Sai Loạn Hồng Trần

Chương 119

Vừa vào trong thành, Tiếu Dũng liền cáo từ cùng phò mã gia và công chúa điện hạ, dắt Tiếu Nhạc Nhi cấp cấp đến phân hiệu tơ lụa trước....

Ban đêm, trong dịch quán tại kinh thành của Giang Đô hầu phủ, ba người lẳng lặng ngồi vây quanh bàn rượu.

Giang Ngọc nâng đũa thay Vĩnh Ninh công chúa gắp một chút thức ăn, sau đó lại dời tay, gắp đậu hũ da hổ cho Nam Cung Diễm vẫn yên lặng không nói gì ở bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng: "Quận chúa ăn một chút đi, sáng sớm ngày mai bản hầu sẽ đưa quận chúa quay về vương phủ!"

Tay cầm đũa của Nam Cung Diễm khẽ run lên, nàng là rất muốn quay về thăm phụ vương và mẫu phi, nhưng, hôm nay nghe được nàng ấy nói muốn đưa nàng trở lại, nhưng vẫn khó chịu như vậy...

Vĩnh Ninh công chúa ngồi bên cạnh Giang Ngọc khẽ nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Giang Ngọc, hỏi: "Nàng muốn đưa Diễm tỷ tỷ đi?"


Giang Ngọc hít một hơi thật sâu, nhìn lên Nam Cung Diễm vẫn đang cúi đầu không nói, quay đầu mỉm cười nói với Vĩnh Ninh công chúa: "Hiện nay quận chúa đã trở lại kinh thành, dĩ nhiên phải trở về Bình Vương phủ, cũng giống như công chúa muốn vào cung thăm hoàng thượng, quận chúa cũng sẽ rất tưởng niệm vương gia và vương phi!"

Vĩnh Ninh công chúa gật đầu cảm thấy có lý, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Diễm, đưa tay nắm lấy tay quận chúa, nhẹ giọng nói: "Diễm tỷ tỷ về phủ vài ngày rồi trở lại đi! Bằng không chỉ còn lại một mình Nhị Nhi cũng rất buồn chán!"

Nam Cung Diễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa, lại chuyển mắt đối diện ánh mắt sâu thẳm của người kia....

Tuy là không nói gì, không nói gì, rồi lại tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ...

Tựa hồ lần từ biệt này sẽ là vĩnh viễn....


....

Trong thư phòng, Giang Trí Viễn cúi đầu hồi báo với Giang Ngọc: "Hầu gia, mật báo nói hiện nay đại quân do tiểu vương gia Nam Cung Phi thống lĩnh đã bị quân của Liêu Quyết trọng trọng vây khốn trong Đồ Khâu thành, tiểu vương gia gửi thư cầu viện về kinh thành, đáng tiếc triều đình đều ngoảnh mặt làm ngơ!"

Giang Ngọc chậm rãi buông sổ sách trong tay, khẽ cười nói: "Không ngoảnh mặt làm ngơ mới là kỳ lạ, loại thế cục này chúng ta đã sớm đoán được! Có lẽ tiểu vương gia hẳn là người rất khôn khéo, hôm nay sao lại vụng về như thế! Xem ra tình hình của triều đình hiện tại, hắn hẳn là hoàn toàn không biết gì cả!"

Giang Ngọc ngẩng đầu, nhíu mày hỏi Giang Trí Viễn: "Phân hiệu phụ cận Đồ Khâu thành còn tích trữ bao nhiêu lương thực?"

Giang Trí Viễn cúi đầu trả lời: "Từ lúc hầu gia phân phó đến nay, các phân hiệu lân cận Đồ Khâu đều hồi báo số lương thực tích trữ, con số đại khái đủ mười vạn đại quân dùng trong một tháng!"


Giang Ngọc gật đầu, lại trầm giọng hỏi: "Nếu như mệnh lệnh vận chuyển lương thực đại khái mất bao lâu có thể đến nơi?"

Giang Trí Viễn suy tư chốc lát, trả lời: "Lợi dụng mạng lưới phi cáp truyền thư của Hiểu Thiên Hạ, bốn ngày sẽ truyền đến, trong vòng hai ngày có thể làm xong!"

