Sasuke hơi đỏ mặt... Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại đỏ mặt
nữa... Chỉ là... Nhìn cô ấy dọn dẹp lúc này... Thật sự rất đẹp...
”Này anh kia... Anh còn đứng đấy làm
gì???? Có nghỉ ngơi lên phòng cho em dọn dẹp không hả??” Sakura giơ nắm đấm ra giả vờ doạ chàng trai tóc đen đang đứng tựa vào tường.
”Tch... Được rồi anh lên phòng nghỉ một chút..”
Sasuke nằm dài trên dường, anh gối tay
lên đầu, mặc dù đã ở trong phòng nhưng anh vẫn có thể nghe được tiếng
Sakura dọn dẹp ở dưới nhà và cả những câu hát vu vơ của cô nữa. Anh đặt
tay lên tim mình... Một cảm giác thật ấm áp và thân quen làm sao.
Sasuke khẽ mỉm cười và thiếp đi lúc nào.
.
.
.
.
.
.
Khi anh bật dậy thì những tia nắng đã dần tắt, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Mùi
thức ăn dưới nhà khiến đôi chân anh phải di chuyển xuống bếp.
Anh đứng đó, lặng lẽ và dịu dàng quan sát mái tóc hồng đang loay hoay trong bếp. Người con gái anh yêu đang đeo
chiếc tạp dề mà mẹ anh từng đeo, ở trong căn bếp và nấu ăn cho anh như
mẹ anh đã từng làm...từng cử chỉ, từng hành động của cô đều khiến trái
tim anh phải rung động... Sakura... em thật sự rất phiền phức khi khiến tộc nhân duy nhất của Uchiha lại yêu em nhiều đến thế đấy... Anh nhếch
môi..
Sakura quay người lại để bưng đĩa thức ăn ra bàn thì cô bắt gặp ngay anh mắt của “ai đó” đang nhìn “chằm chằm”
mình.... Cái nhìn ấy khiến hai má của cô kunoichi ửng đỏ như những trái cà chua cô vừa cắt vậy...
”Anh... Anh dậy rồi à Sasuke-kun?”
...
”Hn...”
....
”E...em sẽ xong bữa tối ngay đây!”
...
”Không cần vội... Anh muốn ngắm nhìn em trong cái tạp dề đó lâu hơn một chút, được chứ?”
Okay.... Giờ thì chẳng thể miêu tả khuôn
mặt đỏ ửng của Sakura đã nóng đến thế nào... ( sặc ca ít khi nói tình
cảm sến súa... Cơ mà nói phát nào lại làm ng ta bủn rủn phát đấy ah
=))))
------------
” Xong rồi đây, Sasuke-kun. Để anh phải đợi lâu rồi.” Cô gái tóc hồng hào hứng bày biện các món ăn lên bàn..
Nhưng có vẻ... Hình thức các món... Không đc tốt lắm... .
- “ăn thử món cà ri này của em đi”
”Hn...”
*nếm thử*....
”Sao có ổn không anh????”
”Sao em không tự nếm thử...”
*nếm thử *....
.
.
” N..Ngọt quá:ooo... Em hình như... Nhầm đường với muối... T.T”
”Hn...”
-” Vậy... Thử món cá rán này đi anh!”
*nếm thử*
*không nói gì* =))))
Khoé mắt Sakura khẽ giật giật nhìn anh. Cô tự tay gắp một miếng cá...
”Có lẽ... Cô đã rán con cá hơi quá lửa... Vừa đắng... Vừa khô =))))”
Sakura gục mặt xuống bàn... Tài nấu ăn
của cô thực sự chẳng tiến triển gì cho dù mẹ cô có dạy cô bao nhiêu lần
nữa T.T ( chuyện hồi trẻ chị nhà vụng thì các chế có thể xem ở naruto
the movie phần Road to ninja để biết thêm chi tiết:)))
Sasuke nhìn gương mặt “phụng phịu” và thất vọng của cô gái đối diện mình rồi quay sang nhìn món ăn cuối cùng...
”Không phải còn một món nữa sao?”
”Vâng... Đó chỉ là món trứng cà chua đơn giản mà em vẫn hay làm ở nhà thôi T.T không có gì đặc biệt đâu anh...” Sakura ủ rũ...
Sasuke gắp một miếng trứng và nếm thử...
.
.
.
Anh khựng người lại...
Đôi mắt đen rung lên và thoáng chút ngạc nhiên..
Khuôn mày anh nhíu lại...
Mùi vị này.... Một mùi vị đó thân thuộc mà đã quá lâu rồi anh không cảm nhận lại được...
”Em biết nó tệ lắm mà:( em đúng là chẳng làm được gì cho Sasuke-kun” Cô gái anh đào lại úp mặt xuống bàn
”Không... Món này... Sao em có thể làm được??”
Sakura vội ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu..
”Em... “
”Món này... Em làm... Có mùi vị giống như của mẹ ngày ấy đã làm cho anh..” Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô..
”Dạ?” Sakura ngạc nhiên
”Món này... Rất tuyệt vời... Món ăn ngon nhất mà anh đã từng ăn... Sakura...”
Đôi mắt lục bảo khẽ rung lên...
Có lẽ... Không ngôn từ nào để có thể diễn tả niềm hạnh phúc lúc này trong cô... Nhìn vào đôi mắt anh.... Từ những gì anh vừa nói... Cô cảm thấy dường như... cô đã lại tiến được thêm
một bước nữa sâu hơn ở trong trái tim anh rồi...
” Cảm ơn em, Sakura..”
”Vâng, em vui lắm Sasuke-kun!”
----------------
Vậy là bữa tối cầu kì hôm đó chuỵ nhà cất công làm đã kết thúc bằng việc ăn món trứng cà chua ngon lành với cơm =)))