Sai Loạn Hồng Trần

Chương 151

Giang Ngọc cực kỳ chán ghét, nhíu mày căm tức Vệ Trường Phong đang đùa giỡn nàng, nàng không hiểu nam tử như thế rốt cuộc có chỗ nào làm người khác yêu thích?

....

Vô Tướng đạo nhân ở một bên, nhìn về phía bạch y nữ tử được Vệ Trường Phong ôm trong lòng, thần sắc dần dần nghiêm túc mi tâm nhíu chặt, mở miệng hỏi: "Công tử, không biết vị cô nương này là người phương nào, vì sao bần đạo chưa bao giờ gặp qua?"

Vệ Trường Phong đang dự định thân cận mỹ nhân trong lòng, nhưng nghe Vô Tướng đạo nhân hỏi, trong lòng biết thời cơ không thích hợp, liền ha ha cười, buông nữ tử trong lòng ra lui ra phía sau, xoay người trả lời Vô Tướng đạo nhân: "Đạo trưởng, vị này chính là Nguyệt Nhi cô nương ngày ấy được ta cứu lúc rời khỏi Long Quyết Lĩnh

" Nguyệt Nhi cô nương?" Vô Tướng đạo nhân trong miệng nhắc tới tên này, khẽ vuốt chòm râu, bước chân chậm rãi đến gần Giang Ngọc, ghé mắt tinh tế quan sát dung mạo của Giang Ngọc, thần sắc ngưng trọng.


Giang Ngọc nhìn về phía Vô Tướng đạo nhân đang quan sát nàng, chỉ cảm thấy người này ánh mắt sáng quắc đốt người, như là có thể nhìn thấu vãng tích. Trong lòng Giang Ngọc có phần khẩn trương, thực sợ thực sự bị nhìn ra thân phận, liền đỡ lan can lui về phía sau một bước, tha thướt cúi người thất lễ nói: "Nguyệt Nhi bái kiến đạo trưởng."

Vô Tướng đạo nhân cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt, trong lòng dần dần kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Cô nương là ai?"

Giang Ngọc ánh mắt thoáng nhìn, biểu tình có chút khổ sở, đáp lời: "Nguyệt Nhi mất đi ký ức, cũng không biết nhà ở nơi nào...."

" Mất đi ký ức?" Vô Tướng đạo nhân thần sắc hoài nghi, ngưng mi hỏi: "Hừ, một cô nương đến nơi hoang sơn dã lĩnh để làm gì? Thế nào sẽ vô duyên vô cớ mất đi ký ức được bọn ta cứu? Thiên hạ sao lại có việc trùng hợp như vậy?"


Giang Ngọc giương mắt vẻ mặt ưu thương lắc đầu nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nhi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mỗi lần muốn nhớ lại chuyện cũ đầu sẽ đau đớn như muốn nứt ra..."

" Nga?" Vô Tướng đạo nhân ngưng thần mỉm cười, đến gần Giang Ngọc: "Vậy để bần đạo thay cô nương xem bệnh tình, thế nào?" Nói xong Vô Tướng đạo nhân rất nhanh đưa tay bắt lấy vai Giang Ngọc sử dụng nội lực kéo về phía trước, hắn muốn nhìn xem nữ tử thân phận khả nghi này phải chăng là người có võ công.

" A..." Giang Ngọc hiểu được thâm ý của hắn, nên cũng không kháng cự, gọi nhẹ một tiếng, liền theo lực đạo của Vô Tướng đạo nhân vô lực ngã về phía trước...

Vệ Trường Phong ở một bên nhìn thấy, trong lòng biết Vô Tướng đạo nhân là đang thử Nguyệt Nhi cô nương xem nàng có biết võ công hay không, cho nên ngay lúc Giang Ngọc sắp ngã xuống đất, hắn mới ra tay nhanh chóng đỡ Giang Ngọc quay về trong lòng mình, giương mắt cả giận nói: "Đạo trưởng đây là ý gì? Bệnh tình của cô nương này ta đã để Tôn đại phu xác nhận qua, cũng không phải là giả tạo." Nói xong, cúi đầu thương tiếc nhìn về phía mỹ nhân trong lòng, ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi cô nương, nàng không sao chứ?"


