Sai Loạn Hồng Trần

Chương 194

Bầu không khí trong phòng quỷ dị khó hiểu, Giang Ngọc nhíu mày âm hàn nói ra: "Việc hôm nay, nếu như trẫm nghe bên ngoài có tin đồn gì các ngươi cũng biết hậu quả...."

Mọi người nghe hoàng đế nói, đều sợ hãi quỳ xuống, đồng thanh nói: "Chúng thần chờ cái gì cũng không biết...." Giang Ngọc nghe trả lời, gật đầu chuyển mắt nhìn về phía Giang Trí Viễn cho nàng một ánh mắt, Giang Trí Viễn vội vàng thu hồi tâm tư, lãnh hội hàm ý của Giang Ngọc, xoay người lại mang toàn bộ ngự lâm quân rời khỏi lãnh cung, để tình nhân hai người nói chuyện rõ ràng.

...

" Nàng, đã bao lâu?" Giang Ngọc do dự đã lâu cuối cùng hỏi ra một câu.

" Sáu tháng, bệ hạ đã sáu tháng chưa từng đến đây." Vệ Tử Yên cười khổ nói.

" Vì sao vẫn gạt trẫm." Giang Ngọc lạnh nhạt nói.

" Bởi vì Tử Yên sợ bệ hạ vì mẫu tử ta mà phiền nhiễu, huống hồ Tử Yên sợ mất đi hài tử này, Thiên Tứ...." Vệ Tử Yên cúi đầu sủng nịch mang theo mẫu tính đặc biệt cưng chiều sờ bụng của mình, nàng vẫn luôn mộng tưởng có một hài tử cùng Giang Ngọc. Nhưng lúc biết Giang Ngọc cũng là thân nữ tử, hai người bọn họ tuyệt đối không thể có hài tử của chính mình....


Kỳ tích, có thể là ông trời thương hại Vệ Tử Yên nàng nửa cuộc đời cũng chưa từng được sống vì bản thân, cho nên để cho kỳ tích xảy ra trên người các nàng, từ lần đó hai người triền miên nàng dĩ nhiên ngoài ý muốn mang thai, lúc đầu nàng còn chưa tin, nhưng lúc nàng liên tưởng đến tiểu hoàng hậu và Diễm quý phi cũng liên tiếp mang thai, lại dựa theo ngày tháng tính toán mới chợt cảm thấy đây có thể thực sự là hài tử của nàng cùng Giang Ngọc...

" Thiên Tứ?" Giang Ngọc không giải thích được nhìn về phía Vệ Tử Yên.

" Đây là tên của hài tử trong bụng ta - Thiên Tứ, trời cao ban tặng, bởi vì hắn là ông trời ban cho ta..."

" Nàng, nàng muốn sinh hắn...." Giang Ngọc quấn quýt hỏi.

Vệ Tử Yên nhìn về phía Giang Ngọc thần sắc kinh ngạc, khẩn trương lại thương tâm nói: "Ngọc không muốn hắn sao?"


" Không phải, nhưng nàng cũng biết quan hệ và thân phận của chúng ta, nếu như nàng sinh hạ hài tử này, đối với nàng không có bất luận chỗ tốt gì." Giang Ngọc ngưng mi hỏi, tiểu hoàng hậu mang thai, Diễm Nhi mang thai, bây giờ ngay cả Tử Yên cũng có hài tử, chuyện này không khỏi khiến Giang Ngọc cực kỳ khiếp sợ, nàng thực sự sẽ có hài tử cùng nử tử nàng yêu?

...

Vệ Tử Yên rất không thích Giang Ngọc lúc này, lòng nghi ngờ quá nặng, quá lạnh, quá vô tình, thì ra đế vương quả nhiên đều là như vậy, nàng không trách Giang Ngọc, chỉ trách bản thân là nữ nhân Vệ gia, từ nhỏ đã định trước không thể sống một cuộc sống bình thường, không thể hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình.

Nàng đã sớm đoán được chuyện này là ai làm, cũng biết người đó không muốn để nàng đứng ngoài cuộc, mượn cơ hội chia rẽ ly gián, nhưng nàng lại không thể tỉ mỉ nói với Giang Ngọc, nàng rốt cuộc vẫn là họ Vệ.


