Sai Loạn Hồng Trần

Chương 112

Giang Ngọc nhíu mày, ngưng thần nhìn lên lầu, chỉ thấy một thanh sam nam tử mặt mặt mang mỉm cười đang ngồi trong nhã thất nhìn về phía nàng, người đó không phải là tiếu chưởng quỹ tuổi trẻ đầy hứa hẹn - Tiếu Dũng sao?

Trong lòng Giang Ngọc không giải thích được, vội vàng đứng dậy đi lên đầu, cười nói: "Tiếu chưởng quỹ? Thực sự là trùng hợp a! Ngươi sao cũng đến nơi này?"

Tiếu Dũng thấy phò mã gia đứng dậy, cũng vội vã đứng dậy, đứng trước lan can mỉm cười nói: "Nói ra rất dài, cơn mưa này hẳn là còn phải kéo dài, Tiếu Dũng ở đây đã gọi một bàn rượu và thức ăn, phò mã gia cùng công chúa điện hạ sao không lên nhã thất trên lầu cùng nhau dùng bữa, nghỉ tạm một chút?"

Giang Ngọc cười sang sảng, gật đầu thống khoái trả lời: "Cũng tốt, vậy bản hầu không khách sáo nữa!"


Nói xong, Giang Ngọc lại quay đầu lại nói với Giang Trí Viễn: "Trí Viễn, ngươi đi gọi  thức ăn cho các vì huynh đệ đi, xem ra cơn mưa này nhất thời cũng không dừng được, chúng ta trước tiên ở đây lấp đầy các bụng rồi nói!"

Giang Trí Viễn cúi đầu nhận mệnh, vội vã lui xuống chuẩn bị...

Giang Ngọc phất tay áo liền dắt tay Vĩnh Ninh công chúa lại vừa cứng rắn kéo tay quận chúa Nam Cung Diễm, được Tiếu Dũng trên lầu cung kính mời ngồi...

Vén rèm cửa lên Giang Ngọc ngẩng đầu liền nhìn thấy trước bàn tiệc trong nhã gian ngồi một vị mỹ nhân hồng y như lửa, mỹ nhân này lại đang đầy bụng tức giận nhìn về phía nàng...

Giang Ngọc âm thầm mỉm cười, cũng không để ý, liền nghênh ngang được Tiếu Dũng mời ngồi xuống trước bàn.

...

Tiếu Dũng nâng chén, âm thần quan sát hai vị mỹ nữ ngồi bên cạnh Giang Ngọc...


Công chúa điện hạ nàng đã biết đến, nhưng một vị mỹ nhân thoát tục khác, nàng cũng không thức! Nghĩ một chút, liền lôi kéo Tiếu Nhạc Nhi, chắp tay cười nói: "Tiếu Dũng và khiến muội Tiếu Nhạc Nhi tham kiến phò mã gia, công chúa điện hạ cùng..., thứ Tiếu Dũng đường đột vị mỹ nhân này là quận chúa điện hạ?"

Giang Ngọc thoải mái cười to, hài lòng nhìn Nam Cung Diễm trầm tĩnh cúi đầu ngồi bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa, gật đầu cười nói: "Đúng là quận chúa điện hạ! Hai vị đại mỹ nhân của Nam Triều đều ở nơi này! Ha ha, Tiếu chưởng quỹ không cần đa lễ! Mau mau ngồi xuống dùng bữa đi! Được rồi, ngươi còn chưa nói cho bản hầu biết ngươi làm sao lại ở nơi này?"

Tiếu Dũng gật đầu nói được, vén vạt áo chậm rãi ngồi xuống, lại ngẩng đầu đối diện Giang Ngọc mặt đầy tiếu ý, trả lời: "Thúc phụ lệnh cho Tiếu Dũng lên kinh thành mở phân hiệu, thuận tiện vận chuyển xoay vòng hàng hóa! Tiếu Dũng lần này là tuân mệnh, cố ý đi thành sắp xếp một phen! Không nghĩ huynh muội ta may mắn gặp được phò mã gia và công chúa, còn có quận chúa ở chỗ này!"


