Săn Tim Nàng

Chương 44

Kỷ Minh hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm kim lưu cung trong tay, đôi mắt quật cường dưới buổi ngự tiền của Võ đế như ẩn như hiện trước mắt khiến toàn thân hắn nổi lên từng cơn ớn lạnh.

“Nhạc gia lợi hại nhất chính là nữ nhân kia, kẻ còn sống cũng chính là nàng ta.” Kỉ Minh cắn răng nói. “Bản vương hận nhất chính là huyết mạch còn lại của kẻ trung lương, quấy nhiễu khiến người ta không được sống yên ổn. Thúc cháu Sài gia khiến đại nghiệp nhất thống thiên hạ của bản vương sắp thành lại bại, hoàng huynh đã có bất mãn với bản vương, bây giờ thúc cháu bọn hắn lại đánh nhà họ Kỉ ta. Thật sự là… muốn bản vương tức chết đây.”

Tôn Nhiên ứng lời nói: “Vương gia liên tiếp đánh năm thành trì của Chu Quốc, tiến gần đến Vân Đô, đại thắng dễ như trở bàn tay lại bị cản bởi Sài gia, thù này tất phải báo!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Kỉ Minh cả giận nói: “Còn nhắc đến chuyện này làm gì, mau nghĩ cách chặn bước của binh mã Sài gia, mau cút cho ta.”

Mặt Tôn Nhiên trắng bệch, cuống quýt đứng dậy lui ra ngoài.

Một nam tử  khác vẻ mặt tuấn tú như ngọc đứng bên Kỉ Minh nói: “Vương gia, theo như thuộc hạ thấy, Sài gia Chu Quốc tuy là khí thế ào ạt nhưng chưa chắc đã thành đại sự, Vương gia không cần phải lo lắng nhiều.”

“Vô Sương ngươi nói ta nghe xem sao.” Kỷ Minh đặt kim lưu cung xuống, ngồi ngay ngắn lại.

Nam tử tên Vô Sương bị nhắc cũng không chút khẩn trương, bình tĩnh nói: “Sài gia quân tuy rằng dũng mãnh, nhưng chiến tranh liên miên, quân đội tiên phong lúc này không thể so sánh với lúc chống lại quân Lương ta. Sài Dật đa mưu túc trí nhân cơ hội thèm thuồng ngai vàng của thiếu đế Nam Cung Thần, Nam Cung gia tộc nhất là Sơ Vân công chúa sớm đã đề phòng Sài gia, tuy là không thể không dùng, nhưng lại hận không thể diệt đi mới có thể an tâm. Cháu ruột của Sài Dật là Sài Chiêu anh dũng, con rể Lý Trọng Nguyên là kẻ thư sinh thông minh, nhìn như là một văn một võ quần anh hội tụ, nhưng bên trong còn có huyền cơ, nhất định có sóng ganh tị…”

Mắt Kỷ Minh đột nhiên sáng lên, ý bảo tỳ nữ châm trà cho mình, phất tay áo nói: “Vô Sương ngồi xuống nói đi.”

Nam tử kia cũng không khách khí, ngồi xuống tiếp tục nói: “Sài Dật Sài vương gia già nua, nghe nói mấy năm nay thân hình bất ổn, nếu Sài Dật cưỡi hạc ra đi… khi đó thúc cháu thân thiết hơn hay con rể hơn… chuyện này còn khó mà nói được.”

“Vô Sương.” Kỉ Minh buồn bã nói. “Bản vương nghe theo ý tứ của ngươi, sau khi biết được Nam Cung Thần đã ban hổ phù cho Sài gia công Lương, đã đi thông tri với Tô thái uý. Đúng như ngươi đoán, họ Tô không có từ chối bản vương. Ngươi thần cơ diệu toán, những lời vừa rồi nói cũng không phải không có lý, xem ra bản vương không có nhìn lầm ngươi.”

Vô Sương cười nhạt nói. “Vương gia khen nhầm rồi. Thuộc hạ chỉ nghĩ rằng, lòng người dễ phá, chỉ cần tâm người này không chính, chuyện gì cũng khó mà nói được. Sài gia muốn thành sự, quả là quá khó khăn.”