Vệ Tử Yên chỉ có thể buồn bã cười, cúi đầu không làm sao hơn: "Bây giờ ta còn có cái gì để kiêng kỵ, Tử Yên không cần lợi ích gì, hiện tại ngay cả Ngọc cũng đã không tin tưởng Vệ Tử Yên ta nữa, bây giờ ta càng không có gì phải bận tâm."

Vệ Tử Yên thần sắc ai oán đả động Giang Ngọc, trong lòng cực kỳ khó chịu, Giang Ngọc nhìn sang hướng khác, thấp giọng nói: "Nàng muốn trẫm làm sao tin tưởng? Tấm kim bài kia rõ ràng là trẫm chỉ tặng cho nàng, lại bị dùng làm tín vật đi cứu người của Vệ gia, chuyện này lẽ nào đều là trùng hợp?"

" Tử Yên chỉ có thể nói Tử Yên không làm, đây nhất định là có người muốn giá họa cho ta, trăm phương nghìn kế trộm đi kim bài trên người Hạ Nhi." Vệ Tử Yên bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt âm trầm khủng bố không mang theo nửa phần biểu tình của Vệ Trường Phong, một loại dự cảm bất hảo đột ngột dâng lên, nàng cắn môi nói: "Nàng đã không tin, Tử Yên có nói thêm cũng là dư thừa, chỉ hy vọng nàng không nên tổn thương đến Thiên Tứ của chúng ta, Tử Yên không sợ bị người phỉ nhổ, ta chỉ muốn một hài tử của ta và Ngọc, dưỡng dục hắn trưởng thành, ngoài ra không cầu gì khác."
...

Thấy dáng vẻ lúc này của Vệ Tử Yên, trong lòng Giang Ngọc cũng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nàng không biết mình rốt cuộc có nên tin tưởng nàng ấy hay không, sự việc trước mắt quá mức phức tạp, nàng thực sự không hy vọng Vệ Tử Yên đang lợi dụng nàng, nhưng lần trước nàng ấy cũng không làm vậy....

Giang Ngọc tuy rằng tâm tư bất định, nhưng hận ý đối với Vệ Tử Yên lại dần dần phai nhạt, có lẽ việc này có khả năng thực sự không có quan hệ gì với Vệ Tử Yên, Giang Ngọc an ủi chính mình.

Lúc này nàng kỳ thực rất hận mình có một mặt tình cảm mềm yếu này, nàng rốt cuộc là một nữ tử, không ngoan tuyệt bằng nam nhân, thực sự không thể làm đến mức đoạn tuyệt vô tình. Huống hồ nữ nhân trước mặt lại có cốt nhục của nàng, nàng lại càng không hạ thủ đi đối phó nàng ấy được.
Nàng thật không hiểu trăm nghìn năm qua chưa từng nghe nói qua hai nữ tử giao hoan cũng có thể có hài tử, đây rốt cuộc là chuyện gì, Giang Ngọc lúc này tâm tình cực kỳ thống khổ, hổn độn.

" Nàng có nghĩ đến không, với quan hệ của chúng ta, nàng trên danh nghĩa là nhạc mẫu của ta, nếu như nàng sinh hạ hài tử này, nàng có biết mình phải nhận hậu quả gì không?" Giang Ngọc ánh mắt cực kỳ phức tạp, do dự nheo mắt nói.

" Ta nói rồi, ta không quan tâm..." Vệ Tử Yên đạm nhiên cười nói: "Ngọc nàng hãy để ta đi đi, ta sẽ dẫn Hạ Nhi và Thiên Tứ rời khỏi hoàng cung đại nội sâu không thấy đáy này, ta đã ở chỗ này sinh sống hơn nửa đời người, ta đã sớm chán ghét ngày tháng tranh đấu ngươi lừa ta gạt trong hoàng cung. Bây giờ ta chỉ muốn đến một nơi không ai quen biết ta, yên lặng dưỡng dục hài tử của ta trưởng thành, từ nay về sau không hỏi thế sự, cũng sẽ không khiến Ngọc nghi ngờ ta, hoài nghi tình cảm ta dành cho nàng."
" Nàng!" Giang Ngọc phẫn nộ bắt lấy hai vai Vệ Tử Yên, kéo đến bên cạnh mình, không biết vì sao nàng chính là không muốn nghe Vệ Tử Yên ai oán như vậy, cả giận nói: "Nàng đang nói cái gì? Hừ, nàng đã mang hài tử của ta, ta có trách nhiệm chiếu cố mẫu tử các nàng, Tử Yên còn không sợ, Giang Ngọc ta lẽ nào lại sợ?"