Giang Ngọc cúi đầu tựa vào lòng Vệ Trường Phong, nâng tay đỡ trán, biểu tình khó chịu nói: "Ta, đầu ta đau quá, công tử Nguyệt Nhi muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút."

"Được, vậy Trường Phong tự mình đưa cô nương trở về phòng nghỉ ngơi." Vệ Trường Phong xấu xa mỉm cười, ôm lấy mỹ nhân, liền muốn rời đi. Vô Tướng đạo nhân ở một bên bật người giữ lại, nói: "Công tử, bần đạo còn có việc muốn thương lượng cùng công tử."

Giang Ngọc giương mắt nhìn về phía đạo nhân kia, lại đỡ trán nhìn về phía Ngọc Liên bên cạnh, nói: "Công tử còn có việc, Nguyệt Nhi sẽ không phiền công tử, để Ngọc Liên theo ta trở lại là được rồi." Ngọc Liên ở bên cạnh vẫn không dám lên tiếng lúc này vội vàng quay về tiến lên đỡ lấy Giang Ngọc, hành lễ nói với Vệ Trường Phong: "Để nô tỳ đỡ cô nương trở về phòng đi."
Lần này chuyện tốt bị Vô Tướng đạo nhân phá hỏng, Vệ Trường Phong lạnh nhạt trong lòng, nhưng không tiện phát tiết, chỉ đành không vui buông mỹ nhân trong lòng ra, quan tâm nói: "Vậy để hạ nhân đưa cô nương trở về phòng nghỉ tạm, chờ xong việc ta sẽ đến vấn an Nguyệt Nhi cô nương."

Giang Ngọc quay đầu lại gật đầu với Vệ Trường Phong, liền cất bước theo Ngọc Liên khoan thai rời đi....

...

Thấy Giang Ngọc hai người đi xa, Vô Tướng đạo nhân bước lên phía trước, vội vàng nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, công tử, nữ tử này không thể giữ lại được!"

Vệ Trường Phong nghe Vô Tướng đạo nhân nói lời này, nhíu mày: "Không phải chỉ là một nữ tử thôi sao, có gì mà không giữ lại được?"

Vô Tướng đạo nhân vuốt chòm râu, biểu tình ngưng trọng nói: "Nữ tử này tướng số bất phàm, không giống thường nhân, là tướng đế vương, nếu như lưu lại cực kỳ bất lợi, công tử phải mau chóng diệt trừ hậu hoạn."
" Ha ha, một nữ tử có tướng đế vương? Ha ha ha, đạo trưởng phải chăng quá mức khẩn trương?" Vệ Trường Phong ngửa đầu cười lớn.

Vô Tướng đạo trưởng nhíu mày mất hứng nhìn về phía Vệ Trường Phong, nói: "Công tử đừng không tin, bần đạo kỳ thực từ lâu đã tính toán ra kiếp số của công tử có liên quan đến nữ nhân, nếu như công tử có thể nghe bần đạo khuyên nhủ, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, nhất định vạn sự hanh thông, giang sơn nắm chắc."

" Không gần nữ sắc?" Vệ Trường Phong Vệ Trường Phong nhìn về phía Vô Tướng đạo nhân một cái, cười nói: "Ha ha, Vệ Trường Phong ta cũng không phải đạo sĩ, hòa thượng, vì sao phải không gần nữ sắc? Cáp, đạo trưởng là người tu đạo, nên không thể hội được vô tận lạc thú trong đó." Vệ Trường Phong  nhấc chân đi về phía cầu thang, không quay đầu lại mà nói với Vô Tướng đạo nhân: "Đạo trưởng đừng lo lắng, một nữ tử có gì đáng lo lắng! Chờ Vệ Trường Phong ta thu nàng vào hậu cung, nếu như đạo trưởng cảm thấy không thích hợp, diệt trừ cũng không chậm. Cáp...." Vệ Trường Phong cười dài rời đi, không nghe theo ý kiến của Vô Tướng đạo nhân.
Vô Tướng đạo trưởng nhìn theo phương hướng Vệ Trường Phong rời đi, ngửa mặt lên trời nhìn một mảnh mây đen xoay quanh bầu trời Ngự Long Sơn Trang, không thể làm gì khác ngoại trừ lắc đầu thở dài, trong lòng lo lắng chuyện sắp tới.

