Sai Lầm Sai Lầm - Chanh Trấp Tương Áp

Chương 14

Tiệc sinh nhật đêm đó, Giang Phù thi xong thì về nhà, khóe môi còn mang theo ý cười, Ngu Ngôn vui lây qua cho cả cậu.

 

Buổi tối lúc đang ôn tập ở phòng làm việc, lúc Giang Phù cúi đầu kiểm tra bảng câu hỏi của mình với đáp án mà giáo viên gửi trong nhóm lớp, khóe môi luôn ngậm ý cười. Ngu Ngôn giống như có ma lực thần kỳ, lúc nào ở chung với cậu ấy đề khiến tâm tình người khác vui rất lâu.

 

Tạ Doanh lại cảm thấy bây giờ Giang Phù giống như mấy "cô nàng Nhật Bản".

 

"Cái cúi đầu nhu hòa, giống như đóa hoa sen nước e thẹn không chịu được trong gió lạnh."

 

Tạ Doanh mở miệng hỏi: "Bộ hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật với bạn rất vui hửm?"

 

"Ừm." Giang Phù cười hồi đáp: "Vui lắm. Chúng tôi cùng ăn cơm, sau đó nói chuyện với nhau rất lâu."

 

"Vậy chắc là bạn rất thân." Tạ Doanh nói.

 

"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi."

 

Tạ Doanh cười cười, không có hỏi tiếp, chuyển đề tài.

 

Tạ Doanh nói: "Tuần sau tôi không bận, tối thứ 7 khi nào cậu thi xong?"

 

Giang Phù suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Khoảng 20h rưỡi ạ."

 

"Vậy tôi đi đón cậu."

 

Tạ Doanh nhấc mắt nhìn về phía Giang Phù, hỏi: "Được không?"

 

Cái này không có gì phải từ chối cả, Giang Phù gật đầu, nói: "Dạ được, vậy phiền Tạ tiên sinh rồi."

 

Về việc vì sao lại đặc biệt đi đón cậu?

 

Kệ đi, suy nghĩ của người có tiền Giang Phù không bao giờ hiểu nổi.

 

Thứ 7 rơi xuống 1 trận mưa nhỏ.

 

Những hạt mưa nhỏ im lặng rơi, trải dài trên đất một tầng nước mỏng manh, lúc Giang Phù thi xong ra cổng trên mặt đất phản chiếu một vầng sáng bạc, giống như mặt trăng rơi xuống đất.

 

Tháng 12 có hơi lạnh, Giang Phù là người rất sợ lạnh, nên cậu mặc thêm một chiếc áo len lông cừu bên trong đồng phục học sinh. Dù vậy, nhưng nhìn Giang Phù vẫn gầy, khung xương của cậu nhỏ, trên người ngoại trừ ngực với mông là có thịt còn mấy chỗ khác thì không, cũng may Giang Phù cũng gọi là cao, cao cỡ 1m75 đối với khối xã hội "nam sinh cao 1m7" là quá dữ rồi, cho nên nhìn từ xa giống như 1 cậu ấm dịu dàng phong độ.

 

Khi Tạ Doanh đứng ở cửa xe đi về phía Giang Phù, trong đầu nghĩ vậy.

 

Hèn gì, hồi lúc đầu mình nhìn nhầm Giang Phù thành con gái.

 

Giang Phù từ hướng cổng chính bên này vừa đi tới hiển nhiên đã nhìn thấy Tạ Doanh, vẫy vẫy tay với hắn.

 

Tinh thần phấn chấn phết.

 

Tạ Doanh nở nụ cười, nhìn Giang Phù từng bước từng bước đi về phía hắn, vũng nước phản chiếu ánh trăng bị cậu giẫm nát, sau đó đứng bên cạnh mình.

 

Giang Phù ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tạ tiên sinh, chúng ta đi thôi."

 

Tim Tạ Doanh run lên một cái.

 

Tạ Doanh chở Giang Phù tới 1 siêu thị lớn khá xa Vân Thành thiên cảnh.

 

Cuối tuần nên ở đây rất đông người, siêu thị cũng thế. Giang Phù đẩy xe mua sắm, khó khăn cùng Tạ Doanh chen lấn bên trong dòng người qua lại.

 

Tạ Doanh ôm hờ eo Giang Phù, giúp cậu tách ra khỏi đám đông chen chúc, còn nhanh chóng với tay lấy các loại như thịt lợn khô, thịt bò khô với thịt bò sấy các loại trên kệ bỏ vào xe hàng.

