Săn Tim Nàng

Chương 22

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống vùng sơn dã, Thôi thúc mở cửa ra thì thấy Ân Sùng Húc đang đứng dựa vào cổng vườn. Gió sớm se lạnh, hắn xoa lòng bàn tay vào nhau, giống như là đã đợi khá lâu.

“Đại thiếu gia?” Thôi thúc đi về phía hắn, nói: “Cậu đến khi nào vậy? Sao không gọi tôi một tiếng?”

“Mới đến được một lúc, tại ta đến sớm thôi.” Ân Sùng Húc hiền hòa hỏi: “A Hoành còn đang ngủ à?”

Thôi thúc quay đầu lại nhìn cửa phòng còn đang đóng của Nhạc Hoành, lắc đầu nói: “Không biết nữa, nói không chừng là cả đêm qua mất ngủ.”

Đang nói chuyện, bỗng có tiếng đẩy cửa cót két, Nhạc Hoành thò đầu ra hỏi nhỏ: “Đại ca đến à?”

“A Hoành.” Ân Sùng Húc mỉm cười. “Làm ồn đến muội à?”

Nhạc Hoành bước ra. Nhìn hai mắt nàng thâm quầng, Ân Sùng Húc cảm thấy hơi đau lòng. Thôi thúc đi ra phía nhà sau, nhường không gian riêng cho hai người, Ân Sùng Húc im lặng một lúc, mắt nhìn Nhạc Hoành chằm chằm không chớp: “Sài thiếu chủ nói mấy ngày nữa sẽ về Vân Đô, có phải muội cũng đi theo không?”

Nhạc Hoành ngước mắt lên, khẽ thở dài một tiếng. “Nơi này không có ai muốn muội ở lại nên đi đâu, đi với ai cũng đâu có gì quan trọng.”

“Sùng Quyết nó…” Ân Sùng Húc muốn thanh minh cho đệ đệ vài câu nhưng lại không biết nói thế nào. Hắn chua chát lấy từ trong lòng ra một cái hộp gỗ, nhét vào tay Nhạc Hoành. “A Hoành, nữ nhi xuất giá, không thể thiếu của hồi môn, đại ca không biết muội thích gì nên chuẩn bị đại vài thứ. Đây là đại ca tặng muội, muội mang theo đến Vân Đô…”

Chiếc hộp gỗ ở trong tay Nhạc Hoành thấy nặng trình trịch. Nàng mở hộp ra, trâm cài, hoa tai… đều đã được chuẩn bị sẵn, tuy không phải là kiểu dáng đang thịnh hành nhưng tràn đầy tâm ý của Ân Sùng Húc.

“Đại ca…” Nhạc Hoành nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Cho dù có không nỡ cỡ nào thì Ân Sùng Húc cũng biết mình không thể giữ được nàng. Hắn cầm tay áo lên, lau khóe mắt ửng đỏ của nàng, yêu thương nói: “Đại ca chỉ thấy muội khóc một lần. Đi Vân Đô là chuyện tốt, sao lại rơi nước mắt chứ. Sài thiếu chủ đã nói với bọn huynh rồi, mọi người tự mình chuẩn bị, đại ca sẽ nhanh chóng dẫn binh mã đến Vân Đô hội họp với bọn muội. Có điều sợ là không kịp uống rượu mừng không muội và Sài thiếu chủ…” Giọng của Ân Sùng Húc nhỏ hơn một chút, sau đó cố nở nụ cười. “Sài thiếu chủ bao năm vẫn không quên được muội, muội theo ngài ấy là không sai đâu.”

Gió sớm lại nổi lên, thổi tung mái tóc chưa được buộc cẩn thận của Nhạc Hoành. Những sợi tóc đen mảnh phất qua gương mặt trắng mịn của nàng. Ân Sùng Húc vén những sợi tóc ra sau tai cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Hôm muội đi, đại ca sẽ không tiễn. A Hoành dù có đi đâu thì cũng phải nhớ người đại ca của Ân Gia Bảo này đấy.”

Chàng trai trầm tĩnh chín chắn này cuối cùng cũng không kìm lòng được, xoa nhẹ gương mặt của Nhạc Hoành. Hàng mi dài của nàng khẽ chớp, một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay của Ân Sùng Húc. Hắn hít sâu một hơi, quay người đi. “Đại ca đi đây, muội bảo trọng.”

