Sai Loạn Hồng Trần

Chương 92

Giang Trí Viễn khiếp sợ cảm thụ được một chưởng đánh ra lúc này, chưởng lực đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước lúc nàng mất đi võ công!

Trong sơn động cho đến bây giờ chưa từng trải qua khí lưu kích động cuồn cuộn như thế, nhất thời từ đỉnh động cao không thấy đầu cùng thỉnh thoảng có vài hòn đá vụn rơi xuống, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc...

Giang Ngọc bị những hòn đá nhỏ từ trên cao rơi xuống người nhe răng nhếch miệng, liên tục kêu đau, trong lòng hoảng loạn, chỉ thấy hai chân nàng điểm nhẹ một cái dĩ nhiên bật người bay lên, xoay quanh giữa không trung, nàng nhẹ nhàng chuyển động theo khí lưu hỗn loạn trong sơn động.

Một số bụi tinh thạch bị chưởng lực đánh vỡ bay tán loạn trong không trung, hình thành một không gian lấp lánh tựa như bầu trời đầy sao băng, những tinh thạch này không ngừng lướt qua trước người Giang Ngọc, bay lượn, loại mỹ cảnh hiếm thấy này, cũng làm cho Giang Ngọc si mê trong chốc lát...


Sơn động quanh năm phong bế, bởi vì khí lưu hỗn loạn, đã sớm có chút bất ổn, quá tải.

Lúc này một ít loạn thạch từ đỉnh động rơi xuống, đều hướng về phía Giang Ngọc Giang Ngọc và Giang Trí Viễn...

Giang Ngọc nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh xé gió, mê man ngẩng đầu ngưỡng vọng đỉnh động đang trút mưa đá, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ít suy nghĩ hỗn loạn, khiến trong lòng nàng nhất thời vô cùng lo lắng, đau đầu vạn phần, một cổ lửa giận đột nhiên tràn ngập trong lòng.

Chỉ thấy Giang Ngọc nhíu mày, lửa giận xông lên, nàng theo bản năng rất nhanh tung chưởng đánh vào tảng đá đang rơi về phía nàng, chỉ chốc lát liền đánh tảng đá kia bay về hướng ngược lại.

Giang Trí Viễn ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử đang phiêu động giữa không trung, giữa thất thải nghê hồng, toàn thân người kia cũng phát ra một loại khí tức yêu mị khác thường, mái tóc đen xinh đẹp phi dương trong không khí, xỏa tung trên gương mặt đỏ ửng mê người...


Thấy mỹ cảnh này thật tựa như tiên nữ hạ phàm, lại tựa như yêu nhân có thể mê hoặc nhân tâm, rất động nhân...

...

Ầm ầm một tiếng lại một tiếng từ xa đến gần, lúc này thạch bích bốn phía giống như hỏa sơn, bắt đầu lay động như động đất, những khối tinh thạch trên vách động, lúc này cũng bởi vì chịu không nổi chấn động mạnh mà bong ra thành từng mảng mà rơi xuống...

Một khối tinh thạch thật lớn trên đỉnh đầu Giang Trí Viễn đột nhiên rơi xuống, thẳng hướng về phía Giang Trí Viễn đang sững sốt...

Giang Ngọc nghe được tiếng gió thổi, hàng mi khẽ động, trở tay  đánh về phía khối tinh thạch đang rơi xuống đầu Giang Trí Viễn...

Tay đến gió nổi lên, mây che nhật nguyệt...

Tinh thạch thật lớn bị chưởng phong của Giang Ngọc thoáng chốc đánh bay, nặng nề nện vào thạch bích, đá vụn bay tán loạn, vách động dĩ nhiên bị đập ra một lổ hổng lớn, một tia bạch quang đột nhiên từ lổ hổng chiếu vào trong động.


Giang Ngọc nghiêng đầu quét mắt nhìn ánh sáng chiếu vào, phất tay áo phi thân hướng về phía lỗ hổng, từ vách đá cao cao, nàng muốn xem nơi phát ra bạch quang rốt cuộc là nơi nào?

