Sai Loạn Hồng Trần

Chương 161

Ngọc Hồ Ly đi rồi, Nam Cung Tố Nhi hai má hồng nhuận ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, nghi hoặc hỏi: "Ngọc, Thu Tâm Lan này nàng có thể tin được sao? Nàng không sợ nàng ta lừa nàng? Ta, ta là bị nàng ta lừa gạt khổ sở, nghĩ lại trước kia thế nhưng thật sự xem nàng ta là một nử tử cơ khổ không nơi nương tựa, ai ngờ nàng ta lại là sư muội của Vệ Trường Phong! Trên người còn có tuyệt kỹ võ công."

Giang Ngọc khẽ cong môi, cúi đầu dùng tay nhẹ nhàng quệt qua chóp mũi đáng yêu của Nam Cung Tố Nhị, cười nói: "Nhị Nhi ngốc của ta, nàng ngốc như vậy người ta không lừa nàng thì lừa ai!" Nói mà cũng không ngẫm lại trên tuyết phong không phải chính nàng cũng bị Ngọc Hồ Ly này lừa gạt sao.

Nam Cung Tố Nhị nghe Giang Ngọc dường như đang trào phúng nàng, liền tức giận đẩy tay Giang Ngọc ra, quay mặt sang một bên không muốn nhìn Giang Ngọc.


Giang Ngọc mỉm cười, biết Nam Cung Tố Nhị tức giận, lại bá đạo xoay mặt của vị tiểu kiều thê này trở lại buộc nàng phải đối diện với mình, nhướng mày cười nói: "Hừ, Giang Ngọc ta như thế nào lại dễ dàng tin tưởng người khác, Thu Tâm Lan này vẫn còn có tác dụng khác nên ta tạm thời không cần quản nàng ta, tối nay trẫm sẽ tìm thời cơ liên lạc cùng triều đình, thông báo cho bọn họ đến Lĩnh Nam cùng ta hội hợp, đến lúc đó cho dù Ngọc Hồ Ly cùng Vệ Trường Phong kia có âm mưu quỷ kế gì cũng không sao cả, Nhị Nhi càng không cần sợ đám người Vệ Trường Phong."

"Ai nói Nhị Nhi sợ hắn!" Nam Cung Tố Nhi nhíu mày, cứng miệng biện giải.

"Nga? Nhị Nhi không sợ hắn?" Giang Ngọc khẽ nhướng mày, cười nói: "Vậy Nhị Nhi sợ ta sao?"

Nam Cung Tố Nhị nhìn Giang Ngọc  đang mỉm cười xấu xa trước mắt, nội tâm khẽ động, kiều khí nói: "Nàng, nàng có cái gì đáng sợ...."


" A, không sợ, vậy chính là yêu rồi?" Đôi môi của Giang Ngọc dần dần hạ thấp dán sát mỹ nhan của Nam Cung Tố Nhị, nhẹ giọng dẫn dắt: "Nhị Nhi, có một số việc là không thể bỏ dở nửa chừng...." Nói xong, một tay đã thuận thế từ làn váy của mỹ nhân chui vào bên trong, chậm rãi mơn trớn bắp đùi, đôi môi cũng hôn lên môi của Nam Cung Tố Nhị, nhấm nháp cánh môi mềm mại của đối phương.

"Ngọc...." Nam Cung Tố Nhị ngượng ngùng bắt lấy bàn tay đang tác quái dưới làn váiy của nàng, ngữ khí không khỏi mềm yếu vô lực: "Ngọc,  không cần, lát nữa có người tiến vào thì làm sao bây giờ?"

"Hừ, lại có người dám đến quấy rầy chuyện tốt của chúng ta, vậy xem như hắn số mệnh không tốt, ta nhất định vì Nhị Nhi mà gϊếŧ hắn." Giang Ngọc nhướng mày, tựa như tuyên thệ, bàn tay cũng đã chậm rãi dọc theo nội sườn trượt vào giữa hai chân Nam Cung Tố Nhị, ngón tay chạm vào làn da mềm mại, chậm rãi di chuyển vào đường nhỏ giữa khu rừng. Dòng thanh tuyền vừa rồi lúc này đã có chút khô cạn, Giang Ngọc mất hứng nói: "Đều trách Ngọc Hồ Ly kia, quấy nhiễu trẫm yêu thương Nhị Nhi."


Nam Cung Tố Nhị si mê mà nhắm mắt lại, một tay bắt lấy bàn tay đang trêu chọc dưới váy, cùng với tay của Giang Ngọc vội vàng mơn trớn nơi mềm mại mẫn cảm kia, nhẹ nhàng thở dốc, ngâm khẽ nói: "Nhị Nhi không có việc gì, bệ hạ, bệ hạ..."

"Nhị Nhi gấp cái gì?" Giang Ngọc cười xấu xa, cảm thụ Nam Cung Tố Nhị đã mênh mông tình triều, ngón tay theo động tác của tiểu hoàng hậu nhẹ nhàng tham nhập nơi mềm mại ẩm ướt, một cổ mật nước vừa rồi còn lưu lại liền không kịp chờ đợi mà tràn ra, vô tận quấn quýt trên hai bàn tay đang giao thác của Giang Ngọc cùng Nam Cung Tố Nhị.

