Sai Loạn Hồng Trần

Chương 79

Trong Tử Vân Đình, Giang Ngọc đem nàng kia nhẹ nhàng đặt trên nhuyễn tháp, tự mình nhẹ phẩy vạt áo, ngồi bên giường....

Nàng cười xấu xa đánh giá nữ tử đang sợ hãi, bỗng nhiên đưa tay kéo lấy tay của nữ tử, cười nói: "Nguyệt Nhi, nàng thực sự là không nhận ra ta rồi! Nàng không nhớ rõ nơi này nữa sao? Không biết thời gian trước, là ai ở chỗ này câu dẫn ta, còn nói thích ta, yêu ta và vân vân, ai ~ Không nghĩ tới mới mấy ngày, Nguyệt Nhi đã bạc tình quả nghĩa như thế, lẽ nào tình ái quả thực chỉ là một trò đùa?"

Nói xong trong mắt nàng liền toát ra vẻ thương tâm, tuấn dung lay động, có chút mị khí mà xoay người muốn rời đi....

Đổng Thúy Trúc chợt đưa tay kéo người đáng  thương muốn đứng dậy rời khỏi, đôi mắt mê ly nhìn về phía bạch y nam tử u sầu lúc này, trong lòng nghi ngờ, nàng giương mắt tinh tế đánh giá nam tử trước mắt, tướng mạo này, ngữ khí này, thần thái này...


" Ngọc Nhi?" Nữ tử nhỏ giọng nỉ non một tiếng, nàng không hềdám xác định, Ngọc Nhi của nàng sao lại biến thành dáng vẻ của một nam tử?

Trên mặt Giang Ngọc cuối cùng cũng có nhiệt độ, nàng đột nhiên thoải mái cười to một tay kéo nữ tử đang cẩn cẩn dực dực quan sát nàng vào lòng, nói: "Nguyệt Nhi của ta thật ngốc! Cuối cùng nàng cũng nhớ ra Ngọc Nhi rồi!"

...

Trong Tử Vân Đình một đôi tình nhân đang nô đùa...

Đổng Thúy Trúc khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhíu mày đấm nhẹ vào kẻ xấu xa kia.

Nữ tử tức giận nói: "Ngọc Nhi đáng ghét, Ngọc Nhi xấu xa, vô thanh vô tức đi một lần chính là vài ngày, hôm nay trở về, dĩ nhiên trêu cợt Nguyệt Nhi như vậy..."

Giang Ngọc cười khẽ bắt được đôi bàn tay trắng nõn như ngọc của người kia, mặt mày rạng rỡ nói: "Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa Ngọc Nhi sẽ  rời ra từng mảnh! Là lỗi của Ngọc Nhi, nên sớm nói cho nàng biết ta là ai!"


Nữ tử được Giang Ngọc bắt lấy cổ tay, liếc nàng một cái, nũng nịu mắng: "Vô cớ cải trang thành một nam nhân! Ngọc Nhi sao lại ham chơi như vậy!"

Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu đạm nhiên nói: "Chơi cái gì? Ngọc Nhi cũng chỉ là vì đi đường, làm việc cũng thuận tiện hơn!"

Giang Ngọc nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía người kia, nói: "Nguyệt Nhi không thích ta mặc bộ y phục này? Vậy ta cởi ra là được rồi!"

Nói xong Giang Ngọc liền liếc mắt nhìn Đổng Thúy Trúc, cười xấu xa, đưa tay muốn cởi bỏ dây thắt lưng...

Đổng Thúy Trúc nhìn động tác ngả ngớn của người đó, vội vàng xấu hổ ngăn cản Giang Ngọc xấu xa lúc này, mềm nhẹ nói: "Đừng cởi, Ngọc Nhi ăn mặc như thế nào Nguyệt Nhi cũng thích..."

...

Trên nhuyễn tháp, một đôi ngọc nữ ôm chặt lấy nhau...

Đổng Thúy Trúc ngoan ngoãn ngồi trên đùi Giang Ngọc, nhu tình mật ý nhìn đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở, nàng chậm rãi vươn bàn tay mềm mại, khẽ vuốt ve  dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân.


Nàng si mê, trầm thấp thì thầm: "Nếu như Ngọc Nhi thực sự là một nam tử, có lẽ nữ tử trong thiên hạ này đều sẽ bị lang quân phong lưu phóng khoáng như nàng mê đảo! Ai ~ Thật không biết, đến lúc đó lại làm khổ bao nhiêu giai nhân a!"

Giang Ngọc khẽ động đôi môi, tay trái cũng vuốt ve bàn tay xinh đẹp đặt trên mặt mình, mỉm cười nói: "Vậy Nguyệt Nhi là muốn để Giang Ngọc biến thành nam tử, hay là biến thành nữ tử đây?"

Đổng Thúy Trúc ngẩng đầu, cười nói: "Ngốc, biến cái gì mà biến, Nguyệt Nhi chính là thích Ngọc Nhi, biến thành nam tử lại có cái gì tốt?"