" Vậy nàng muốn làm thế nào? Nàng không phải hoài nghi ta thông đồng Vệ gia sao? Ta rời xa bệ hạ, bệ hạ liền không cần hoài nghi ta nữa, chẳng lẽ còn lo lắng về ta sao?" Vệ Tử Yên ủy khuất rơi nước mắt, phẫn uất nói.

" Hừ, ai nói trẫm muốn để các nàng đi? Nếu Tử Yên đã có cốt nhục của trẫm, vậy liền không phải việc của một mình nàng." Giang Ngọc khẽ động mi tâm, kiên định nói: "Trẫm sẽ tạm thời tin Tử Yên một lần, nếu như nàng thật sự lừa trẫm, cô phụ lòng tin của trẫm, Tử Yên nàng hẳn là biết rõ, đến sau cùng bi thảm nhất chính là Vệ gia...."
Ánh mắt Giang Ngọc mang theo hàn quang khiến Vệ Tử Yên không khỏi run lên, nàng chỉ cảm thấy Giang Ngọc thay đổi, không còn là nữ nhân trường tình, bạch y mờ ảo trước đây nữa, mà trở nên càng lúc càng giống như một đế vương, lãnh liệt, cao ngạo độc tôn bá đạo, không cho phép bất luận kẻ nào phản bội phụ lòng nàng...

Nàng không biết nàng ấy suy nghĩ gì, nhưng nàng biết mỗi một câu nói Giang Ngọc nói lúc này đều là điểm mấu chốt cùng suy nghĩ chân thật nhất của nàng ấy, nếu nàng thực sự phụ Giang Ngọc, nàng biết Vệ gia sẽ có kết cục thảm liệt ra sao, có lẽ không chỉ đơn giản là diệt tộc.

Vệ Tử Yên âm thầm mắng Vệ Trường Phong một câu, chỉ trách Vệ gia dã tâm quá lớn, vọng tưởng lật đổ giang sơn Nam Thống, mới chính tay đẩy toàn bộ gia tộc rơi vào khốn cảnh vĩnh viễn không thể trở mình...
Mệnh, lẽ nào chính là mệnh số của Vệ Tử Yên nàng? Vì sao nhất định phải có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng nhà đế vương, nàng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Nàng đoán được Giang Ngọc không có khả năng để nàng rời đi, nàng kỳ thực cũng không có dự định thực sự rời xa nàng ấy, một mặt là bởi vì trong lòng nàng không bỏ xuống được, hơn nữa cũng là bởi vì Vệ gia, nếu như nàng đi rồi, như vậy Vệ gia sau cùng chỉ có thể diệt tộc, không còn đường lui nữa.

Có lẽ về điểm này, Vệ Tử Yên quả thật tính kế Giang Ngọc, nghĩ tới đây Vệ Tử Yên bỗng nhiên có chút chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Giang Ngọc.

...

Sáng hôm sau, Lâm công công dẫn theo một đám cung nhân vội vã chạy tới lãnh cung tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nay tước bỏ tất cả phong hài hậu vị của Đức hậu Vệ Tử Yên, nhưng niệm tình thành tâm hối cải, tài nghệ xuất chúng, sớm cải tà quy chính, cùng Vệ gia đoạn tuyệt quan hệ, lập công chuộc tội, trẫm cảm thấy an ủi trong lòng. Vì vậy hôm nay miễn trừ tất cả tội danh, cả đời phụng sự tại nội cung, phong Vệ Tử Yên làm chiêu nghi, khâm thử, tạ ân...."
...

