạ này làm Giang Phù bó tay hết sức.

Khi y vẫn còn là một con hồ ly, cả ngày lẫn đêm đều cùng ăn cùng ở với Tần Hoán, y nhìn thấy Tần Hoán tắm rửa thay quần áo cũng sẽ không động niệm, còn có thể thoải mái nằm nhoài trên đùi trên ngực Tần Hoán mà ngủ.

Nhưng bây giờ Tần Hoán lại không giống như thế nữa, y chỉ cần tới gần Tần Hoán một chút thì sẽ thấy khó chịu đến lạ lùng,
Y không muốn làm người chút nào.

Ngay từ lần đầu tiên y biến thành người, đã lập tức không muốn làm người nữa,

Tần Hoán thấy y im lặng không nói, dường như chính hắn cũng dần dần cảm thấy mất hứng thú, động tác cũng nhẹ lại.

Giang Phù cũng không muốn như vậy chút nào, tình ái là lĩnh vực chuyên ngành của hồ tiên, cho dù là ai cũng có thể làm cho đối phương dục tiên dục tử tinh tẫn nhân vong trên giường, nhưng cố tình y lại làm không được, y không thể khống chế được dục vọng của Tần Hoán.

Đến cuối cùng Tần Hoán có bắn ra hay không y cũng chẳng biết, đoán chừng là không có, bởi lúc Tần Hoán kéo y đi tắm rửa làm sạch rất nhanh, sau khi tắm xong trở lại giường còn nhẹ nhàng đặt tay lên eo y, như có như không mà vỗ, tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

"Nhóc con, đầu óc không lớn lắm, mà cứ thích nghĩ nhiều." âm thanh khàn khàn của người đàn ông quanh quẩn trong không gian ở tối tăm.

Giang Phù gồng người, tập trung hít thở thật đều đặn, không lâu sau liền cảm thấy người kia dường như đã ngủ.

bản thân y lại vô cùng tỉnh táo mà thức cả đêm, đầu óc bị rượu làm cho rối loạn, mỗi lần y cố gắng suy nghĩ một chút, đầu sẽ đau như muốn vỡ ra, y cảm thấy có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến y " đầu óc không lớn lại hay nghĩ nhiều".

Buổi sáng hơn năm giờ, y rời giường.

Tùy tiện mặc lại quần áo, cầm lấy ví tiền đi ra ngoài, y vẫn không tin bản thân trốn không thoát ——
Kết quả hắn y vừa bước ra khỏi cửa đã trượt chân.

*
Người Giang Phù vốn nóng, chỉ ra đường mua cái bánh bao đã đổ một thân mồ hôi, làm cái áo sơ mi trắng lỏng lẻo dính sát vào người, ngực ướt mồ hôi đến mức gần như có thẻ nhìn thấy đầu v*.

Tần Hoán tiếp nhận lấy bánh bao, không tin được mà nói: "Em mặc như này ra ngoài à?"
Giang Phù xoa xoa cái mông, nhưng càng xoa lại càng đau, y tối sầm mặt không muốn nói chuyện, tự mình đi vào phòng tắm một phát cởi phăng cái áo sơ mi.

Tần Hoán đứng ngay cửa phòng tắm gặm bánh bao, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Giang Phù không lên tiếng, chỉ có tiếng nước ào ào truyền tới, tựa như cố tình giả vờ không nghe thấy.

Tần Hoán gõ cửa một cái, "Giang Phù, chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng."
"Tối hôm qua...!Anh có hơi kích động, đáng lẽ hôm qua nên nói rồi mới phải."
"Thế nhưng em cũng uống say, không nói chuyện rõ ràng được đúng không?"
Cửa phòng mở ra cái rầm, Tần Hoán suýt nữa ngã chúi xuống.


Giang Phù toàn thân trần như nhộng, mái tóc ướt nhẹp rối bời, ánh mắt hung ác vô cùng: "Uống say là nhất định phải ngủ với anh à, anh nhìn thấy đàn ông say xỉn là muốn ngủ với người ta hay sao, rác rưởi! Không quản được nửa người dưới!"
Tần Hoán bị hắn chửi đến ngu người, lại rầm một phát, cửa phòng tắm suýt nữa đập vào mặt hắn.