Cũng không nghĩ rằng, bởi vì các nàng đã lâu không thấy ánh sáng, nhất thời không thích ứng kịp, Giang Ngọc cuống quít nhắm đôi mắt lúc này có chút đau đớn lại, chờ thư hoãn một chút nàng liền chậm rãi mở mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy quả thật là một mảnh sơn lâm mênh mông xanh biếc...

Giang Ngọc trong lòng vui vẻ, quay đầu lại  hô to với Giang Trí Viễn: "Trí Viễn, mau lên, ở đây quả thật có thể ra ngoài!"

Giang Trí Viễn lấy lại tinh thần, chỉ thấy Giang Ngọc lúc này đang đề khí, song chưởng dùng sức đánh vào lỗ thủng trên vách động, theo những tảng đá rơi lả tả, chỗ hổng càng lúc càng lớn, mà bên trong sơn động cũng càng lúc càng chấn động dữ dội.
Giang Ngọc nhất thời không đứng vững được trước khí lưu từ bên ngoài ập vào, đá vụn bị đẩy ngược lại, ngửa người ngã trở lại trong động.

Đau đầu vô cùng... Nàng tựa hồ thấy được một vách núi cao vút, một người đang dùng sức đẩy nàng ngã xuống...

...

Giang Trí Viễn thấy Giang Ngọc từ trên vách động ngã xuống, vội vàng phi thân lên đón lấy Giang Ngọc vững vàng đem chủ tử ôm vào trong lòng, phi dương xoay tròn giữa không trung...

Giang Ngọc bỗng nhiên hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn đá vụn bay tán loạn, Giang Trí Viễn động thân cứu nàng, nàng khẽ mỉm cười, nâng tay ôm cổ Giang Trí Viễn, mị khí nói: "Ôm ta ra ngoài đi! Sơn động này chỉ sợ là sắp không được rồi!"

Trong lòng Giang Trí Viễn cũng biết sơn động này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, liền cuống quít gật đầu đáp ứng, nàng ôm lấy chủ tử quyến rũ trong lòng, nâng bước lướt đi giữa không trung, thẳng đến lỗ hổng càng lúc càng lớn trên vách động...
...

Cuối cùng các nàng cũng thoát ra khỏi thế giới nghê hồng như mộng cảnh kia, ngay lúc các nàng vừa ra khỏi động không bao lâu, sơn động khổng lồ trong nháy mắt bỗng nhiên sụp đổ...

Có lẽ, sơn động tươi đẹp tựa như tiên cảnh kia cứ như vậy bị hai vị khách không mời mà đến như các nàng phá hủy chỉ trong một ngày!

Giang Trí Viễn nghĩ mà sợ, nhìn sơn động còn đang tỏa đầy cát bụi, lắc đầu lẩm bẩm: "Đáng tiếc cho một mỹ cảnh như thế, sau này chúng ta có thể cũng sẽ không thấy được mỹ cảnh như vậy nữa!"

Lúc này chợt nghe người trong lòng không an phận khẽ cười nói: "Hồng Ngạn ngươi đừng bi quan như thế, ngươi xem, đây là cái gì!"

Giang Trí Viễn ngưng thần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chủ tử được nàng ôm chặt trong lòng đã từ trong ngực lấy ra một đống lớn tinh thạch xanh xanh đỏ đỏ.
Giang Trí Viễn giật mình nhìn Giang Ngọc đang cười khanh khách, khó hiểu hỏi: "Hầu gia, ngươi, ngươi lấy những tinh thạch này từ lúc nào?"

Giang Ngọc cười nói: "Chính là lúc những khối tinh thạch này rơi xuống, ta liền thuận tiện nhặt lấy chúng, nếu hiện tại không thể trở lại nơi này nữa, vậy thì giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt!"

Giang Trí Viễn cười nói cười nói: "Hầu gia không hổ là tiểu hầu gia Giang Ngọc, ngài cũng biết, loại mặt hàng này là tinh thạch tốt nhất, chỉ tùy tiện một khối trong số này cũng là bảo vật vô giá!"