....

Mây đen cuồn cuộn, mưa rào thê lương....

Đổng Thúy Trúc ngồi phía trước cửa sổ, mắt nhìn đại môn, thần sắc lo lắng. Chợt thấy cửa mở, một hắc y nhân bước vào, nàng liền mặt mang tươi cười cầm ô chạy ra ngoài cửa.

Giang Trí Viễn toàn thân bị nước mưa thấm ướt, thần sắc trầm trọng mà về, nàng lên Long Quyết Lĩnh tìm hai ngày một đêm, nhưng vẫn không có chút manh mối.

Đổng Thúy Trúc cầm ô đến trước người Giang Trí Viễn thay nàng che đi nước mưa, nhìn Giang Trí Viễn cả người ướt đẫm thần sắc tiều tụy, liền lo lắng ngóng nhìn, nói: "Giang công tử, ngươi, ngươi làm sao vậy? Mưa thu lạnh thấu xương, bệnh tình của ngươi mới vừa tiến triển, nếu bị nhiễm phong hàn thì biết làm thế nào? Mau mau vào trong nhà đổi một bộ y phục khác, ấm áp thân thể." Nói xong, liền đỡ Giang Trí Viễn đi vào trong viện.
....

Giang Trí Viễn vào phòng thay y phục xong,  chỉ cảm thấy cả người vô lực, nằm trên giường choáng váng ngủ thiếp đi.

....

" Tiểu thư, vừa rồi Tiểu Hương gọi Giang công tử ăn cơm, thấy hắn vẫn bất động, sắc mặt đỏ bừng phát nhiệt, nhất định là Giang công tử gặp mưa nên phát sốt, phải làm thế nào đây?" Tiểu Hương cấp cấp đến nói với Đổng Thúy Trúc.

Đổng Thúy Trúc nghe Tiểu Hương nói, vội vàng đến gian phòng của Giang Trí Viễn, đi đến bên giường cúi người nhìn xuống, thấy Giang Trí Viễn quả thật sắc mặt đỏ bừng, gọi cũng không thấy nàng trả lời, liền quay đầu lại nói với Tiểu Hương: "Gọi Điền Ngũ mau mời vương thần y đến, chuẩn bị xem bệnh cho Giang công tử."

...

Hồi lâu, Điền Ngũ trở về, nghiêm mặt, nói với Đổng Thúy Trúc: "Tiểu thư, Vương thần y mấy ngày nay đến chỗ ngoại tôn tham gia hỉ sự còn chưa trở về, phụ cận lại không có lang trung khác."
Đổng Thúy Trúc cắn môi suy nghĩ một chút, lại nói với Tiểu Hương và Điền Ngũ: "Tiểu Hương mau đi nấu chút canh gừng, Điền Ngũ ngươi đi lấy một chậu băng phiến đến đây, còn có khăn bông, trước tiên giúp Giang công tử giảm nhiệt."

Hai người nghe xong phân phó, vội vàng đi chuẩn bị...

...

Vào đêm, Giang Trí Viễn vẫn đang mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh, Đổng Thúy Trúc ngồi trước giường của Giang Trí Viễn, không ngừng dùng khăn ướt chà cái trán để giúp nàng hạ nhiệt độ.

Tiểu Hương từ ngoài cửa mang canh gường vào, Đổng Thúy Trúc vội vã nhận lấy chén canh, chậm rãi dùng thìa cẩn thận thổi nguội, chậm rãi đút cho Giang Trí Viễn, để nàng đổ mồ hôi giảm bớt thống khổ do bệnh tật.