“Nhưng Vô Sương chớ quên.” Đôi mắt lợi hại của Kỷ Minh lộ ra vẻ ngoan độc. “Cho dù Nam Cung bộ tộc giống Võ Đế năm xưa không phái binh cứu viện thì Sài gia cũng không tứ cố vô thân giống Nhạc gia. Ân Gia Bảo của Tuy Thành lại phá thế nào mới được.”

Vô Sương bình tĩnh thoải mái thưởng thức hương trà, khoé miệng nổi lên ý cười nhè nhẹ, buông tách trà xuống nói: “Anh em con cháu còn không tin được lẫn nhau, Ân gia và Sài gia chỉ ràng buộc bởi vài câu ước hẹn sao có thể tin sống chết không từ? Ân gia có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, Vương gia ngài nói xem đúng không?”

Kỉ Minh ngộ đạo đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn nói: “Vô Sương nói có lý! Rất có lý. Trước đây bản vương vẫn ghi hận vì Sài Chiêu đã thương lượng được với Ân Gia Bảo, hiện giờ xem ra là ông trời giúp bản vương rồi.”

Sủng cơ Khấp Nguyện ở bên ghế thấy Kỷ Minh lộ ra ý cười lúc này mới dám đứng dậy uốn éo eo nhỏ, đưa một chén rượu đến bên môi Kỷ Minh, dịu dàng nói: “Vương gia, Vô Sương đại nhân đều đã nói như vậy rồi, ngài còn gì phải lo lắng chứ?”

Kỷ Minh khẽ nhấp một ngụm rượu, ôm Khấp Nguyệt, phất phất tay áo ý bảo Vô Sương lui ra. “Ngày mai bản vương sẽ lãnh binh đi trước, tiêu diệt huyết mạch còn lại của Nhạc gia, kẻ đó là…” Kỉ Minh nghiến răng nói: “Thương Châu, Nhạc Hoành.”

Bên bờ sông Hoài.

Sẩm tối trời đã đen kịt, đầy bầu trời là mây đen, chả mấy chốc nữa mà mưa sẽ trút xuống khiến cho quân đội Sài gia muốn tránh cũng không được.

“Thiếu chủ, không thể đi tiếp được nữa. “ Ân Sùng Húc nhìn mây đen cuồn cuộn nói: “Phải mau chóng dừng lại dựng lều trại tránh mưa mới được, chúng ta qua sông sang bờ Nam của sông Hoài chắc là trời sẽ biến chuyển.”

Trong lòng Sài Chiêu cũng đang khẩn trương, biết là mưa to thì quả thật không thể đi nữa, nghĩ nghĩ một hồi nói: “Truyền lệnh xuống, dừng chân cắm trại, đợi mưa ngừng sẽ đi tiếp.”

Nhạc Hoành cũng đã ở miền Nam nhiều năm, biết khí hậu ở đây hay thay đổi thất thường không thể so sánh với Vân Đô, xoay người xuống ngựa phụ giúp binh lính dựng trại.

Mới dựng xong lều thì mưa lớn đã trút xuống ào ào. Nhạc Hoành ghé vào bên trướng nhìn quân sĩ vẫn còn bận rộn bên ngoại, lộ ra chút ưu phiền.

Vân Tu xốc vội trướng chạy nhanh vào trốn mưa, vuốt nước mưa trên mặt, cười nói với Nhạc Hoành: “May nhờ có thiếu phu nhân mà tôi không phải đội mưa đi cùng thiếu chủ, thiếu chủ bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ thiếu phu nhân.”

Nhạc Hoành như là không nghe thấy lời của hắn, lẩm bẩm nói: “Trận này mưa lớn, đường nhất định sẽ khó đi, mong rằng ông trời thương xót nhanh tạnh mưa mới tốt.”

Vân Tu ngồi dựa vào góc chiếu, từ từ nhắm mắt như là nghỉ ngơi.