Giang Ngọc mỉm cười, ôn nhu thay giai nhân trên đùi vuốt một lũ tóc, biểu tình si mê nói: "Phải không? Đáng tiếc không phải mọi người đều giống như Nguyệt Nhi! A... Nơi này về sau chính là thuộc về Nguyệt Nhi, Ngọc Nhi không muốn nhìn thấy nàng cả ngày xuất hiện ở nơi phong nguyệt, bị đám nam nhân nhìn tới nhìn lui. Nàng sau này chỉ thuộc về một mình Giang Ngọc ta! Ai cũng không được phép nhúng chàm! Hiểu không?"
Giang Ngọc lúc này khẽ nhíu mày, nhìn Đổng Thúy Trúc, ngữ khí nghiêm túc lại bá đạo...

Đổng Thúy Trúc nghe những lời nói bá đạo của nàng, trong lòng vừa buồn bực vừa vui vẻ, cười nói: "Ngọc Nhi quả thật giống như một quân chủ, thế nào sẽ có nữ tử bá đạo như nàng! Ngọc Nhi không đầu thai là một nam tử thực sự là sai rồi, được được, Nguyệt Nhi sau này nhất định sẽ tuân thủ quy tắc...."

Nói đến đây, Đổng Thúy Trúc nhẹ nhàng đứng dậy, mềm mại dán sát vào lồng ngược ấm áp an toàn, kiều mị hỏi: "Ngọc Nhi, người có thể chuộc thân cho Nguyệt Nhi, cũng không phải người bình thường, nàng, nàng rốt cuộc là..."

Trong lòng Giang Ngọc hiểu rõ nữ tử trong lòng nàng đang muốn hỏi gì, nhưng nàng cũng không muốn cho mỹ nhân biết quá nhiều! Ở Tử Vân Đình này nàng thầm nghĩ được thoải mái, phóng túng, chân tình thật ý làm chính mình, không có bất luận chính tà thị phi gì, không có ngươi lừa ta gạt....
Giang Ngọc cúi đầu đón nhận lấy ánh mắt của tuyệt thế giai nhân, chậm rãi nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ khí tức thơm ngọt từ đôi môi xinh đẹp...

Nữ tử mặc cho người đó cắt đứt câu hỏi của nàng, dịu dàng nhu tình đáp lại.

Nàng hiểu được tâm tư của người kia! Tất nhiên nếu như nàng ấy không muốn nói, vậy tất cả đều tùy ý nàng ấy đi...

Thật ra, mặc kệ nàng ấy là người phương nào, thì cũng chẳng có gì khác biết!

Có lẽ biết tất cả, hiểu tất cả, sẽ chỉ làm các nàng tăng thêm phiền não mà thôi...

...

Chấp tối, Đổng Thúy Trúc đứng trước cửa sổ của tiểu đình, tiễn chân người trong lòng, gió núi thổi qua, mang theo hàn lãnh, nhưng nữ tử chìm trong yên lặng này lại thật lâu không muốn rời khỏi phiến cửa sổ kia.

Thật không biết, người kia là đến lúc nào mới có thể lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Vốn dĩ chờ đợi, chờ đợi người trong lòng, chính là gian nan, dài dằng dặc như thế!

...

Gió mát phất qua, những cách hoa hương diệp theo gió rơi xuống, xinh đẹp lại u sầu...

Giang Trí Viễn giương mắt nhìn chủ tử đang ngơ ngác ngây người, cẩn cẩn dực dực nói nhỏ: "Hầu gia, biên quan có chút động tĩnh!"

Giang Ngọc lấy lại tinh thần dùng khóe mắt nhìn người đang nói chuyện, nhàn nhạt mệnh lệnh: "Nói!"

Giang Trí Viễn tiếp lời: "Có thám tử bí mật hồi báo, nói biên quan bên kia gần đây luôn có một số người Liêu lui tới, việc buôn bán ở biên quan cũng kém hơn một ít, sợ rằng người man di phiên bang lại bắt đầu không an phận..."

Thần sắc của Giang Ngọc vẫn bình thường nâng đầu nhìn về phía bầu trời thỉnh thoảng có cách hoa rơi xuống, màu sắc phấn hồng, quả thật là vô cùng xinh đẹp.
Nàng đạm nhiên nói: "Tiếp tục nghe ngóng tình huống ở biên quan, để ám vệ trong kinh thành chú ý một chút, đặc biệt là hoàng cung và phủ thừa tướng, để cho bọn họ chú ý động tĩnh trong phủ! Giấu đầu lòi đuôi, ha ha, sớm muộn gì đều sẽ lộ ra! Ha ha..."