Vệ Tử Yên quỳ xuống nghe Lâm công công tuyên chỉ, hốt hoảng lại kinh ngạc, nàng thật không ngờ Giang Ngọc phải làm như vậy...

Vốn tưởng rằng đạo thánh chỉ này là muốn đem nàng trục xuất ra ngoài cung hoặc có thể muốn định cho nàng tội danh nào đó, nhưng thực sự thế nào cũng không đoán được tình huống hôm nay.

....

Cái gì 'tài nghệ xuất chúng, cảm thấy an ủi trong lòng', đây, đây rõ ràng là đang thừa nhận nàng mê luyến yêu phi Vệ Tử Yên! Phụng sự nội cung, phong làm Vệ chiêu nghi, đây, nàng ấy sao lại lớn mật như vậy! Chẳng lẽ không biết nhân ngôn đáng sợ, Giang Ngọc, Giang Ngọc nàng ấy điên rồi sao? Vệ Tử Yên kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm công công vừa tuyên đọc thánh chỉ.

Nàng cùng Giang Ngọc đều biết, chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, con rể kế vị đã là chuyện trăm nghìn năm có một, hôm nay dĩ nhiên còn muốn công nhiên bố cáo thiên hạ danh chính ngôn thuận nạp thê tử của nhạc phụ làm thiếp! Hơn nữa người này vốn dĩ còn là hoàng hậu, Giang Ngọc quả nhiên không giống người thường, chuyện gì cũng dám làm...
" Vệ chiêu nghi, còn không mau mau tiếp chỉ tạ ân? Lát nữa sẽ có người đến cung thỉnh Vệ chiêu nghi vào ở chiêu nghi cung." Lâm công công mỉm cười chúc mừng Vệ Tử Yên, hai tay lại cung kính nâng thánh chỉ, ý bảo Vệ Tử Yên tiếp chỉ.

Vệ Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Chỉ này ta không tiếp được, ta không muốn bệ hạ vì ta mà mang tiếng hôn quân, Tử Yên không thể làm như vậy."

Lâm công công nheo mắt nhìn Vệ Tử Yên cự tuyệt không tiếp chỉ, trong lòng không dám xem nhẹ vị yêu hậu này, nàng dùng tâm kế không ngờ mê hoặc được đế vương, ắt không phải nhân vật tầm thường, xem ra hậu cung lại muốn bị yêu hậu này nhấc lên một phen tinh phong huyết vũ. Lâm công công không dám chậm trễ, cố tình lấy lòng tiến lên cúi người đỡ Vệ Tử Yên dậy, khuyên nhủ: "Vệ chiêu nghi hay là tiếp chỉ đi, hoàng thượng dụng tâm lương khổ, cố ý tranh thủ hạ thánh chỉ trước khi lâm triều nghị sự, cái gọi là quân vô hí ngôn, như vậy cũng là giảm bớt trở ngại cho Vệ chiêu nghi, chiêu nghi bây giờ thân thể càng ngày càng nặng nhọc, lãnh cung cũng không thích hợp an thai, người không suy nghĩ cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho tiểu hoàng tử, huống hồ bệ hạ nói mặc kệ thế nào cũng phải khiến chiêu nghi tiếp đạo thánh chỉ này, bằng không đầu của nô tài cũng khó bảo toàn...."
Lâm công công nói khiến Vệ Tử Yên có chút do dự, tiểu hoàng tử... Đúng vậy, Giang Ngọc có lẽ là vì muốn cốt nhục trong bụng nàng có một thân phận danh chính ngôn thuận, nhưng cũng có thể là một loại thủ đoạn dùng để trả thù nàng.

Nếu như nàng đáp ứng làm chiêu nghi của Giang Ngọc, như thế thân phận của nàng sẽ trở nên muôn phần xấu hổ, nhưng nếu như nàng thật sự không theo, hôm nay trận thế lớn như vậy, tin đồn tất cũng lan khắp thiên hạ, cả triều đều biết, như thế hài tử trong bụng phải làm thế nào?

Giang Ngọc dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi quả nhiên đủ ngoan độc, tình thế lúc này, nàng chỉ có thể kiên trì tiếp chỉ, chân chân chính chính là yêu phi đến cùng....