Giang Ngọc nghe Giang Trí Viễn nói xong, ngửa đầu thoải mái cười to: "Được, tốt! Trí Viễn làm việc quả nhiên khiến bản hầu yên tâm! Ha ha ha..."

* * *

Sáng sớm Giang Ngọc ngồi xe ngựa nheo mắt nhìn phấn y nữ tử thanh lệ tuyệt mỹ đeo khăn che mặt, nhàn nhạt nói: "Giang Ngọc chuẩn bị một số nhân sâm ngàn năm, tuyết liên và các loại dược thảo thượng đẳng, tất cả đều là tặng cho vương phi và vương gia bồi bổ thân thể, coi như là một chút tâm ý của ta đối với vương gia và vương phi!"

Nam Cung Diễm lẳng lặng nâng cằm si ngốc nhìn người đang bình thản trước mắt, hỏi: "Nàng, nàng rốt cuộc muốn Diễm Nhi làm thế nào?"
Giang Ngọc nhíu mày, chỉ thoáng chốc chợt bật cười lắc đầu nói: "Làm thế nào? Ha ha, là quận chúa suy nghĩ nhiều rồi đi? Bản hầu có thể thế nào? Quận chúa cứ an tâm hồi phủ! Nàng nguyện ý trở về lúc nào cũng có thể! Nếu như quận chúa lười trở về, Giang Ngọc cũng sẽ không một câu oán hận! Tất cả lựa chọn đều do quận chúa, để tránh trễ nãi, hối hận cả đời!"

Nam Cung Diễm nghe những lời này, thần sắc tái nhợt một mảnh, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống...

Đều nói nam tử thế gian bạc tình quả nghĩa, thì ra nữ tử này cũng là lòng dạ sắt đá như vậy!

...

Giang Ngọc nhìn thấy nữ tử thương tâm như vậy, trái tim cũng bị hung hăng siết chặt...

...

Nàng phải tự mình đưa nàng ấy an toàn trở về vương phủ, trong thời loạn thế, nơi này tạm thời coi như là an toàn, cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể an tâm ứng chiến...
Một trận này thật ra nàng cũng không nắm chắc mười phần!

Nếu như nàng thất bại, vậy nàng lo lắng nhất chính là nàng ấy, nàng nghĩ thà để bản thân một mình gách vác, tiếp tục đau khổ cũng không muốn nàng ấy nhìn thấy nàng phát sinh bất cứ nguy hiểm gì...

Nếu như nàng ấy hận nàng, a, vậy thì không bằng cứ tiếp tục hận đi!

....

Bình Vương phủ, tất cả ủy khuất của Nam Cung Diễm vừa lao vào phòng Bình Vương Phi, đã ôm mặt bật khóc nước mắt như mưa....

Một nhà ba người hàn huyên hồi lâu, Giang Ngọc thấy đã đến lúc, liền đứng dậy cáo từ cùng Bình vương gia và vương phi.

Lão vương gia hai mắt ngấn lệ nhìn nữ nhi yên lặng không nói, lại quay đầu nhìn về phía Giang Ngọc toàn thân tuyết trắng, hắn từ lâu đã xem Giang Ngọc là nghĩa tế của mình mà đối đãi, vội vàng đứng dậy kéo tay Giang Ngọc lời nói thấm thía, than thở: "Đa tạ phò mã gia vẫn chiếu cố tiểu nữ! Bản vương biết phò mã lần này là muốn cùng công chúa điện hạ vào cung diện thánh! Nhưng hiện nay trong cung đã khác xưa! Lần đi này hung hiểm vạn phần! Nghìn vạn lần cần cẩn thận hành sự!"
Trong lòng Giang Ngọc biết vương gia nói có lý, mỉm cười cúi đầu nói: "Vương gia đừng lo lắng, Giang Ngọc hiểu rõ, vương gia và vương phi cũng phải bảo trọng sức khỏe!"

....

Ngôn ngữ ngắn gọn, Giang Ngọc không muốn ở lâu, thi lễ cáo từ, xoay người liền kiên quyết rời đi....

...

