Sai Loạn Hồng Trần

Chương 189

Cung đình cung bố trí đơn giản, tuyệt nhiên bất đồng cùng vẻ xa hoa lộng lẫy giữa cung đình Nam Thống, xen lẫn phong cách dị quốc. Màu chủ đạo là xanh ngọc, cung môn phối hợp thủy tinh trong suốt, hồng trướng điểm tô, làm cho người ta cảm thấy rộng rãi tự nhiên, giống như một cách giới khác, nhẹ nhàng khoan khoái.

Một trên bàn, hương lô tỏa ra một làn khói nghê hồng, tăng thêm một mạt phong mạo mộng ảo như tiên vực.

...

Giang Ngọc tinh tế thưởng thức phong tình dị quốc của Vĩnh Lạc cung, không ngừng gật đầu tán thưởng nói: "Vĩnh Lạc cung của Vịnh Phi thực sự mang đến cảm giác mới mẻ, cực kỳ thanh nhã, trẫm trước đây sao lại không phát hiện trong hậu cung của trẫm còn có chỗ tốt như vậy!"

Vịnh công chúa che miệng cười nói: "Bệ hạ cũng không quan tâm đến Vĩnh Lạc cung của thần thiếp, làm sao biết nơi này sẽ là dáng vẻ gì?"


Giang Ngọc từ sau khi Tiêu Vịnh Nhi vào cung, vẫn chưa từng đến Vĩnh Lạc cung, lần kia đến lần đó bởi vì Nhị Nhi mang thai Giang Ngọc tâm tình  không tốt, tâm tư đồn nén mới có thể nhất thời sủng hạnh Vịnh công chúa, nhưng bất quá là chiêu Tiêu Vịnh Nhi đến ngự thư phòng thị tẩm một lần, hai lần, nhưng vẫn chưa từng tự mình đến Vĩnh Lạc cung.

Nàng vẫn tồn tại khúc mắc nào đó đối với thân phận đệ nhất công chúa của Liêu Quyết, lo lắng, không hề muốn cùng nàng ấy sản sinh quá nhiều tình cảm, sợ rằng tương lai sẽ có hậu hoạn ràng buộc bản thân, không thể ngoan tâm.

Cũng không phải là Giang Ngọc vô tình,  lòng nghi ngờ quá nặng, chẳng qua đây là bệnh chung của đế vương, hơn nữa với kinh nghiệm nhìn người trên thương trường của Giang Ngọc, tuyệt đối có thể nhìn ra được Vịnh công chúa cũng không phải thẳng thắn tuyệt đối như Tiêu Nhạc Nhi, tuy rằng bình thường kiệm lời, hành sự nội liễm cẩn thận, lại càng có thể cho thấy tâm tư sâu sắc cùng nhãn lực.


Giang Ngọc nàng đã đánh giá thấp năng lực của Nguyệt Nhi, hiện tại sao có thể không cẩn thận đối đãi vị công chúa dị tộc đã từng có mưu đồ chiếm đoạt Nam Thống của nàng!

Giang Ngọc xấu hổ mỉm cười, hiện tại nàng đến đây kỳ thực cũng là muốn thăm dò thực hư của Vịnh công chúa. Quay đầu nhìn thấy Vịnh công chúa một thân lam sắc, có chút áy náy thả nhẹ ngữ khí, nói: "Là trẫm chậm trễ Vịnh Phi, gả cho trẫm cũng không có bao nhiêu tốt đẹp, Vịnh Nhi đến Nam Thống ta đã hơn hai năm, mà trẫm lại chưa bao giờ đến tân phòng của trẫm và nàng, trẫm thực sự..."

" Không, thần thiếp không phải trách cứ bệ hạ, trước đây là thần thiếp đơn phương bức bệ hạ thành hôn cùng thiếp, bây giờ có thể làm bạn bên cạnh người, may mắn có thể sớm chiều quan vọng, Vịnh Nhi đã vô cùng thỏa mãn."


" Vịnh Nhi..." Vịnh công chúa vừa nói như vậy, Giang Ngọc càng cảm thấy mình nợ nàng rất nhiều, liền không nhịn được nắm tay nàng, thở dài nói: "Nếu đã kết làm phu thê, trẫm chính là chỗ dựa của nàng, quả thật làm trẫm bạc đãi nàng, là trẫm không tốt, nàng nếu như có yêu cầu gì chỉ cần nói với trẫm, trẫm sẽ lượng sức cố gắng hết mức thỏa mãn yêu cầu của nàng." Giang Ngọc cẩn thận nói ra, nội tâm rồi lại vô thức ngẩng đầu cảnh giác nhìn vào đôi mắt của Vịnh công chúa, dường như muốn bắt lấy thứ gì.

...

" Vịnh Nhi không có yêu cầu gì...." Vịnh công chúa nhàn nhạt trả lời, dịu ngoan cúi đầu tựa vào lòng Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ chỉ cần có thể rãnh rỗi nghĩ đến Vịnh Nhi, lúc buồn chán có thể đến Vĩnh Lạc cung để thần thiếp cùng người ăn một bữa cơm, Vịnh Nhi đã cảm thấy mỹ mãn, chuyện khác không dám xa cầu."
Đúng vậy, Tiêu Vịnh Nhi nàng không cầu gì khác, nhưng nếu có thể cùng Giang Ngọc...