Mỗi một bước đi đều nặng như đeo đá, giọt nước mắt trên mu bàn tay nhẹ nhàng thấm vào ống tay áo, không thấy được dấu vết nữa.

Ngày ra đi, Sài Chiêu dẫn mấy người Vân Tu đến đón Nhạc Hoành. Mấy trăm binh sĩ xếp thành hàng ngay ngắn phía xa xa, đều đang nghễnh cổ ngóng nhìn chân dung vị thiếu phu nhân tương lai này.

“Thôi thúc không đi với chúng ta sao?” Sài Chiêu thấy Thôi thúc vẫn ung dung xách nước giếng, không có ý chuẩn bị đi thì nghi hoặc hỏi.

“Sài thiếu chủ đưa A Hoành đi là được, tôi sẽ không đi Vân Đô.” Thôi thúc mỉm cười, nói: “Con bé A Hoành ương bướng này làm phiền Sài thiếu chủ chăm sóc rồi.”

“Thôi thúc không đi uống chén rượu mừng của ta và A Hoành sao?” Sài Chiêu kiên trì thuyết phục. “Thúc chăm sóc A Hoành bao năm nay, ân tình này Sài Chiêu nhất định phải báo đáp.”

“Thôi Văn tôi không phải người làm gì cũng muốn được báo đáp.” Thôi thúc cười nói: “Lưu lạc nửa đời người rồi, tôi không muốn nay đây mai đó nữa, nơi này cũng rất tốt, có Ân Gia Bảo dựa vào nên cũng rất yên ổn. Chỉ mong…” Thôi thúc nhìn bóng dáng mảnh mai của Nhạc Hoành. “Chỉ mong Sài thiếu chủ đối xử tốt với A Hoành.”

Sài Chiêu nhìn theo ánh mắt ông, Nhạc Hoành đang buộc chiếc cung lên lưng Bạch Long, vuốt ve chiếc chờm của nó rồi quay người đi lấy hộp tên mà mình yêu thích.

Thấy ánh mắt Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành trần đầy vẻ yêu thương chiều chuộng mà quên trả lời mình, Thôi thúc không nói nhiều nữa, chỉ mỉm cười rồi quay người đi.

“Thiếu phu nhân đang tìm hộp tên này à?” Vân Tu giơ cao, quơ quơ hộp tên.

“Ờ.” Nhạc Hoành vươn tay ra. “Đưa cho ta.”

Vân Tu mở to mắt nhìn một chút, nói với vẻ dửng dưng. “Chỉ một hộp tên bằng trúc thôi mà, có mang theo không cũng không sao. Vân Đô có xưởng chế tạo binh khí tốt nhất, tôi biết trước kia thiếu phu nhân đều sử dụng tên vàng, đợi chúng ta về đến Vân Đô, tôi sẽ đi thu xếp. Chỉ có tên vàng được chế tạo riêng mới có thể xứng với kỹ thuật bắn cung của thiếu phu nhân.” Vừa nói Vân Tu vừa định tiện tay ném hộp tên sang một bên.

Nhạc Hoành bước tới giật lấy hộp tên, vuốt ve nó với vẻ nâng niu. “Đừng có đụng vào đồ của ta!”

Vân Tu cảm thấy hơi ấm ức, định biện minh cho mình vài câu thì Sài Chiêu đã bước tới, đè vai hắn lại, nói: “A Hoành thích cái gì thì mang theo cái nấy.”

Vân Tu dạ một tiếng rồi hậm hực quay đầu đi thu xếp những thứ khác.

Sài Chiêu nhìn những mũi tên cắm đầy trong hộp rồi ngước mắt nhìn Nhạc Hoành đang im lặng không nói, nắm lấy ngón nay nàng, dịu dàng nói: “Một một chữ Hoành đều mang tình sâu nghĩa nặng, nàng nên mang nó đến Vân Đô.”

“Ngươi…” Môi Nhạc Hoành khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Sài Chiêu nhẹ nhàng chặn môi nàng lại, ánh mắt đầy ắp tình yêu, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay nàng. “Theo ta đi thôi.”

Nhạc Hoành quay đầu lại gọi Thôi thúc. “Thôi thúc, thúc phải nhớ đến Vân Đô tìm con!”

Thôi thúc không quay người lại, cũng không lên tiếng trả lời, chỉ vung tay lên rồi từ từ bỏ xuống.