Hắn xoa xoa sống mũi.

"Em nói vậy có hơi oan cho anh quá." Tần Hoán nói, "Em rõ ràng cũng quấn lên người anh, còn muốn anh đâm vào chỗ đó của em, không phải em cũng..."
Giang Phù đóng buồng tắm có vòi sen, tay chống lên tường, hít sâu.

Lưu manh trên đời này thằng nào cũng sẽ nói câu này!
Y mặc quần cộc ướt nhẹp đi ra, cơ bản không thèm để ý Tần Hoán đang đứng tựa cửa, lục tung đống đồ trong tủ quần áo, khó khăn lắm mới mò được một cái quần bóng rổ mặc vào, Tần Hoán liền hít vào một hơi: "Em như vậy không hay lắm đâu."
Giang Phù nói: "Anh còn muốn ở đây tới khi nào?"
Tần Hoán nói: "Anh không có đồ mặc."
Lúc này Giang Phù mới phát hiện thân trên Tần Hoán trống không, dưới thân là cái quần tây mặc hôm qua, dây lưng cũng không thắt, lỏng lẻo vắt trên cái cứng cáp.

Giang Phù bỗng dưng thu hồi tầm nhìn.

Mùi hormone trong không khí đậm đặc đến mức có thể khiến con muỗi buồn chết.

"Gọi trợ lý của anh đem quần áo đến, rồi đi đi." Giang Phù khoanh chân nghiêm túc ngồi trên giường, như lão hòa thượng tĩnh tọa nhập định.

Tần Hoán dựa vào cửa tủ, chân thon dài nhàn nhã duỗi thẳng, hắn rút bao thuốc lá trong túi quần ra."Mấy ngày nay anh chọc phải kẻ thù, không thể để anh trốn ở đây một thời gian được sao?"
Giang Phù nhăn nhăn mày, "Thật sự là có kẻ thù à?" y chợt nhớ tới hai tiếng súng hôm nọ, giọng cũng nhỏ dần.


Tần Hoán ngậm thuốc lá cúi đầu tìm bật lửa, "Làm sếp lớn đều sẽ có vài kẻ thù."
Giang Phù nói: "Tôi còn tưởng anh là cái loại tổng tài thần bí việc gì cũng có thể xử lý nhanh gọn đó chứ."
Tần Hoán cười nói: "Là cái loại một phát trúng thưởng, một lứa đẻ tám đứa à?"
Giang Phù ngẩn ngơ, thật lâu sau, mặt y chuyển sang màu gan heo, cầm lấy hộp khăn giấy ném qua, "Anh tự ý coi lén đồ của người khác!"
Tần Hoán nhẹ nhàng tránh được, rốt cục hắn cũng tìm thấy bật lửa, bật cái tách, làm Giang Phù cũng giật mình."Thế giới quan của em vẫn chưa được định hình tốt, bớt xem mấy cái tiểu thuyết tào lao đó đi."
Cái mà nhân sinh quan thế giới quan vẫn chưa định hình —— Giang Phù ngớ người, y vẫn nghi ngờ Tần Hoán đã biết cái gì rồi, nhưng y không muốn thử thăm dò.

"Anh cũng chỉ là lo cho em thôi." Tần Hoán thoải mái mà phun ra một vòng khói, "Hai ta ở với nhau, em giúp anh tiết kiệm nhân lực, anh lại hộ tống bảo vệ em, không được sao? Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, đây là duyên phận đó."
Tần Hoán lớn lên tuấn nhã phong lưu, hiện tại quần áo xốc xếch mà hút thuốc, lại trông như tiên nhân mờ ảo trong mây mù, Giang Phù nhìn một hồi, y lại thấy nản lòng, Tần Hoán sâu không lường được, không phải là người mà tiểu hồ ly đạo hạnh nông cạn như y có thể nhìn thấu được.

Giang Phù gãi đầu mấy cái, nói: "Vậy thì trong phòng tôi cũng có nội quy."
Tần Hoán nhíu mày.

"Điều số một, không được hút thuốc."
===Hết chương 8===
#Riz: Ọ tui lại muốn đào thêm nhiều hố mới, tui tham lam quá đúng không mọi người:((.

Bình Luận (0)
Comment