Tiêu Vịnh Nhi khinh ngôn đạm ngữ, yêu cầu đơn giản thật khiến Giang Ngọc cảm thấy bản thân suy nghĩ quá mức xấu xa, cảm động xen lẫn xấu hổ cúi đầu không biết nói gì, chỉ nói một tiếng 'được' rồi lại không nói gì thêm nữa.

Một tia hương khí đạm nhạt hòa vào hô hấp của Giang Ngọc, hương thơm bốn phía, mùi hương phát ra từ mái tóc, khiến Giang Ngọc vô thức dán sát vào búi tóc tham lam ngửi lấy.

" Thơm quá..."

Trái tim Vịnh công chúa run lên, ngửa đầu đỏ mặt nhìn tuấn nhân đang nhắm mắt chuyên chú ngửi tóc của nàng, chỉ cảm thấy người này thần thái ung dung, phong lưu soái khí quả thật là thế gian hiếm có, đáng giá để Tiêu Vịnh Nhi nàng chấp nhất hãm sâu. Nếu thật sự có thể giống như hoàng hậu nói, cùng nàng ấy sinh một hài tử, là hài tử của hai người các nàng, có phong thái giống như người này, để nàng có thể tạm thời giải được nỗi khổ tương tự, nàng đã thấy mỹ mãn rồi.
...

" Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, ngọ thiện đã được chuẩn bị thỏa đáng, mời bệ hạ nương nương hưởng dụng." Một cung nữ cúi người ở chính sảnh bẩm báo.

Vịnh công chúa ôn nhu ôm lấy cánh tay Giang Ngọc, thân mật nói: "Bệ hạ, Vịnh Nhi thay y phục, sau đó chúng ta cùng dùng thiện, bệ hạ đói bụng, Vịnh Nhi lúc này cũng thực sự có chút đói bụng!"

" Tốt!" Ngữ khí ôn nhu như vậy khiến huyết khí của Giang Ngọc âm thầm khởi động, Giang Ngọc không khỏi lấy làm kinh hãi, không giải thích được bản thân tại sao lại có phản ứng cường liệt như vậy, hít sâu thở dốc đi qua, bình phục khí tức, lại ngẩng đầu thần sắc đạm nhiên gật đầu đáp ứng, tùy ý Tiêu Vịnh Nhi lôi kéo nàng đến tẩm cung.

* * * *

Một tiếng than nhẹ hồn xiêu phách lạc, khiến trong lòng Giang Ngọc nhột nhạt khó nhịn, không hiểu các nàng lúc đầu bất quá là cùng nhau ăn một bữa cơm tùy tiện trò chuyện mà thôi, không biết thế nào lại phát triển đến tình trạng này, hai người ngay tại bàn ăn gấp không thể chờ đợi được ôm nhau nhiệt tình quấn quýt, vốn dĩ là một bữa ăn lại diễn biến thành bữa tiệc mỹ nhân lúc này đây.
Có lẽ là bởi vì thấy được hình ảnh mỹ nhân ưu mỹ quyến rũ thay y phục phía sau bình phong? Tư dục nhất thời bị kích động? Giang Ngọc lưu lại một tia lý trí cuối cùng âm thầm mắng mình một câu, cũng không biết từ lúc nào nàng dĩ nhiên trở nên trọng sắc dục, thích hưởng thụ ôn nhu nhuyễn ngọc như vậy.

Nhìn giai nhân trong ngực đã bị nàng cởi thành nửa thân trần, tư thái kiều diễm hiện ra trước mặt, ánh mắt Giang Ngọc càng trở nên mê loạn, một chút lý trí cuối cùng cũng bị vứt vào một góc. Bây giờ Giang Ngọc chỉ muốn hưởng dụng món mỹ thực hương diễm này, ăn đến xương cốt cũng không còn mới có thể hóa giải dục niệm trongl òng nàng, làm sao còn có thể nghĩ đến thực phẩm ngũ cốc bày trên bàn.

Tay của Giang Ngọc theo cần cổ trơn mềm chậm rãi vuốt ve, xúc cảm rất tốt, thân thể xinh đẹp, tiếng ngâm khẽ thở gấp động tình câu hồn, hoàn toàn mê hoặc tâm trí Giang Ngọc không thể tự thoát ra được. Tay nàng vuốt ve đến nụ hoa trên đỉnh núi, nhẹ nhàng xoa ấn, lưu luyến thương tiếc nụ hoa kia.
Giang Ngọc khóe môi dần dần khẽ động, triệt để trút bỏ y phục suy sụp treo trên người Vịnh công chúa, trong khoảnh khắc liền đem một bức tranh tuyệt sắc bày ra trước mắt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác quả thực có thể làm cho người ta nước dãi chảy ba thước, nàng không hiểu vì sao nàng hiện tại mới phát hiện mỹ cảnh trong đó.