Giang Ngọc cười nói ha hả: "Nga? Những chuyện đó ta không biết, nhưng chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi!" Nói xong nàng liền đưa tay ôm lấy cổ Giang Trí Viễn, ngẩng đầu, hôn mạnh lên má Giang Trí Viễn, lại nói: "Được rồi, thả ta xuống đi!"

Giang Trí Viễn mấy ngày nay mặc dù đã thích ứng với hành vi cử chỉ lúc Giang Ngọc mất trí nhớ, nhưng lúc này gặp động tác thân mật giữa ban ngày ban mặt, cũng là không quá thích ứng, liền cúi đầu đỏ mặt nhẹ nhàng thả Giang Ngọc xuống.
Sau khi Giang Ngọc đứng vững, chợt cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau đớn không ngớt, liền vội vàng đưa tay bám lấy đầu vai Giang Trí Viễn để ổn định thân thể.

Giang Trí Viễn thấy thần sắc của Giang Ngọc lúc này trở nên tái nhợt, vội vàng nhìn chủ tử, lo lắng mở miệng hỏi: "Hầu gia, ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

Giang Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ là từ mới vừa trong đầu luôn xuất hiện một số hình ảnh hỗn loạn, khiến đầu ta rất đau, trong lòng cũng rất hỗn loạn!"

Giang Trí Viễn nghe Giang Ngọc nói, trong lòng đoán rằng có thể là ký ức của Giang Ngọc đang dần khôi phục lại, bởi vì vừa rồi trong lúc nguy hiểm, nàng đã từng rõ ràng nghe được chủ tử lớn tiếng gọi nàng là Trí Viễn, mà loại ngữ khí đó, thần thái đó, vốn dĩ chính là khí chất vốn có của Giang Ngọc!
Giang Trí Viễn có chút ngây ngẩn nhìn Giang Ngọc hiện tại có chút ỷ lại vào nàng, nhẹ giọng nói: "Hầu gia, không nên lo lắng, có lẽ là bởi vì ký ức của ngươi sắp khôi phục lại, nên mới đau đầu, chờ Trí Viễn mời danh y đến xem cho ngươi, nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp!"

Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn Giang Trí Viễn, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: "Hồng Ngạn không nên lo lắng cho ta, ta có thể chịu được!"

...

Trong nội viện ngăn nắp sạch sẽ, hai nô tài cung kính đứng chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, Giang Ngọc ở một bên lại hiếu kỳ đi tới đi lui trong viện, một hồi nhìn bên này, một hồi lại sờ bên kia.

Giang Trí Viễn nhìn chủ tử đang hài lòng, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, đây là một tiểu viện nàng mua được, dùng làm nơi ở tạm trong thời gian chờ ký ức khôi phục hoàn toàn.
Nàng vốn dĩ dự định trực tiếp mang hầu gia trở lại hầu phủ, nhưng lại sợ loại trạng thái hiện tại của hầu gia, nếu như đem thân phận tiết lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ phá hủy cơ nghiệp trăm năm của hầu phủ sao!

Lo lắng luôn mãi, liền quyết định tạm thời tìm một nơi yên tĩnh chờ hầu gia khôi phục ký ức mới hồi phủ!

Cũng may tuy rằng mất đi ký ức nhưng chủ tử vẫn còn bản lĩnh buôn bán cho nên từ trong sơn động mang ra rất nhiều bảo thạch, mà số bảo thạch này cũng đủ cho các nàng ở bên ngoài ăn uống không lo, tránh được khổ cực.

Mấy ngày trước nàng đã thả bồ câu đưa thư cho Giang Đô hầu, nói nàng và tiểu hầu gia được một cao nhân cứu giúp, tính mệnh không đáng ngại, bình an vô sự, chỉ là vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, cần ở chỗ cao nhân tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, sau đó mới hồi phủ.
trong lòng nàng cũng sợ lão hầu gia và người trong hầu phủ bởi vì chủ tử mà hoàn toàn rối loạn, muốn ổn định nhân tâm trong phủ trước, chờ thêm một đoạn thời gian sau khi hầu gia khỏi hẳn sẽ bàn bạc kỹ hơn...

...