 

Giang Phù nhanh chóng nhớ tới tờ giấy note mà Tạ Doanh viết:

 

"Có thể chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt với đồ uống, thịt lợn khô, thịt bò khô nhiều loại cũng được, trái cây sấy thì không cần."

 

Giang Phù tính dành chút thời gian đi mua, sau đó quên mất, không ngờ tới Tạ Doanh thích ăn thịt khô như vậy, Giang Phù nhìn sơ sơ trong xe mua hàng, thấy toàn là thịt khô thịt khô đủ ăn cho nửa năm.

 

Cái này vẫn chưa xong, Tạ Doanh dắt Giang Phù tới khu vực để đồ ăn vặt với khu đồ uống có cồn, rồi bao nhiêu là đồ ăn có hàm lượng calo cao, nào là đồ uống có gas, giống như mua để trữ.

 

Giang Phù nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

 

Tạ Doanh bị Giang Phù nhìn ra có chút lúng túng, hắn giải thích: "Lúc trước đi học ở nước ngoài hay mua hoài nên quen, mua một lần là rất nhiều, sau này không có thời gian đi mua."

 

"Ồ, ra là vậy."

 

"Ừ là vậy." Tạ Doanh thả một tay xuống tay vịn của xe hàng, đẩy về phía trước với Giang Phù, hắn nói: "Mua đồ ở nước ngoài không có tiện như ở đây, lúc cấp 3 tôi mới qua nước ngoài đi học, bởi vì không biết gì, nên ăn có hơi thiệt thòi, tối đói bụng, muốn ăn luôn tay mình."

 

Giang Phù nghe Tạ Doanh kể nên mắc cười, cậu không ngờ cũng có việc mà Tạ Doanh không làm được.

 

Tạ Doanh nói tiếp: "Hồi cấp 3 bị quản rất nghiêm, nên 1 lần là mua rất nhiều, ăn không hết thì phát cho mấy đứa khác ăn, lên đại học thì không còn nhiều thời gian nữa, nên mua càng lúc càng nhiều."

 

"Cậu có nghe qua về chuyện Harvard lúc 4:30 sáng chưa*?" Tạ Doanh hỏi.

 

(ý là cả trường học khuya lắc khuya lơ tới 4h rưỡi á)

 

Giang Phù gật gật đầu, nói: "Có nghe qua."

 

Ai mà chưa từng nghe qua - súp gà cho tâm hồn chứ*.

 

(nghĩa bóng) súp gà cho tâm hồn - tức là những câu chuyện truyền động lực cảm thấy tốt (thường được sử dụng một cách miệt thị vì những câu chuyện không thực sự có tác dụng thay đổi cuộc sống của con người).

 

Tạ Doanh nói: "Chuyện đó cũng lâu rồi, nhưng nó là sự thật. Học đại học ở nước ngoài rất nặng, ngày nào cũng bận rộn để làm cho kịp bài tập giáo sư giao, thức đến 4h30 là chuyện bình thường. Một du học sinh Trung Quốc mà tôi biết, vì chịu không nổi áp lực, mỗi lần vừa khóc vừa làm bài tập, sau đó nghỉ học luôn, giờ mà nhắc tới cuộc sống ở nước ngoài là tức. Khi đó tôi cũng rất mệt mỏi, phải đi dạo mua sắm để xả stress, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ giao là tôi lại đi mua sắm 1 lần, đẩy xe đẩy đi dạo không mục đích trong siêu thị, thấy cái gì muốn mua thì mua, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn hẳn, cho nên bây giờ vẫn giữ thói quen này."

 

Giang Phù hỏi: "Vậy hôm nay Tạ tiên sinh đi dạo siêu thị là vì làm xong công việc rồi ạ?"

 

Thực ra Giang Phù không nên hỏi câu này, Tạ Doanh nguyện ý nói cho cậu nghe việc cá nhân của mình, nhưng không có nghĩa là Tạ Doanh sẽ nguyện ý cho phép Giang Phù hỏi những chuyện tư mật của mình. Nhưng Giang Phù vừa nghĩ tới là muốn hỏi ngay, bởi vì bầu không khí lúc này đang rất tốt.

 

Tạ Doanh nghe vậy cười nói: "Đúng, bận hết mấy tháng, rốt cục đã có thể thả lỏng."

 

Giang Phù còn nói: "Thật tốt quá, mấy ngày qua Tạ tiên sinh so với 1 học sinh cấp 3 như tôi còn bận hơn, từ sáng tới tối Tạ tiên sinh chưa đi nghỉ ngơi là tôi không dám đi ngủ sớm."