Lúc leo lên Bạch Long, Nhạc Hoành lưu luyến nhìn khu rừng mà mình đã săn bắn không biết bao nhiêu lần nhưng lại không nhìn về phía Ân Gia Bảo một cái.

“bạch Long, chúng ta cùng đến Vân Đô thôi nào.” Nhạc Hoành thì thầm vào tai ngựa rồi bất ngờ ngồi thẳng người, vung roi lên, hét một tiếng rồi thúc ngựa chạy thật nhanh.

Đoàn người ngựa tung hoành trong sơn cốc, chim chóc chấn kinh bay dáo dác, tiếng vỗ cánh phấn phật không ngừng vang lên.

Ân Gia Bảo

Ân Sùng Quyết nghe tiếng động nên ngẩng đầu lên, chỉ thấy hướng đông có những đàn chim dáo dác bay lên, những tiếng chim kêu như bịn rịn khôn cùng.

“A Hoành… là muội đi rồi đúng không.” Ân Sùng Quyết đau buồn cúi đầu, mặt không nén được vẻ nhăn nhó.

“Rõ ràng là không nỡ buông tay, sao không đi tiễn muội ấy.” Không biết Ân Sùng Húc đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ. “Dù đệ có đoạn tuyệt tình cảm ngày xưa thì vẫn còn tình huynh muội mà đệ nói, tội gì chứ!”

“Đại ca nói gì vậy.” Ân Sùng Quyết vẫn mạnh miệng chống đỡ. “Bây giờ mà đệ đi tiễn há chẳng phải sẽ khiến Sài thiếu chủ nghĩ nhiều, hà tất phải tự chuốc lấy rắc rối làm gì chứ. A Hoành gả cho người tốt, người này bản lĩnh hơn đệ nhiều, đệ mừng cho muội ấy còn không kịp nữa là.”

“Đại ca chỉ không muốn đệ hối hận cả đời.” Ân Sùng Húc nói với vẻ đầy thâm ý. “Giang sơn như hoa, nhưng thế nào cũng không bì được với ngón tay xinh của A Hoành. Nếu ta là đệ, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”

“Đại ca…” Ân Sùng Quyết muốn nói gì nhưng lại thôi.

“Đừng nói nữa.” Ân Sùng Húc ngắt lời hắn. “Lần trước đã hẹn với Sài thiếu chủ, Tuy Thành có hơn một vạn binh mã đều gia nhập dưới trướng của Sài gia, huynh đệ ta phải giúp Mục đô úy thao luyện ngày đêm, đợi Sài gia chuẩn bị xong mọi thứ, hạ lệnh một tiếng thì chính là lúc tranh đoạt thiên hạ. Đây là con đường mà đệ đã lựa chọn, nên đi tiếp thế nào đệ phải tự biết.”

“Điều này đương nhiên đệ biết.” Mắt Ân Sùng Quyết lộ ra vẻ sắc bén. “Ngay cả A Hoành đệ cũng nhường cho Sài Chiêu, tương lai lúc phân công trạng, thế nào hắn cũng phải cho Ân Gia Bảo chúng ta một miếng thịt béo bở.”

Đôi mắt thiện lương của Ân Sùng Húc lóe lên vẻ thất vọng, hé miệng nhưng nửa ngày cũng không thốt thành tiếng.



Ngô Tá, ngươi xem kìa.” Vân Tu chỉ về phía trước nhất. “Dù thiếu chủ chỉ lặng lẽ nhìn thiếu phu nhân thì nhìn bóng lưng cũng biết là đang cười.”

“Nhìn bóng lưng mà huynh cũng biết có cười hay không à?” Ngô Hữu cướp lời. “Huynh nói ta nghe xem làm thế nào nhìn ra vậy?”

Vân Tu quất roi về phía Ngô Hữu, Ngô Hữu nhanh nhẹn né tránh rồi cười gian xảo. “Vân Tu, đánh trật rồi!”

Vân Tu nói với vẻ khinh thường. “Ta lười nói với ngươi. Ngô Tá, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”

Ngô Tá khẽ nhếch môi cười. “Huynh nói không sai, sự yêu thích của thiếu chủ là không thể che giấu được.”

“Hai năm trước ta và ngươi theo thiếu chủ từ Thương Châu trở về…” Vân Tu nhớ lại, nói: “Suốt mười mấy ngày trời, thiếu chủ không hề nói một câu. Thiếu chủ đồng ý dẫn binh đi chống quân Lương cũng là vì muốn báo thù cho cả nhà thiếu phu nhân. Giờ nhìn họ như vậy, ta đều vui muốn chết, càng đừng nói thiếu chủ mừng cỡ nào.”