" Bệ hạ..." Vịnh công chúa ý loạn tình mê mà ngâm khẽ, đôi tay yếu ớt ngượng ngùng vội vàng bảo vệ cảnh xuân tiết lộ trước ngực, đỏ mặt cúi đầu, cuộn mình nép vào lòng Giang Ngọc, không dám nhìn đến ánh mắt nóng rực của người kia.

Giang Ngọc hít sâu một hơi, muốn cho dục niệm đang dâng trào cuồn cuộn yên ổn một chút, nhưng không hề tác dụng,  nàng hoàn toàn bị tư thái ê lệ của giai nhân trước mặt trói lại, hỏa diễm dưới bụng không biết vì sao càng lúc càng tăng vọt, càng cháy càng lớn, đôi môi không kìm lòng được cấp cấp xâm lăng mỹ nhân trong lòng, thân thể mềm mại không xưng khẽ động đậy trong lòng Giang Ngọc, khiến nàng càng không kiêng nể gì cả muốn ăn sạch người kia, Giang Ngọc chỉ cảm thấy lúc này bản thân đã trầm mê, chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu, ăn sạch Vịnh công chúa.
" Vịnh Nhi, thật đẹp..." Giang Ngọc ý loạn tình mê nhất thời tuôn ra ái ngữ, tay lại không chút khách khí từ vòng eo của mỹ nhân trượt vào trong làn váy mỏng, ở nội sườn mơn trớn tập kích.

" A, Ngọc..." Sự nhiệt tình của Giang Ngọc khiến thân thể Vịnh công chúa cực kỳ mẫn cảm, hai tay cũng không thành thật mà vói vào long bào của Giang Ngọc tìm kiếm nguồn nhiệt...

Ngón tay thon dài thon dài Giang Ngọc chậm rãi tìm được nơi thánh địa, mỹ dịch trơn nóng khiến khóe môi nàng hài lòng cong nhẹ, ngón giữa ôn nhu ở nơi mỹ cảnh khuấy động một phen, chậm rãi bứt khỏi nụ hôn, liếm lấy mật dịch trên ngón tay, ánh mắt lóe ra quang mang đặc biệt.

" Vịnh Nhi thật thơm ngọt...." Giang Ngọc bám vào bên tai Vịnh công chúa như có như không mà thì thầm.

Vịnh công chúa đỏ mặt trốn vào trong lòng Giang Ngọc, đánh nhẹ lên vài vị đế vương hư hỏng.
" Ha ha..." Giang Ngọc thoả mãn gật đầu, bàn tay lại thuận thế thăm nhập vào nơi thánh đại vô hạn mê người.

" Ngọc, a..." Vịnh công chúa hai chân căng chặt, ánh mắt mê ly nhìn Giang Ngọc, uyển chuyển hỏi: "Bệ hạ thích Vịnh Nhi sao?"

" Sao lại không thích Vịnh Nhi, nếu không thích sao lại muốn ăn nàng...." Giang Ngọc bế mỹ nhân lên, môi lưỡi bao trùm ngọn núi phập phồng mềm mại, trêu đùa liếʍ ʍúŧ, rồi lại triền miên thương tiếc. Bàn tay đã sớm thâm nhập vào nơi mềm mại nhất, lòng bàn tay xoa qua một mảnh rừng rậm, khiến ái thiếp như si như túy, bồi hồi ở ranh giới muốn sống muốn chết.

Vịnh công chúa ngửa đầu, tóc dài tản lạc, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của người kia, dường như thống khổ cầu cứu một lần lại một lần quanh quẩn trong không khí, càng khiến người ta mơ hồ không biết đó rốt cuộc là loại cảm giác gì.
" A... Bệ hạ...." Thân thể Vịnh công chúa rốt cuộc ở vào định núi hướng về người đó cúi đầu xưng thần, Giang Ngọc lại không biết đủ, thì thầm bên tai nàng: "Trẫm vẫn còn đói, Vịnh Nhi ngoan, trẫm còn muốn ăn nàng...." Nói xong, rút ngón tay ẩm ướt ra khỏi nơi sơn cốc nóng ướt kia, đứng dậy ôm ái thiếp rời khỏi bàn ăn, thong thả đi đến trước giường lớn sau hồng trướng.

Giường long phượng đêm tân hôn cũng chưa từng hưởng thụ qua, hôm nay cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng vốn có...

" Ái phi..." Giang Ngọc ôn nhu khom lưng giúp nữ tử nửa thân trần ngượng ngùng cởi ra cạp váy, tự mình giúp nàng rút đi từng kiện xiêm y, lại trở tay muốn cởi bỏ long bào của bản thân.

" Bệ hạ, để thần thiếp hầu hạ bệ hạ..." Vịnh công chúa đưa tay bắt lấy hai tay người kia đang muốn cởi long bào, ngượng ngùng nhỏ giọng nói ra.
Giang Ngọc mỉm cười, buông tay, nhìn chằm chằm Tiêu Vịnh Nhi mang tất cả phong tình toàn thân xích lỏa chậm rãi ngồi dậy, thần sắc đỏ bừng đến gần giúp nàng cởi y phục, muốn hoàn thành nhiệm vụ của thê tử.

Bình Luận (0)
Comment