[Sáng Tác] Nhạc Tàn Người Cũng Tan

Chương 40

“Cha tự dưng lại muốn hủy hôn…mẹ à, con yêu Nhất Quân, con phải làm gì đây…”
“Cha con nóng nảy, tức giận quá nói vậy thôi, để mẹ nói chuyện với ông ấy.”
Hai người ngồi nói chuyện thủ thỉ một lúc thì bà Thanh Tâm rời đi, đột nhiên An Khánh hỏi bà một câu khiến bà ấy giật mình.
“Mẹ, mẹ có thấy cô gái Hạ Hạ đó nhìn có chút quen mắt không? Hình như con đã gặp ở đâu rồi!”

Nuốt nước bọt trấn tĩnh, bà Thanh Tâm gấp gáp trả lời con gái.
“Vậy sao? Mẹ cũng không để ý cô ta lắm, thôi con làm gì làm đi nhé!”
Dứt lời, người phụ nữ đi nhanh ra bên ngoài, cố gắng không để cho người kia trông thấy dáng vẻ gượng gạo có chút bối rối của mình.
Chỉ còn lại An Khánh, cô suy nghĩ tìm cách tiếp cận được Nhất Quân và làm cách nào tống cổ Hạ Hạ càng nhanh càng tốt.
………………….
Hôm sau, theo lịch hẹn Hạ Hạ đến bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe, Nhất Quân đích thân đưa cô đi dù cho cha hắn vẫn tỏ ra khó chịu.
Ông bác sĩ sau khi làm kiểm tra mọi thứ thì bảo cả hai người ra ngoài chờ.
Trong khi Nhất Quân đang kéo cánh cửa phòng khám lại, Hạ Hạ đột nhiên bị một cô y tá va phải.
Tập giấy tờ trên tay cô y tá rơi xuống, Hạ Hạ vội cúi xuống giúp người kia nhặt chúng, Nhất Quân cũng ngồi xuống phụ một tay.
Bất ngờ một tập hồ sơ đề tên Hạ Hạ đập vào mắt hắn, cô y tá nhận ra liền lấy lại nhưng đã không thể kịp.

Nhất Quân đứng lên đọc kĩ hơn dòng chữ trên đó.
“Xét nghiệm máu!”
“Xin lỗi cho tôi lấy lại tập hồ sơ!”
Nhất Quân chau mày suy nghĩ, thường một người đi xét nghiệm họ sẽ không để tên sơ sài như vậy.

Bộ phận làm xét nghiệm sẽ ghi rõ họ tên, thông tin của người làm xét nghiệm.

Cô y tá nóng lòng nhắc lại.
“Xin lỗi anh…”
“Tập hồ sơ này là của ai?”
“Cái này…tôi chỉ là y tá, tôi cũng không rõ…”
Nhất Quân nhìn sang Hạ Hạ rồi chẳng để cho cô y tá có ý kiến, hắn mở ra xem nội dung bên trong.

Cô y tá thấy vậy thì hốt hoảng ngăn cản nhưng vô ích.
Gương mặt Nhất Quân trở nên khó coi, bên trong chẳng gì khác ngoài kết quả xét nghiệm máu thử ADN, tên người đối chiếu càng khiến hắn kinh ngạc.
Tuy không chắc chắn nhưng linh tính mách bảo đây không phải ai xa lạ.
Quay lại hỏi cô y tá, khu nào làm xét nghiệm này.

Gương mặt cô gái tái đi khi nhìn thấy sự khó chịu của người đối diện.

Hạ Hạ vẫn chưa biết chuyện gì, cô nhìn thấy cô gái kia lo lắng thì liền kéo tay áo Nhất Quân lại.
Nhưng hắn vẫn lặp lại câu hỏi khi nãy với một âm điệu nặng hơn khiến cô y tá lo sợ trả lời.
“Khu…khu B của bệnh viện ạ!”
Nhất Quân nghe xong quay sang bảo người tài xế đứng trông chừng Hạ Hạ, còn hắn cầm tập hồ sơ đi về khu B mặc cho cô y tá hoảng hốt.

Mặc kệ cô y tá chạy theo sau gọi lại, Nhất Quân vẫn tiến nhanh về khu B, nhìn lên thấy hộp đèn nhấp nháy “khu Huyết Học”, gương mặt hắn sắc lại đi tìm phòng của bác sĩ trưởng khoa.
“Anh gì ơi dừng lại đi!”
Tiếng cô y tá vừa dứt cũng liền đó là tiếng mở cửa vang lên khô khốc.

Người bên trong căn phòng bị Nhất Quân làm kinh ngạc, vị bác sĩ trưởng khoa vẫn chưa biết chuyện gì thì đã lên tiếng chỉ trích người y tá.
“Ai đây, sao cô để bệnh nhân xông vào như vậy?”
Cô y tá bối rối nhìn bác sĩ rồi tái mặt nhìn sang Nhất Quân.

Hắn đập tờ giấy xét nghiệm lên bàn làm việc, tia nhìn dò xét nhìn vào vị bác sĩ.
Ông ấy lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên đôi con ngươi chuyển động khi nhìn thấy tên người làm xét nghiệm.
Nhất Quân kéo ghế thong thả ngồi xuống, ngón tay hắn chỉ chỉ vào tờ kết quả rồi chậm rãi đặt câu hỏi.
“Ai là người yêu cầu ông làm xét nghiệm này?”
Ông ấy lắc đầu trả lời.
“Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không thể tiết lộ!”
Nhất Quân tức giận đập bàn, lọ bút trên bàn đổ xuống rơi khắp nền nhà.

Vị bác sĩ tái mặt ngay khi ông nhận ra người trước mặt là ai.
“Cậu…cậu là Nhất Quân, chúng tôi thật sự…không thể nói thông tin khách hàng!”

Trừng mắt nhìn về phía người vừa nói, giọng hắn nghiêm lại như ra lệnh.
“Tôi hỏi lại ông, ai là người yêu cầu làm xét nghiệm này?”
“Cậu…xin đừng làm khó chúng tôi, đây là quy định của bệnh viện.”
Nhất Quân lạnh nhạt chỉ tay vào cái tên trên tờ giấy.
“Tên này…có phải người này yêu cầu không?”
“Thật sự tôi không thể nói mà!”
Cả vị bác sĩ và cô y tá đều run cầm cập, họ định gọi bảo vệ nhưng đã bị một người đi cùng Nhất Quân ngăn lại.

Nhất Quân ngồi vắt chéo chân, nở nụ cười đắc ý nói với vị bác sĩ.
“Chắc ông không muốn vì ông mà cả bệnh viện bốc hơi chứ?”
Vị bác sĩ rút khăn lau đi những giọt mồ hôi đang lăn xuống rồi lắp bắp.
“Tôi…tôi…”.

Bình Luận (0)
Comment