Giang Ngọc nghe Tiếu Dũng êm tai nói xong, cảm thấy xem như đã hiểu rõ. Nhưng trong lòng vẫn có một chút nghi ngờ, liền gật đầu cười nói: "Vậy thật đúng là có duyên với Tiếu chưởng quỹ, bản hầu vốn cũng muốn cùng công chúa điện hạ quay về kinh, nếu đều là tiện đường, không bằng chúng ta cùng nhau về kinh, trên đường cũng thuận tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau!"

Nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Tiếu Nhạc Nhi đen mặt ngồi đối diện không nói lời nào, cười xấu xa nói: "Tiếu cô nương cảm thấy thế nào?"

Tiếu Nhạc Nhi ngẩng đầu liếc trắng Giang Ngọc một cái, nghiêng đầu yếu ớt nhìn Tiếu Dũng, khẽ hừ một tiếng nói: "Nhạc Nhi chỉ nghe ca ca! Ca ca muốn làm như thế nào, Nhạc Nhi quyết không oán trách!"

Tiếu Dũng không nhìn về phía ánh mắt đầy lửa giận đang nhắm vào nàng, ánh mắt hoảng loạn dời đi, thoáng chốc liền ngẩng đầu trấn định mỉm cười nói với Giang Ngọc: "Tiếu Dũng đa tạ phò mã gia, nhưng chỉ sợ có thêm huynh muội bọn ta, sẽ thêm phiền phức cho phò mã gia và công chúa điện hạ!"
Giang Ngọc nhìn sang Tiếu Nhạc Nhi lại nhìn Tiếu Dũng một chút, cho rằng Tiếu Nhạc Nhi còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện nàng khinh bạc nàng ấy, liền âm thầm lắc đầu, nâng chén, ôn hòa nói với Tiếu Dũng: "Sao có thể! A, có thêm Tiếu chưởng quỹ bản hầu còn có thêm một người để đối ẩm tâm sự, không phải rất tốt sao? ha ha..."

...

Thông qua khe hở giữa rèm cửa, Thu Tâm lan thướt tha mềm mại cầm hai kiện áo choàng cho công chúa và quận chúa, nhẹ giọng nói: "Trời mưa gió lạnh, công chúa, quận chúa, trước phủ thêm áo để tránh nhiễm phong hàn!"

Xuân Nhi và Đậu Nhi vội vàng đưa tay đón lấy áo choàng Thu Tâm Lan đưa đến phủ thêm cho các chủ tử, Thu Tâm Lan nhẹ nhàng xoay người liền muốn rời đi, trong lúc vô tình giương mắt lại đối diện với ánh mắt của Tiếu Nhạc Nhi, hai người đồng thời sững sốt...
Tiếu Nhạc Nhi đứng dậy nhìn Thu Tâm Lan, cả kinh nói: "Ngươi, ngươi..."

Thu Tâm Lan trong lòng cả kinh, bước lên phía trước kéo cánh tay Tiếu Nhạc Nhi, âm thầm bóp một cái, tỏ vẻ giật mình hô: "Cô nương, cô nương không phải vị ân nhân đã cứu Tâm Lan một lần kia sao?"

Cánh tay Tiếu Nhạc Nhi ăn đau nhức, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn đôi mắt trong veo như nước kia, trong lòng cũng là âm thầm tính toán hàm ý trong lời nói của nữ tử trước mặt, thoáng chốc liền đoán được vài phần, nàng gật đầu mỉm cười trả lời: "A? Là Tâm Lan, Tâm Lan cô nương sao lại ở chỗ này?"

Nghe hồng y nữ tử lời ấy, tảng đá trong lòng Thu Tâm Lan rốt cuộc buông xuống, thu tay lại, cúi người thi lễ nói: "Quả thật là ân nhân, Tâm Lan lần trước được cô nương cứu giúp, lại bị đám sơn tặc kia bắt lại, cũng may sau lại được phò mã gia và công chúa điện hạ cứu nên mới có thể thoát khỏi ma chưởng..."
...

Mấy câu ngắn ngủi, hồng y nữ tử liền biết người trước mặt muốn nói cho biết một việc, trong lòng cũng là âm thầm cân nhắc...

....

Giang Ngọc nghe hai nữ tử trước mặt trò chuyện, cũng là nghe ra đại khái!

Biết là Tiếu Nhạc Nhi đã từng cứu Thu Tâm Lan, nhưng, nàng từ lâu đã biết được Thu Tâm Lan này cũng không phải một người đơn giản, mà Tiếu Nhạc Nhi dĩ nhiên sẽ quen biết Thu Tâm Lan, các nàng lại sẽ là việc như thế nào?