Giang Trí Viễn nhẹ nhàng cúi đầu, đáp lời,  sau đó chậm rãi ngóng nhìn về phía chủ tử tâm tư khó đoán, nội tâm cảm khái, tiểu hầu gia quả thật là một người thiên biến vạn hóa, làm cho người ta khó có thể nắm lấy! Người này lúc thì bá khí, lúc thì mềm mại đáng yêu, tính tình thay đổi trong nháy mắt, quả thật là biến hoa khôn lường!

...

Gió lạnh thổi qua, người đứng trong gió cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng lay động.

Nếu như ngươi muốn chống lại số phận, nói vậy, cuối cùng người bị thương, chắc chắn sẽ là ngươi...
Người thông minh sẽ dần dần học được cách vận dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, làm sao nắm giữ số phận, từ đó tận dụng quy luật biến hóa của vạn vật.

..

Buổi chiều ngày hôm đó, Giang Ngọc vừa rồi ở bên ngoài uống rượu xong lại có một chút men say trở về hầu phủ, trong lòng nàng gần đây thật là phiền muộn không chịu nổi, nàng phiêu hốt mạn vô mục đích đi lại trong việc, tùy ý đi dạo...

Bỗng nhiên, một cảnh trí quen thuộc khiến lòng nàng đột nhiên thanh tỉnh không ít, nàng, nàng thế nào lại đến nơi này!

...

Đó là nơi khiến nàng thương tâm, quấn quýt, tức giận, phẫn hận...

Giang Ngọc nhíu mày nhắm mắt lại, hờ hững xoay người, dự định nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nàng vô cùng không muốn để đáy lòng đã bình tĩnh như nước, lại lần nữa phát cuồng, đau xót...
...

" Phò mã gia, phò mã gia, ngài chờ một chút..."

Một nữ tử nhẹ giọng gọi nàng, Giang Ngọc nhíu mày chậm rãi đứng lại, nàng nghe ra đó là giọng nói của Xuân Nhi.

Xuân Nhi có chút kinh hỉ chạy đến trước mặt Giang Ngọc, vội vàng cúi người hành lễ nói: "Xuân Nhi thỉnh an phò mã gia, phò mã gia cũng đã đến trước cửa phủ quận chúa, vì sao không vào trong viện thăm quận chúa đây!"

Giang Ngọc nhíu mày nhìn Xuân Nhi một cái, nặng nề nói: "Bản hầu còn có việc cần làm, chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi đây, cũng không phải đến thăm quận chúa!"

Xuân Nhi nghe ra ngữ khí của phò mã gia không tốt, trong lòng nàng cũng là có một chút e ngại, nhưng nàng thực sự không đành lòng thấy quận chúa của mình cứ tiếp tục tiều tụy như thế, liền đánh bạo nói: "Phò mã gia Xuân Nhi cầu ngài đừng giận quận chúa nữa, quận chúa hiện tại tiều tụy rất nhiều, cả ngày vẫn luôn ngồi ở trong phòng, không màng ăn uống, Xuân Nhi nhìn thấy vô cùng khổ sở! Cầu phò mã có thời gian thì đến thăm quận chúa, khuyên nhủ quận chúa đi!"
Giang Ngọc nghe Xuân Nhi nói như thế, trong lòng nhất thời cũng đau nhói!

Nàng không hiểu nữ tử một lòng muốn vứt bỏ nàng, vì sao lúc này lại không biết thương tiếc bản thân như thế!

Biểu tình của Giang Ngọc trầm nặng, nói: "Quận chúa có chuyện gì, Xuân Nhi dường như không nên tìm đến bản hầu! Thanh mai trúc mã của quận chúa các ngươi, Chu đại nhân không phải lúc nào cũng bầu bạn cùng nàng ấy sao! Xuân Nhi đi tìm người đó đi, bản hầu vẫn còn có chuyện quan trọng muốn làm!"

Nói xong nàng liền ngoan tâm phất tay áo bước nhanh rời đi, nàng làm sao có thể đi gặp nàng ấy, nàng không nên!

Các nàng thương tổn lẫn nhau đã quá nhiều rồi, Chu đại nhân kia lại là chuyện gì xảy ra! Hắn dĩ nhiên đoạt mất nữ nhân của nàng, rồi vì sao lại không tốt với nàng ấy, chiếu cố nàng ấy!

Nàng không hiểu nam nhân này rốt cuộc tốt hơn Giang Ngọc nàng ở chỗ nào! Lẽ nào chỉ bởi vì hắn là một nam nhân! Mà nàng lại chỉ là một con Phượng Hoàng giả mạo...
Những kẻ dối trá trên thế gian, thật đúng là buồn cười! Nam nam, nữ nữ, ha ha tất cả đều là buồn cười như vậy..

Buồn cười, quá buồn cười...

Giang Ngọc cuồng tiếu trong gió lạnh, đau lòng, bi thương...

Một trận gió nhẹ phất qua, dây buộc tóc màu trắng yên lặng  tung bay, tản ra, giữa mái tóc đen, nhẹ nhàng lay động giữa không trung...

...

Bình Luận (0)
Comment