Các nàng đều đã không phải tiểu hài tử, bây giờ dĩ nhiên lại càng không thể suy nghĩ tất cả vấn đề một cách đơn thuần.
...

Nửa tháng qua, toàn bộ vương triều Nam Thống ầm ĩ sôi trào, tân đế của bọn họ quả nhiên không tầm thường, dĩ nhiên trước hủy bỏ phong hiệu của tiên hoàng hậu, sau lại danh chính ngôn thuận cưới nhạc mẫu! Còn nghe nói vị nhạc mẫu này đã sắp hạ sinh 'nghiệt hoàng tử', thực sự làm cho dư luận xôn xao, trở thành việc trà dư tửu hậu chịu đủ bàn tán của dân chúng.

Thiên hạ hiện nay dư luận chia thành hai phái, một bên là văn nhân mặc khách  cổ hủ thủ lễ, đều tức giận mắng đương kim đế vương là hôn quân dâʍ ɭσạи, làm ra việc lσạи ɭυâи khiến kẻ khác giận sôi, thực sự đã đánh mất thể diện của vương triều Nam Thống.

Mà bên kia lại là những người thuộc trường phái cách tân, không câu nệ tiểu tiết phản thế tục, bọn họ cho rằng tân đế thực sự là một người dám làm dám chịu, phong lưu phóng khoáng, dám làm thì dám có can đảm thừa nhận, chịu trách nhiệm đến cùng, một đế vương phong lưu như vậy, quả thật khiến người ta nể phục a!
Ngẫm lại tân đế thực sự nắm vững cả thiên hạ, ngay cả nữ nhân của nàng cũng chẳng phân biệt được tỷ muội, mẹ con, bá mẫu chất nữ, hôn sơ viễn cận toàn bộ đều thu vào hậu cung, Nam Thống có một vị hoàng đế như vậy, cơ nghiệp sau này quả thật đều nằm trong tay Giang gia.

Nhưng nói đi phải nói lại, tân đế Giang Ngọc này chính là một vị anh hùng cái thế cứu vớt cả vương triều trong lúc nước sôi lửa bỏng, nếu không có Giang Ngọc có lẽ vương triều này đã không còn tồn tại nữa. Nếu là anh hùng, dĩ nhiên nên không giống người thường, truyền lại một vài giai thoại phong lưu, nam nhân vì mỹ nhân và giang sơn một đời tiêu dao cũng đều đáng giá, huống hồ là tuyệt sắc yêu phi.

Yêu phi, chỉ riêng một chữ 'yêu' đã làm cho người ta cảm thấy hương diễm quyến rũ, nghe thấy tên này đã làm cho lòng người khó nhịn, nóng lòng muốn thử, muốn thưởng thức một phen rốt cuộc 'yêu' đến mức độ nào, tiêu hồn đến cảnh giới nào!
Cáp, Giang Ngọc quả nhiên sắc đảm bao thiên, diễm phúc không cạn a! Người khác cho dù có tà tâm này cũng không có can đảm này, thực sự là chỉ có thể ở trong lòng âm thầm hâm mộ a!

Trong nửa tháng qua, Giang Ngọc ngăn chặn tất cả tấu chương đề nghị phế trút yêu phi, còn cảnh cáo những kẻ dám dâng tấu, nhẹ thì bãi quan miễn chức, nặng thì xử tử.

Chúng triều thần đều hiểu rõ cá tính nói một không hai của Giang Ngọc, nên nhất thời không có người nào dám ý kiến nữa, nhưng lại không ngăn cản được các triều thần âm thầm than thở, hoặc là chửi bới yêu phi vài câu, nhưng rồi cũng không dám nhiều lời nữa.

Có vài trọng thần, đã từng bị người của Vệ gia hãm hại, thấy hoàng thượng của bọn họ bị mê hoặc, can gián vô dụng, cũng chỉ có thể âm thầm kết bè kết đảng đi tìm Vĩnh Ninh hoàng hậu, hy vọng có thể ngăn cản việc lσạи ɭυâи hoang đường này của thánh thượng.
Bình Luận (0)
Comment