A, Giang Ngọc cười thầm trong lòng, xem ra việc này quả thực không phải phức tạp bình thường! Huynh muội này xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản!

Thú vị, quá thú vị rồi!

Ha ha...

....

Mọi người trò chuyện vui vẻ, Giang Ngọc biết hai người các nàng tất có quen biết, cũng liền lệnh Thu Tâm Lan ngồi cùng một bàn, cùng nhau đối ẩm, cùng nhau trò chuyện...
* * *

Ban đêm, mọi người đã an giấc trong dịch quán...

Trong tay Thu Tâm Lan bưng cao điểm, dịu dàng đến trước phòng Tiếu Nhạc Nhi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nói: "Tiếu cô nương đã ngủ chưa? Tâm Lan mang chút cao điểm cho ngươi!"

Cửa phòng chậm rãi được mở ra, hồng y nữ tử ngưng thần nhìn về phía Thu Tâm Lan đang cười quyến rũ trước cửa: "Mau vào đi, Tâm Lan không cần khách khí như vậy!"

Thu Tâm Lan thản nhiên cười với nữ tử, bước nhanh vào phòng, trở tay đóng cửa lại, liếc trắng hồng y nữ tử một cái, sẵng giọng cười nói: "Ha ha, Nhạc công chúa trưởng thành! Cũng biết nói dối a! Hôm nay ngươi thật đúng là hù chết sư tỷ ta rồi!"

Tiếu Nhạc Nhi cũng trừng Thu Tâm Lan một cái,  khó hiểu nói: "Sư tỷ mới là hù dọa hỏng Nhạc Nhi đây! Ngươi sao lại ở bên cạnh phò mã? Ngươi không cùng sư huynh một chỗ?"
Thu Tâm Lan mỉm cười, hỏi ngược lại: "Lời này dường như nên là sư tỷ hỏi ngươi mới đúng, Nhạc công chúa cùng vương tử Đông Doanh ta cũng sắp thành hôn rồi, sao còn theo một đại nam nhân nơi nơi chạy loạn?"

Tiếu Nhạc Nhi không để ý Thu Tâm Lan, kéo ghế qua, một mình ngồi xuống, nhàn nhã cầm một khối cao điểm Thu Tâm Lan đưa tới, gật đầu nói: "Ừ, rất ngon! Tất nhiên sư tỷ và Nhạc Nhi đều không muốn nói rõ chuyện của mình, vậy thì chúng ta ai cũng không hỏi ai, hai bên nước sông không phạm nước giếng!"

Thu Tâm Lan gật đầu, cũng xuống trước bàn, nhìn Tiếu Nhạc Nhi đang chuyên tâm ăn cao điểm, lại nhịn không được hỏi: "Nhưng, Tâm Lan vẫn muốn biết nam nhân ngươi gọi ca ca kia là ai? Sư tỷ chỉ biết là Nhạc công chúa có một tỷ tỷ dung mạo giống nhau như đúc! Cũng không từng nghe nói qua Tiêu thái hậu còn có một nhi tử khó coi như vậy? Sư muội, ánh mắt của ngươi sẽ không kém như thế đi?"
Tiếu Nhạc Nhi thần sắc ửng đỏ, tức giận đẩy Thu Tâm Lan đang trêu đùa nàng, cả giận nói: "Đã nói không nên hỏi, ngươi còn hỏi? Lẽ nào muốn Nhạc Nhi hỏi việc riêng của  người cùng sư huynh, ngươi mới bỏ qua?"

Thu Tâm Lan hừ nhẹ một tiếng, cũng đưa tay cầm một khối cao điểm, cắn một miếng, trầm thấp nói: "Đang lúc hai nước giao chiến, quốc công Liêu Quyết cùng một một nam tử trà trộn trong địch quốc, quyết không có chuyện tốt lành gì! Hừ ~ Lẽ nào là muốn đến kinh đô dùng mỹ sắc mê hoặc lão hoàng đế của Nam Triều! Để đạt được một số mục đích không muốn người biết phải không? Ha hả ~ Xem ra Tiêu thái hậu thật là có thể bỏ được! Di, sai ~ Nếu như vậy, vương tử của bọn ta chẳng phải là phải đội nón xanh rồi sao?"