“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên chỉ về phía sau vội la lên, “Sơn đạo sụp đổ, xe vận chuyển lương thực đi hàng đầu đều lầy vào vũng bùn, làm cách nào cũng không đi được, phía sau trăm xe lương thực đều là chở vũ khí, phải làm thế nào mới được?

Ân Sùng Húc nhìn thế núi bốn xung quanh lo lắng nói: “Mưa không thể ngừng trong chốc lát, nơi này là hẻm núi, nếu trên núi có rung chuyển.”

Sài Chiêu vung tay cao giọng nói: “Truyền lệnh của ta, điều một đội thiết kỵ lại đây.”

Lí Trọng Nguyên đang muốn xoay người truyền lệnh, thì Ân Sùng Quyết vẫn im lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng: “Thiếu chủ, ngựa sợ mưa, chỉ sợ mọi việc càng thêm hỏng…”

Ngô Hữu thấy hắn ngắt lời Lý Trọng Nguyên, tức giận nói: “Ngươi có biện pháp tốt hơn so với thiếu chủ sao? Ân nhị thiếu, nơi này không giống với chiến trường, không thể so với khôn lỏi ngày thường được, đừng cản chuyện của quận mã gia.”

Ân Sùng Quyết không cãi cọ với hắn, vỗ tay quát: “Người của Ân gia đi theo ta.”

Mười mấy tráng sĩ theo huynh đệ Ân gia đến Chu Quốc đi theo Ân Sùng Quyết, thấy Sài Chiêu tỏ vẻ mặt nghi ngờ, Ân Sùng Húc đi đến gần y nói: “Thiếu chủ, Ân gia chúng tôi vốn xuất thân từ thồ hàng bằng ngựa cho nên trên đường gặp những chuyện như thế này là bình thường, ngài hãy tin đệ đệ của tôi.”

Ngô Hữu còn muốn nói vài câu tỏ ý nghi ngờ, Sài Chiêu đã phất tay ngăn hại: “Đi, đi nhìn xem Ân nhị thiếu làm thế nào.” Nói xong choàng áo khoác lên mà đi.

Sài Chiêu bước đi ra, Lý Trọng Nguyên xoay nửa người không biết nên tiến hay lui, Ngô Tá bước vài bước nhưng không thấy bóng đệ đệ liền quay đầu nói: “Ngô Hữu, đệ còn sững sờ gì ở đó chứ, mau đi theo Thiếu chủ.”

“Trọng Nguyên huynh...” Ngô Hữu muốn nói lại thôi. “Huynh cũng đi nhìn xem sao. Cũng đừng để kẻ họ Ân kia gây chuyện phiền toái gì.”

“Vậy…” Lý Trọng Nguyên bước những bước chân nặng trịch: “Ta và đệ cũng đi xem thế nào.”

Đoàn xe vận chuyển lương thảo bị chìm một nửa trong vũng bùn lầy, ngựa không ngừng hí vang, con ngựa nào ngoan cường cũng trở thành vô dụng. Ân Sùng Quyết cúi đầu nhìn đoàn người ngựa bị lầy dưới bùn, quay đầu lại gật đầu với đại ca.

Lại là tiếng vỗ tay hoan nghênh, mười mấy tráng sĩ sắn tay áo lên tay thọc xuống bùn lầy.

“Đây là...” Ngô Tá kinh ngạc nói, “Đây là biện pháp gì vậy?”

Ân Sùng Húc trấn định nói: “Nâng móng ngựa.”

Ngô Hữu há miệng nuốt yết hầu khô khốc, Lý Trọng Nguyên nhíu chặt đầu mày không nhúc nhích đứng nhìn, như là không tin những người này có thể làm được. “Theo như ta thấy…” Lý Trọng Nguyên lắc đầu nói: “Người sao có thể nâng ngựa được chứ? Có lẽ lấy mấy tảng đá lớn kê vào còn hơn.”

Ân Sùng Húc nhìn Sài Chiêu nói: “Trời đã tối rồi, một chốc không thể chạy đi đâu tìm tảng đá lớn được. Thiếu chủ không ngại thì cứ xem Sùng Quyết làm xem có được không, nếu không được khi đó áp dụng biện pháp của quận mã gia cũng chưa muộn.”