Vân Tu còn muốn nói vài câu, thấy Sài Chiêu đi chậm lại, nhìn sang lý trọng nguyên thì vội vàng im miệng, giả vờ như đang nhìn mây nhìn trời.

“Trọng Nguyên.” Sài Chiêu gọi một tiếng.

Lý Trọng Nguyên níu cương ngựa, đi nhanh lên trước, sóng ngang với Sài Chiêu. “Thiếu chủ có gì căn dặn?”

Sài Chiêu liếc nhìn Nhạc Hoành đang đi trước một cái, nói khẽ với Lý Trọng Nguyên. “Chuyện ta dẫn A Hoành về Vân Đô, huynh có đưa tin báo cho quận chúa chưa?”

Lý Trọng Nguyên lập tức hiểu ra, cười nói: “Chuyện này còn cần huynh căn dặn sao, mấy ngày trước ta đã cho bồ câu đưa thư đến vân Đô, có lẽ Tịnh Nhi đã biết tin Nhạc tiểu thư còn sống, trong thư ta cũng đã nói ngài và cô ấy sẽ cùng nhau trở về.”

“Vậy thì tốt.” Sài Chiêu nhẹ nhõm nói. “Không thể để A Hoành thấy thiệt thòi.”

Lý Trọng Nguyên gật đầu nói. “Tịnh Nhi cũng từng kể với ta rằng Nhạc Hoành rất tốt, nếu biết cô ấy còn sống, Tịnh nhi sẽ rất vui. Trước giờ nàng ấy làm việc đâu ra đấy, chuyện nghênh đón Nhạc tiểu thư đến vân Đô, nàng ấy sẽ không lơ là, thiếu chủ cứ yên tâm.”

“Tuy A Hoành đã không còn là tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ…” Sài Chiêu nắm chặt dây cương trong tay. “Nhưng vẫn là người con gái ta yêu nhất. Quý tộc cũng được, thợ săn cũng được, người mà ta đã nhận định thì cả đời này sẽ không thay đổi.”

Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu cứ rề rà không chịu đi lên nên không kìm được tò mò, quay đầu lại nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt y, nàng hoảng hốt run lên một cái, Bạch Long hí lên một tiếng như trách móc không vui.

Lý Trọng Nguyên không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Nhạc tiểu thư… thoạt nhìn thì ương bướng một tí nhưng dù sao vẫn là một cô nương trẻ, quả thức cũng… thú vị.”

“Rất bướng bỉnh.” Sài Chiêu khẽ mỉm cười. “Đến Vân Đô, chắc là ta sẽ phải chịu đủ.”

“Chứ gì nữa…” Lý Trọng Nguyên chần chừ nói. “Nhưng ta không ngờ hôm nay chúng ta dẫn Nhạc tiểu thư đi, người của Ân Gia Bảo lại không ai đến tiễn cô ấy. Tuy là để tránh điều tiếng nhưng làm thế cũng hơi quá.”

“Cha con họ Ân khôn khéo hơn chúng ta cần nhiều lắm.” Sài Chiêu nói với vẻ sâu xa. “Ân tình này, huynh giúp ta ghi lại, ngày sau phải trả hết cho họ.”

“Ân Sùng Quyết, người này không thể xem thường!” Lý Trọng Nguyên dè dặt liếc nhìn ánh mắt của Sài Chiêu đang đi bên cạnh. “Tim như sắt đá, mưu kế thâm sâu, tuy là người có thể sử dụng để làm đại sự nhưng không thể không đề phòng.”

“Lúc này chẳng phải ta và thúc thúc đang cần người như thế sao?” Sài Chiêu vẫn khá ung dung. “Nếu ta không cần đến sự trợ giúp của Ân Gia Bảo thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi tìm đến Tuy Thành. Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Ngày sau thiên hạ quy về một mối, đương nhiên sẽ có chỗ cho cha con họ.”

“Thiếu chủ ngực mang chí lớn, Trọng Nguyên biết phải làm thế nào.” Lý Trọng Nguyên khiêm tốn cúi đầu, đi chậm lại, từ từ hòa vào đám thân vệ của Sài Chiêu ở phía sau.
Bình Luận (0)
Comment