Tiếu Nhạc Nhi đang tiêu dao ăn cao điểm, lúc này nghe được Thu Tâm Lan nói lời ấy, thiếu chút nữa đem cao điểm trong miệng phun đến trên mặt Thu Tâm Lan, nàng không ngừng ho khan, vội vã uống xong một ngụm trà mới chậm rãi đè ép cơn ho xuống! Bất chợt, lại ho khan ngẩng đầu, cả giận nói: "Khụ khụ... Sư tỷ, ngươi còn nói bậy như thế nữa, cẩn thận Nhạc Nhi không khách khí với ngươi!"
Thu Tâm Lan thấy Tiếu Nhạc Nhi tức giận đến thần sắc xanh xám, dáng vẻ như thế, khiến nàng hài lòng che miệng cười trộm, lại giúp đỡ Tiếu Nhạc Nhi vỗ lưng, cười nói: "Vui đùa, vui đùa thôi! Sư muội không nên tưởng thật! Ha ha..."

...

Đội ngũ tiến về phía trước, trong số những cổ xe ngựa ở trung gian đội ngũ lại có thêm một chiếc xe ngựa lam sắc, yếu ớt theo ở phía sau...

Giang Ngọc nhàn nhã cưỡi hắc mã đi đến trước cửa sổ cổ xe ngựa lam sắc: "Tiếu chưởng quỹ vì sao vẫn buồn chán ngồi trong xe ngựa, sao không cưỡi ngựa cùng ta trò chuyện?"

Tiếu Dũng vén mành cửa sổ lên, chậm rãi ló đầu ra, xấu hổ nhìn về phía Giang Ngọc tuấn dật cưỡi ngựa, trả lời: "A, Tiếu Dũng xấu hổ, ta từ nhỏ đã không biết cưỡi ngựa! Thật khiến phò mã gia chê cười!"

Giang Ngọc nghe Tiếu Dũng đường đường nam tử hán dĩ nhiên nói không biết cưỡi ngựa, phì cười không ngớt, cười ha ha nói: "Tiếu chưởng quỹ thật thú vị, dĩ nhiên sẽ không biết cưỡi ngựa? Ha ha, ngày nào đó, bản hầu tự mình dạy ngươi, nam tử hán sao có thể không biết cưỡi ngựa! Ha ha..."
Trong xe, hồng y nữ tử nghe được phò mã gia Giang Ngọc dĩ nhiên trêu đùa Tiếu Dũng, liền không phục khẽ động mành cửa, đẩy xa phu đang đánh xe ra, nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài xe, xoay người nhảy lên một con tuấn mã đang hành tẩu bên cạnh cổ xe ngựa, lớn tiếng nói với Giang Ngọc: "Phò mã gia đừng vội trêu đùa nàng! Hừ ~ cưỡi ngựa cũng không phải việc gì khó! A, chỉ sợ ngươi nam nhân các ngươi còn cưỡi không tốt bằng nữ nhân bọn ta!"

Giang Ngọc nhíu mày, nhìn về phía hồng y mỹ nhân kiều tư hiên ngang lúc này, đột nhiên dâng lên ý  vui đùa, cũng sang sảng cười nói: "Nga? Xem ra Tiếu cô nương thực sự là không thua kém đấng mày râu! Không bằng chúng ta tỷ thí một lần xem ai cưỡi ngựa giỏi hơn?"

Tiếu Nhạc Nhi trừng Giang Ngọc một cái, khẽ cười nói: "Bản cô nương đang có ý này!"
Giang Ngọc thấy nữ tử tính tình hào sảng, thưởng thức không ngớt, liền nói: "Được..."

Không đợi bạch y phò mã gia nói xong, liền thấy hồng y nữ tử vun mã tiên, cũng không quay đầu lại mà hô lớn với Giang Ngọc: "Hãy bớt sàm ngôn đi! Hiện tại bắt đầu tỷ thí!" Nói xong, đã giống như một cơn gió ngay lập tức cưỡi ngựa vọt xa mấy trượng...

Giang Ngọc sửng sốt một chút, người nóng tính như thế nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Sau đó cũng liền cuồng tiếu, kéo dây cương hắc mã nhanh chóng đuổi theo hồng y nữ tử ở phía trước!

Bình Luận (0)
Comment