...

Đêm khuya, Giang Trí Viễn cuối cùng cũng hạ sốt, Đổng Thúy Trúc để Điền Ngũ và Tiểu Hương ngủ trước, còn tự mình vẫn thủ hộ chiếu cố bên cạnh Giang Trí Viễn, liên tục dùng khăn lạnh chà lau trên trán giúp nàng hạ sốt.
Giang Trí Viễn trong lúc mê man, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó, biểu tình thống khổ, Đổng Thúy Trúc tràn đầy lo lắng, đêm mưa cứu giúp như vậy, khiến nàng nhớ đến bản thân và Giang Ngọc quen biết ngày đó, nhớ đến thời gian ngắn ngủi hai người hiểu nhau gần nhau. Không nhịn được thở dài một tiếng, bình tĩnh nhìn về phía người trên giường, trong lòng lại nghĩ đến bạch y nữ tử kia...

" Bệ hạ..." Giang Trí Viễn mờ mịt mở mắt, hoang mang quay đầu nhìn về phía người bên giường, chợt hoảng hốt nhìn thấy người ngồi bên giường chờ mình dĩ nhiên là Giang Ngọc, lập tức nỗ lực ngồi dậy, kinh hỉ nói: "Bệ hạ, là người, Trí Viễn rốt cuộc tìm được người rồi!"

....

Đổng Thúy Trúc thấy Giang Trí Viễn mở mắt tỉnh lại, nhưng lại kéo tay nàng gọi nàng là bệ hạ, biết nhất định là đã nhìn lầm nàng trở thành Giang Ngọc, nhưng vì sao lại nói là tìm được Giang Ngọc? Lẽ nào Giang Ngọc đã từng ở nơi này? Đổng Thúy Trúc nghi hoặc, vội vàng nâng tay đỡ lấy Giang Trí Viễn, nói: "Giang công tử, ta không phải bệ hạ, ta là..." Đổng Thúy Trúc còn chưa nói xong, lại bị Giang Trí Viễn gắt gao ôm vào trong lòng, Giang Trí Viễn mấy ngày nay cưỡng chế tâm hoả, cấp cấp tìm chủ tử, đau khổ lo sợ Giang Ngọc đã rơi xuống vách núi không ở thế gian. Bây giờ thấy nàng ngay bên cạnh mình, rất sợ lại sẽ là một giấc mộng, chỉ đợi đưa tay gắt gao ôm lấy người trước mặt mới có thể yên lòng, thở phào một hơi.
Đổng Thúy Trúc bị Giang Trí Viễn ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy cơ thể Giang Trí Viễn vẫn nóng như lửa đốt, trong lòng biết là nàng nhận lầm người, chẳng qua là cử chỉ vô tâm, nhưng lúc muốn thoát khỏi ôm ấp của Giang Trí Viễn, lại làm thế nào cũng không thoát được, trong lúc nóng lòng liền nói: "Giang công tử, ngươi nhìn lầm người, ta là Đổng Thúy Trúc không phải bệ hạ, ngươi buông ra được không?"

Giang Trí Viễn lúc này bởi vì sốt cao trước mặt xuất hiện ảo giác hoàn toàn bước vào ảo giác của bản thân, nàng chỉ nhìn thấy người trước mặt thật sự là đế vương của nàng, chỉ muốn ôm người vào lòng, thấy Giang Ngọc ngẩng mặt mỉm cười nói với nàng: "Hồng Ngạn, là ta, nàng đừng lo lắng cho ta, ta không sao. Nàng xem, ta không phải vẫn yên ổn trở về sao!"

Giang Trí Viễn thật dài thở ra một hơi, híp mắt ôm chặt bạch y nhân trong ngực, nói: "Hồng Ngạn còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại bệ hạ, chỉ cần bệ hạ còn sống, muốn Trí Viễn làm cái gì cũng được..."
Bình Luận (0)
Comment