Bàn tay mềm nhẹ theo thủy dịch dần dần luật động. Xoa nắn thâm nhập, kiều thê trong ngực vô cùng hưởng thụ. Thắt lưng của Nam Cung Tố Nhi không tự chủ được mà giãy dụa phối hợp với Giang Ngọc, ngâm khẽ thở dốc, khiến Giang Ngọc cũng không khỏi trầm luân. Tách ra chốc lát, Giang Ngọc xoay người áp lên thân thể mềm mại của Nam Cung Tố Nhị, vùi đầu cách y phục hôn lên bộ ngực đẫy đà mềm mại như tơ lụa, môi lưỡi không ngừng trêu chọc giai nhân, động tác trên tay lại càng lúc càng điên cuồng, không chút kiêng kỵ, mỹ nhân dưới thân như si như túy, thần hồn điên đảo....
"Ngọc...." Nam Cung Tố Nhị nhắm chặt hai mắt biểu tình thống khổ ngửa đầy giãy dụa, hai tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy lưng  Giang Ngọc, móng tay cào lên da thịt mềm mại trên lưng, kiều mị nói: "Nhị Nhi vĩnh viễn chri thuộc về nàng, Ngọc..."

Giang Ngọc cũng si mê trong mị hoặc, thật sâu cảm thụ nơi chật hẹp ẩm ướt kia, nữ tử như vậy, giai nhân như vậy, làm cho Giang Ngọc rơi vào du͙ƈ vọиɠ không thể vãng hồi, càng lún càng sâu, tất cả thần kinh mẫn cảm đều bị tiểu hoàn hậu châm ngòi...

Y sam rơi xuống, hai đôi chân trắng nõn tinh ể quấn quýt tư ma, Giang Ngọc chậm rãi cùng Nam Cung Tố Nhi ma sát lẫn nhau, ôn nhi làm cho nguồn suối nóng của hai người dung hợp, nơi mẫn cảm chậm rãi ma sát, mật dịch tăng thêm nóng ẩm cùng trơn trượt, làm cho đôi giai nhân rơi vào mộng cảnh, ái dục triền miên.
Xúc cảm của Giang Ngọc càng lúc càng bị đẩy lên cao, nàng chỉ cảm thấy cả người phát nhiệt, cảm giác khô nóng xông thẳng về phía tiểu phúc, nếu như không thể đem dục hỏa phát tiết ra,  nàng thật sự phải nhẫn đến cực kỳ khó chịu.

Xe ngựa xóc nảy cùng đội ngũ vội vã lên đường, ắt hẳn là ai cũng không nghĩ đến, trong một cổ xe ngựa lúc này chính là một bức tranh hương diễm như thế....

Theo xe ngựa xóc nảy, động tác của hai người càng thêm phóng túng, Nam Cung Tố Nhị cuối cùng không nhịn được khoái ý tích tụ ngày càng nhiều mà hô to một tiếng, cầu xin nói: "Ngọc, đừng, Nhị Nhi, Nhị Nhi sắp không chịu được..."

Giang Ngọc si mê chìm nổi, khẽ nâng thắt lưng, làm cho nơi tư mật của hai người dán hợp càng thêm chặt chẽ, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ mang đến từ trong đó. Giang Ngọc một tay cởi bỏ áo yếm của Nam Cung Tố Nhị, để lộ ra bầu ngực tuyệt sắc, bàn tay khẽ vuốt ve âu yếm, đôi mắt yêu mị nhìn chằm chằm tư thái kiều diễm của người dưới thân, tư thái câu người kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ Giang Ngọc cả người căng chặt, hai chân khép lại, nghiền áp đỉnh động, nhiệt khí tích tụ nơi tiểu phúc cũng theo đó bị đẩy đến cực hạn, cuối cùng các nàng mới đồng thời run rẩy, cùng nhau kết thúc tất cả.
Giang Ngọc thở dốc chậm rãi phủ phục trên thân thể nhu nhuyễn của Nam Cung Tố Nhị, vừa rồi điên cuồng phóng thích thật sự khiến bản thân Giang Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi phóng thích mật dịch thật sự khiến nàng vô cùng thư thích. Giang Ngọc vươn tay đi sờ nơi ẩm ướt giữa hai chân Nam Cung Tố Nhị, nói: "Nhị Nhi mệt rồi, nghỉ ngơi chốc lát đi."

Nam Cung Tố Nhị xấu hổ không dám mở mắt, hai tay quấn lấy thắt lưng Giang Ngọc, đem khuân mặt vùi vào trong ngực Giang Ngọc, thở dốc đồng thời nhỏ giọng nói: "Ngọc, nàng không được bỏ rơi Nhị Nhi, cũng không được rời xa Nhị Nhi..."

Giang Ngọc mỉm cười, ngẩng đầu vén đi vài sợi tóc tán loạn trên trán Nam Cung Tố Nhị, cười nói: "Đồ ngốc, nói lung tung gì đó? Ta làm sao có bỏ rơi Nhị Nhi, rời xa Nhị Nhi? Ngoan, mau ngủ đi, có trẫm bảo vệ nàng, nàng cái gì cũng không cần sợ...."
Bình Luận (0)
Comment