Giang Trí Viễn mỉm cười đến gần Giang Ngọc, đưa tay kéo của Giang Ngọc, cười nói: "Hầu gia thực sự thích nơi này như vậy sao?"

Giang Ngọc nhìn về phía Giang Trí Viễn, cười nói: "Không tệ, ta rất thích nơi này, vừa lớn vừa sạch sẽ, Hồng Ngạn thực sự là biết chọn chỗ, dẫn ta vào trong xem đi!"

Giang Trí Viễn gật đầu, nghe theo người trong lòng, nhẹ nhàng đi vào chính đường...

...

Ánh nến lay động, Giang Trí Viễn tĩnh tọa trước bàn, tự rót một chung rượu ngon.

Nói thật, hiện tại nàng sống chính là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời này, người trong lòng gần trong gang tấc, hơn nữa hoàn toàn tùy ý nàng che chở, tùy ý nàng quan tâm!
Nếu như, cuộc sống cứ như thế trôi qua, Giang Trí Viễn nàng thực sự là kiếp này không còn gì hối tiếc!

Có lúc nàng cảm thấy bản thân càng lúc càng ích kỷ, có lúc nàng dĩ nhiên âm thầm khẩn cầu, nếu như hầu gia không thể khôi phục lại ký ức, vậy các nàng sẽ bầu bạn bên nhau giống như bây giờ, vui vẻ đến già...

Cửa được đẩy ra, Giang Ngọc bĩu môi ôm gối đầu đi vào, cúi đầu nhìn Giang Trí Viễn, nói: "Ta không muốn ngủ một mình, ta muốn ngủ cùng ngươi!"

Giang Trí Viễn sắc mặt phiếm hồng, khó hiểu nói: "Hầu gia đang nói cái gì? Không phải ngươi có một gian phòng lớn của riêng mình sao? Có chỗ nào khó chịu sao? Ngươi muốn gian phòng thế nào, ngày mai ta sai người sửa lại!"

Giang Ngọc lắc đầu, đặt mông ngồi trước giường của Giang Trí Viễn, ngồi xếp bằng tựa vào phía trong giường, nói: "Không phải nơi này không tốt, ta là không quen ngủ một mình mà thôi, chúng ta ở trong động không phải đều là ôm nhau ngủ sao! Ở chỗ này, ta cũng muốn ôm Hồng Ngạn mới có thể ngủ được!"
Sắc mặt của Giang Trí Viễn có chút đỏ ửng, nàng quay đầu, không nhìn thẳng vào chủ tử đang làm nũng, cười nói: "Hầu gia vài ngày nữa sẽ quen! Chúng ta không thể luôn ngủ cùng nhau!"

Giang Ngọc nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, ra mệnh lệnh: "Không thể, ta ngủ cùng ngươi thì đã sao! Hồng Ngạn không phải nói chuyện gì đều sẽ nghe lời ta sao! Ngươi mau đến đây để ta ôm ngươi ngủ!"

Giang Trí Viễn đen mặt khi nghe những lời này của vị hầu gia mất trí nhớ, lời này từ trong miệng của chủ tử nàng nói ra nghe thế nào cũng cảm thấy có chút biến chất! Thực sự là cực kỳ giống khách nhân đi dạo thanh lâu...

Giang Trí Viễn khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ buông chén rượu, có chút men say đi đến trước giường, chậm rãi ngồi xuống, nheo đôi mắt lại nhìn chủ tử đang nhíu mày, cười nói: "Hồng Ngạn dĩ nhiên chuyện gì cũng nghe theo hầu gia, Hồng Ngạn cả đời đều sẽ tận trung trước sau như một, chỉ nghe mệnh lệnh của hầu gia!"
Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn ngoan ngoãn nghe lời, thần sắc chuyển biến tốt đẹp, nàng cười yêu mị, nâng tay lên chậm rãi vuốt ve gương mặt thanh mỹ của Giang Trí Viễn, mỉm cười nói: "Như vậy mới ngoan!"

Nói xong liền đưa tay cởi đai lưng trên người Giang Trí Viễn, làm cho hai người có thể thoải mái ôm nhu ngủ giống như lúc còn trong sơn động...

...

Bình Luận (0)
Comment