 

Tạ Doanh ý cười sâu hơn, hỏi: "Tại sao?"

 

Giang Phù nói: "Chắc là bị ảnh hưởng bởi Tạ tiên sinh, muốn càng cố gắng để giỏi hơn anh, chắc là cảm giác này đó."

 

Tạ Doanh giơ tay lên, từ đỉnh đầu rơi xuống vai, vỗ vai Giang Phù: "Sự cố gắng bên trong cậu đã cao hơn tôi rồi, sau này cậu sẽ thành công không kém tôi đâu."

 

Giang Phù được khen mà ngượng, cúi đầu nói: "Không có đâu, tôi sao có thể so với Tạ tiên sinh được."

 

Xe mua sắm trong đám đông đẩy tới khu rau quả, những trái táo to, đỏ au được chất thành một chiếc tháp nhỏ, đặt giữa khu rau quả.

 

Đêm giáng sinh sắp tới rồi.

 

Tạ Doanh để tâm đến nó, định dành chút thời gian để mua.

 

Khu rau quả với khu thực phẩm tươi sống là sân nhà của Giang Phù.

 

Giang Phù ở trong hàng rau tươi mọng nước lựa chọn kỹ càng, xe hàng đưa qua bên tay của Tạ Doanh.

 

Tạ Doanh tiếp tục chủ đề "áp lực" vừa nãy nói: "Lớp 12 chắc áp lực rất lớn, tôi có 1 đứa em họ cũng đang học 12, lúc trước về nhà nghe người ta nói áp lực lớn đến nổi khiến cho em họ muốn bệnh trầm cảm."

 

Giang Phù cho khoai tây đã chọn vào túi nilong và nói: "Lớp 12 áp lực rất lớn, thi nhiều với nhiều bài tập, mỗi ngày rất mệt mỏi, bảng điểm sáng choang đặt ở trước mắt, điểm không tăng là lại sợ mình thi trượt đại học, không thi đậu vào trường mà mình muốn. Hơn nữa mọi người còn tụ lại với nhau, đi so sánh với người khác, áp lực còn lớn hơn."

 

"Vậy còn cậu?"

 

"Tôi vẫn tốt, bởi vì tôi không thích so sánh với người khác, so đo với người khác chả có ý nghĩa gì, con đường xuất phát cũng khác nhau, so làm chi cho thêm phiền não, từ 60 - 90 điểm rất dễ dàng, mà từ 90 đến 100 cũng rất khó khăn. Mỗi ngày tôi hoàn thành bài tập theo kế hoạch của mình, từng bước từng bước một mà đến. Lúc trước không được nhưng bây giờ thì sẽ được, lúc trước tôi vẫn luôn mắc lỗi rất nhiều, bây giờ thì không còn nữa, từng vấn đề đều được giải quyết, tôi cảm thấy rất có cảm giác thành công, áp lực cũng nhỏ đi."

 

Tạ Doanh đi với Giang Phù tới khu tươi sống, nói: "Cậu có cách điều chỉnh vấn đề rất tốt, tâm thái rất vững vàng."

 

Giang Phù cười cười, "giáo viên của tôi cũng nói y chang anh vậy đó."

 

"Đã nghĩ tới muốn thi vào đâu chưa, ngành gì?"

 

"Nghĩ rồi." Giang Phù bỏ 1 hộp cánh gà từ tủ đông vào xe hàng, có chút ngại ngùng mà nói: "Tôi muốn thi vào trường đại học Chính trị và Pháp Luật ở Kinh Thị, học ngành luật."

 

Tạ Doanh nở nụ cười, nói: "Học luật khá khó, không phải người ta có câu 'Khuyên người học pháp, ngàn đao bầm thây'."

 

Không nghĩ tới Giang Phù còn nói một câu còn rất hay: "Mỗi một ngành học muốn học cho tốt thì phải đi qua con đường ngàn đao bầm thây, tôi nguyện ý chịu đựng để đánh đổi."

 

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trong xe mua sắm chất đầy cả một ụ to, lúc tính tiền, Tạ Doanh phải mua thêm mấy cái túi, tốn không ít sức nhét hết đồ vào trong túi cho vào cốp sau.

 

Lúc về thì rơi xuống 1 trận mưa nhỏ, cảnh quang trở nên mờ ảo.

 

Cần gạt gạt qua hàng nước mưa dày đặc, cũng quét đi một tầng sương mù trong lòng Giang Phù.

 

Cậu thích nói chuyện với Tạ tiên sinh.

Bình Luận (0)
Comment