Nam Cung Diễm ngưng mi u oán nhìn về phía thân ảnh mờ ảo lúc đi cũng không liếc nhìn nàng một cái, chợt nghĩ đến gì đó, vội vàng đứng dậy kéo tay áo của vương gia, vội hỏi: "Phụ vương, ngài nói trong cung hung hiểm là chuyện gì xảy ra?"

Bình vương nhìn về phía nữ tử không hiểu sự tình, cũng biết có thể là Giang Ngọc vẫn chưa nói rõ sự tình cho nữ nhi của hắn biết, chắc là sợ nàng lo lắng, nghĩ đến đây, càng cảm kích Giang Ngọc, liền khẽ thở dài lắc đầu nói với Nam Cung Diễm: "Ai, hiện nay vương triều trên dưới nguy cơ tứ phía, ca ca ngươi hiện nay đang giao chiến cùng Liêu Quyết, hoàng bá phụ của ngươi lại thân nhiễm trọng bệnh, nội cung đã bị gian tặc khống chế, nguy hiểm trùng trùng!"
Nam Cung Diễm nhíu mày, trong lòng nhất thời nhấp nhô bất an, người đó rốt cuộc che giấu nàng bao nhiêu sự tình?

Trong cung lúc này nguy hiểm như vậy, nàng ấy vì sao còn muốn dấn thân vào?

....

Thánh dụ trong cung đã truyền tới, mệnh phò mã gia cùng công chúa điện hạ ngày mai tiến cung diện thánh.

Phương bắc đã vào mùa đông, hàn khí nhiếp người...

Giang Ngọc trên người khoác hồ cừu, nhắm mắt tĩnh tọa trong thư phòng.

Giang Trí Viễn lại đứng ở một bên, nhỏ giọng cẩn thận bẩm báo một số sắp xếp...

Ngoài cửa, Khinh Phong tiến đến: "Hồi bẩm hầu gia, có một vị nữ tử ở ngoài cửa nói muốn gặp hầu gia!"

Giang Ngọc chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: "Nữ tử? Nữ tử nào?"

Khinh Phong trả lời: "Thuộc hạ hỏi qua, nhưng nàng kia không nói, chỉ bảo thuộc hạ hỏi hầu gia một câu, không biết còn nhớ một vị cố hữu đã khuất - Linh Nhi?"
Giang Ngọc vừa nghe lời ấy, lập tức đứng dậy, lớn tiếng hạ lệnh cho Khinh Phong: "Mau bí mật mời người vào Bách Hoa Các, không cho phép bất cứ ai tiếp cận nàng!"

Khinh Phong nhận lệnh vội vàng xoay người rời đi...

Giang Trí Viễn không biết nội tình, nàng không biết nữ tử tên Linh Nhi là người phương nào, nhưng trong lúc sắp vào cung, lại vô cùng lo lắng nữ tử lai lịch bất minh này sẽ gây bất lợi đối với hầu gia!

...

Trước cửa Bách Hoa Các, Giang Ngọc có chút do dự, đứng trước cửa...

Sẽ là nàng ấy sao?

Nếu như thực sự là nàng ấy, vậy nàng lại phải đối mặt với một yêu phi hại nước hại dân bị thế nhân phỉ nhổ thống hận như thế nào?

...

Cửa phòng đẩy nhẹ, Giang Ngọc phiêu hốt tiến vào, một thân hồ cừu lẳng lặng đứng trước tấm bình phong của Bách Hoa Các...

Tuy là bóng lưng, cũng làm cho người ta quen thuộc như thế...
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe yếu ớt vang lên trong Bách Hoa Các: "Bức họa Bách Hoa Tranh Diễm này vẽ rất tốt!"

Giọng nói này, khiến trong lòng Giang Ngọc quấn quýt một chút, chỉ thoáng chốc lại trấn tĩnh gật đầu cười nói: "Cô nương thật là có ánh mắt, bức họa này là mời đại danh họa Bạch Phu Nhược vẽ, quý ở một chữ 'tranh'! Một chữ này ý nghĩa sâu xa, kẻ khác liên tưởng không khỏi nhiệt huyết sôi trào..."

" Tranh có cái gì tốt? Không bằng buông bỏ, sống một cách tiêu diêu tự tại!" Nữ tử đạm nhạt nói, trong ngữ điệu mang theo nồng đậm tang thương...