“Nâng móng ngựa?” Sài Chiêu khẽ thì thầm.

Ân Sùng Quyết vài cái đã cởi xong áo giáp, không chút do dự nhảy xuống vũng bùn, vuốt ve chân ngựa ngập trong bùn, miệng hô “Một! Hai! Ba! Nâng!”

“Nâng!” mọi người cùng hô vang.

Đám ngựa hí vang nhảy lên khỏi vũng bùn, quân sĩ vây quanh vui mừng gào thét.

Ân Sùng Húc mỉm cười tươi, nhìn Sài Chiêu nói: “Biện pháp thô tục của Ân gia làm cho thiếu chủ chê cười rồi.”

“Khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, nào có dám chê cười chứ.” Sài Chiêu nhìn không dời mắt khỏi Ân Sùng Quyết một thân bùn lầy. “Đệ đệ ngươi làm gương cho binh sĩ, thay ta giải quyết ưu phiền, người họ Ân quả nhiên lợi hại.”

Ân Sùng Quyết nhảy ra khỏi vũng bùn, lau nước bùn trên mặt, hướng phía Sài Chiêu quỳ một gối xuống đất. “Thiếu chủ...”

Sài Chiêu nâng tay lên lúc này Ân Sùng Quyết mới chậm rãi đứng dậy đến bên cạnh đại ca, thấy Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu vẫn tỏ bộ dáng nghi ngờ với mình, chỉ khẽ cười không nói gì.

“Làm tốt lắm!” Sài chiêu vỗ bả vai đang cúi thấp của Ân Sùng Quyết, nói xong xoay người rời đi. “Trọng Nguyên, bảo người đun ít nước nóng, Ân nhị thiếu và chư vị tráng sĩ toàn thân bùn lầy, phải tắm rửa sạch sẽ không thể để bị cảm được.”

Thấy Sài Chiêu đi xa thật xa, lúc này Ân Sùng Quyết mới để ý thấy toàn thân mình đã dính bùn lầy, tự giễu nói: “Không ngờ rằng học bộ ngự mã thuật của cha lại có thể dùng khi hành quân đánh giặc.”

Ân Sùng Húc nhìn thấy đệ đệ liều lĩnh, thấp giọng nói: “Những gì cha dạy chúng ta đều có ý của cha cả.”

Ngô Hữu khinh thường ghé sát vào Lý Trọng Nguyên thấp giọng nói: “Thô thuật sơn dã, không đáng nhắc đến. Trọng Nguyên huynh, chúng ta đi.”

Lý Trọng Nguyên trầm mặc không có nói tiếng nào, ôm quyền hướng Ân gia huynh đệ nói: “Sớm quay về doanh trướng nghỉ ngơi thôi.”

Sài Chiêu thong thả bước gần về lều của chủ soái, bỗng thấy một thân ảnh bung dù vội vàng chạy về phía mình.

“A Hoành..” Sài Chiêu vừa kinh ngạc vừa mang theo niềm vui khó nén, “Mưa còn lớn, nàng chạy đến đây làm gì?”

Khi nói Nhạc Hoành đã chạy đến trước người y, đem dù che qua đầu y, lòng Sài Chiêu ấm áp, tiếp nhận cây dù một tay ôm Nhạc Hoành vào ngực, “Ta đã ướt thế này rồi có che dù hay không cũng không vội.”

Thấy Vân Tu thảnh thơi khoanh tay đứng trước trướng nhìn mình và Nhạc Hoành, Sài Chiêu lớn giọng nói: “Ngươi cứ như thế nhìn nàng thôi hả?”

Vân Tu cắn mu bàn tay cười hì hì, không nói gì ôm kiếm rời đi.

Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành chặt hơn một chút, sánh vai đi về phía doanh trướng.

Ân Sùng Quyết buồn rầu ngừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bùn lầy, như là tự hỏi: “Có phải cả đời này của Ân Sùng Quyết ta cũng chỉ có thể thế này… hay là có thể giống y, cao cao tại thượng có hết mọi thứ?”
Bình Luận (0)
Comment