Giang Ngọc thản nhiên cười, nói: "Thiên hạ rộng lớn, không phải là vui thì là giặc, chỉ cần có con người tồn tại sẽ không tránh được một phen tranh đấu và gϊếŧ chóc, nếu ngươi không tranh, cũng không thể tự giữ lấy thân, chỉ có thể rơi vào đường cùng! Cuối cùng đều là như nhau, vậy không bằng dùng tính mệnh đánh cược một lần! Có lẽ còn có chuyển cơ nhất định!"
Nữ tử chậm rãi xoay người lại, chậm rãi cởi hồ cừu xuống, một thân váy lụa thanh sách thoáng chốc hiển hiện...

Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, ký ức hãy còn mới mẻ, đập vào mặt mà đến...

" Nàng, nàng vẫn khỏe?" Giọng nói của nữ tử mang một chút run rẩy, cẩn thận hỏi ra ra ra ra

Giang Ngọc chậm rãi đến gần nữ tử, nhẹ giọng nói: "Vẫn khỏe, vậy còn nàng?"

Nữ tử cúi đầu, buồn bã gật đầu, cười khổ nói: "Vẫn khỏe."

Giang Ngọc nhíu mày, đau lòng hỏi: "Khỏe cái gì? Sao lại gầy nhiều như vậy?"

Nước mắt rơi xuống, đầy bụng ủy khuất dâng lên, người tri tâm, thế gian này có lẽ cũng chỉ có nam tử này mới có thể hiểu được nỗi đau trong lòng nàng!

Nữ tử đột nhiên bước nhanh đến gần bạch y nam tử, lập tức ngã vào lòng người nàng vẫn tưởng niệm trong lòng, vừa cười vừa khóc nói: "Ta đã biết, nàng nhất định sẽ không quên ta..."
Giang Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, ôm lấy nữ tử trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ngốc, sao có thể quên?"

Nữ tử ngẩn mặt lên, nhìn vào ánh mắt trong trẻo như nước, nhịn không được nức nở đồng thời lại cười rộ lên....

Nàng cho rằng các nàng sẽ không còn được gặp lại nữa, nàng cho rằng nàng ấy sẽ không mạo hiểm đến chốn hoàng cung nguy cơ tứ phía...

Nhưng nàng ấy cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt nàng, thân thể ấm áp kia, trong nháy mắt liền làm cho này người ta dâng lên một đoàn hỏa diễm cùng khát vọng....

...

Bóng đêm sâu dần, cạnh hoa đình, bạch y nam tử trong lòng ôm chặt lấy thanh y nữ tử, hai người lặng im tựa vào nhau.

Thanh y nữ tử tựa vào lồng ngực ấm áp, trầm thấp nói: "Ngày mai không nên vào cung, rời khỏi nơi đây, cả đời cũng không cần phải trở lại!"
Giang Ngọc cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng mình, giả vờ bình thản khẽ cười nói: "Rời khỏi? Ha ha, Giang Ngọc có gia có nghiệp, nàng nói ta còn có thể trốn đi nơi nào? Ha ha..."

Nữ tử đạm nhiên nói: "Nơi nào cũng tốt, đó đều là vật ngoài thân, nàng chỉ cần dẫn theo công chúa và quận chúa nhanh chóng rời khỏi nơi này là tốt rồi! Ở đây không phải nơi các nàng nên ở lâu! Nàng, nàng hẳn là hiểu rõ!"

Giang Ngọc mỉm cười, nàng không hề muốn cùng người có thân phận đặc biệt này thảo luận quá nhiều, liền nâng tay nâng mặt người kia lên, thản nhiên cười hỏi: "Linh Nhi vẫn khỏe? Sẽ không gầy đi giống như nàng chứ?"

Nữ tử đỏ mặt quay đầu đi, ôn nhu nói: "Tư Nhi, sao không gầy?"

Bạch y nam tử thoải mái cười nói: "Linh Nhi thật là có lòng!"

....

Nữ tử nghiêng mặt nhìn dung nhan khắc sâu trong nội tâm, dần dần kìm lòng không được mà ngẩng đầu, hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu...
Thật không biết ngày mai, lại sẽ là thế nào?

Bình Luận (0)
Comment