Bạch Mộc Ninh bị dị ứng không nặng lắm, thuộc cấp độ hai nên chỉ cần uống thuốc hai ngày là khỏi.
Vùng da quanh miệng cũng phải bôi thuốc đúng giờ, nếu không sẽ trông y như Gấu Em xấu xí thì thôi nhé.
Vì sợ mình trở nên xấu xí nên mấy ngày nay đi làm Bạch Mộc Ninh đều đeo khẩu trang liên tục.
Trần Hạo Nam là một người chủ cực kỳ tốt, chưa bao giờ nói suông cho có mà rất quan tâm đến nhân viên. Anh ta nói với Bạch Mộc Ninh: "Cứ nghỉ ngơi vài hôm ở trường đi, không cần phải vội đi làm vậy đâu, sức khỏe là quan trọng nhất mà."
Vất vả lắm Bạch Mộc Ninh mới có được một công việc tốt, cậu nào dám lơ là như vậy, huống hồ gì việc dị ứng cũng không phải vấn đề to tát.
Hoàn toàn không ảnh hưởng.
Trần Hạo Nam nói dù không sao cũng nên uống chút thuốc Đông y để điều dưỡng, thế là giao Bạch Mộc Ninh cho Văn Cảnh kê đơn thuốc.
Bạch Mộc Ninh ghét nhất là uống thuốc, bèn lập tức từ chối ý tốt này nhưng không trốn thoát được.
Thế là cậu lại phải uống thêm vài ngày thuốc bắc, mỗi ngày ba bữa, đắng đến mức hoài nghi nhân sinh.
Uống xong thuốc, Bạch Mộc Ninh nằm gục trên bàn trong trạng thái nửa sống nửa chết để cố gắng hồi sinh sức lực, Trang Vũ Miên thấy vậy mới thò qua trêu: "Đắng tới vậy à? Nhìn em cứ như trái cà tím bị sương giá đánh trúng vậy. Nhóc Ninh à, lên tinh thần đi nào!"
"Xin lỗi, thi thể em đang không khỏe, em thăng trước đây." Bạch Mộc Ninh bắt đầu giả chết, dùng hành động để chứng minh thứ thuốc này đắng cỡ nào.
Ai cũng có vị giác, nhưng khả năng chịu đựng của mỗi người lại không giống nhau.
Có người ăn được cay, có người chịu được vị đắng, có người chỉ có thể ăn nhạt, không chịu nổi bất cứ món nào quá đậm đà.
Bạch Mộc Ninh thuộc kiểu có thể ăn cay nhưng không chịu nổi chút vị đắng nào.
Cuộc sống vốn đã đủ khổ rồi, ai lại còn muốn ăn đồ đắng nữa chứ!
Trang Vũ Miên lấy một viên chocolate từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Bạch Mộc Ninh rồi nói: "Nào, ăn một viên chocolate cho ngọt miệng nào."
"Cảm ơn chị Miên."
Bạch Mộc Ninh ăn chocolate, cảm giác vị đắng trong miệng vơi đi nhiều, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.
Không lâu sau, Trần Hạo Nam nhận đồ ăn từ shipper, xách đến đặt xuống.
"Anh mua bánh cho hai đứa, cầm lấy rồi ra sau ăn đi."
Trang Vũ Miên hỏi: "Thế còn quầy lễ tân thì sao ạ?"
Buổi chiều đông khách, không có người trông không được.
"Anh trông, hai đứa cứ đi ăn đi."
Cả hai đồng thanh cảm ơn: "Cảm ơn anh Hạo Nam!"
Trần Hạo Nam thoải mái ngồi xuống ghế, giục họ mau đi ăn bánh kem đi.
Chiếc bánh sáu inch vị cherry, từng tầng đều phủ đầy trái cây, lớp nhân mọng nước hòa quyện trong kem tươi trông vô cùng hấp dẫn.
Bạch Mộc Ninh và Trang Vũ Miên ngồi vào bàn ăn chia nhau thưởng thức.
Bạch Mộc Ninh chưa bao giờ ăn một chiếc bánh tinh xảo thế này, còn có nhiều cherry đến mức cứ như miễn phí, thế là cậu nhét đầy miệng không chút do dự.
Trang Vũ Miên vừa ăn vừa nói: "Anh Hạo Nam tốt bụng quá ha?"
"Người gì đâu vừa đẹp trai lại còn biết quan tâm đến người khác, cái chính đó là hài hước nữa. Ở bên anh ấy, em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi."
Bạch Mộc Ninh nghĩ lại hình tượng của Trần Hạo Nam trong lòng mình, đúng là rất chu đáo.
Bề ngoài trông như một công tử nhà giàu phóng khoáng, nói chuyện cũng có vẻ đào hoa, nhưng tiếp xúc lâu mới thấy, kiểu đàn ông hài hước lại biết chăm sóc người khác như anh ta mới là người dễ khiến người ta xiêu lòng nhất.
Chẳng thế mà người ta vẫn hay nói "trai hư dễ khiến người ta mê đắm" đấy sao?
Bọn họ rất hiểu tâm lý đối phương, có thể cung cấp giá trị cảm xúc rất tốt.
Khi bạn buồn bã, tổn thương hay suy sụp, mấy anh trai hư luôn xuất hiện đúng lúc, dễ dàng chiếm lấy trái tim bạn.
Họ sẽ không trách móc, chỉ trích hay đẩy bạn xuống vực thẳm, chỉ có bao dung vô vàn mà thôi.
"Anh Hạo Nam đúng là rất tốt." Bạch Mộc Ninh cắn một miếng bánh lớn, trong miệng tràn đầy hương vị cherry đậm đà.
Cái gọi là "ăn của người thì ngại mở miệng, nhận của người thì ngại ra tay," Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình cần phải buông lời tâng bốc một phen mới được.
"Tính anh Hạo Nam tuyệt thật đấy, lại còn biết chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên em gặp một anh chủ tuyệt vời như vậy."
Lý An Triệt cũng vừa đi làm, nhưng cấp trên của cậu bạn chẳng tốt như Trần Hạo Nam chút nào.
Lúc mới đi làm được vài hôm, Lý An Triệt đã bị tra tấn đến mức muốn chửi thề rồi.
Hôm qua Lý An Triệt còn đăng hẳn một bài dài dằng dặc mắng sếp mình là kẻ thần kinh, biến chốn công sở thành một vở cung đấu đầy mưu mô, đấu đá lẫn nhau thì vui lắm à?
Cứ như thể chỉ có mình có IQ ấy!
Lý An Triệt hiếm khi chửi bới ai, cũng không thích gây thù chuốc oán. Đây là lần đầu tiên cậu chàng mắng chửi một người thậm tệ như vậy.
Một đứa ngoan ngoãn cũng bị ép đến phát điên, vậy thì sếp đó là kiểu người gì chứ?
So sánh một chút, Trần Hạo Nam đúng là ông chủ trong mơ, có cầu cũng chẳng được.
Bạch Mộc Ninh sẵn sàng làm việc cả đời cho một ông chủ thần tiên như vậy.
Trang Vũ Miên cười nói: "Anh Hạo Nam cũng thích con trai đấy, em có muốn cân nhắc chuyển hướng không?"
"Anh ấy trông có vẻ đào hoa, nhưng thực ra lại rất chung tình. Mối tình trước kéo dài tám năm, cuối cùng lại là người bị đá."
"Vì tổn thương từ mối tình đó nên anh ấy vẫn độc thân tới giờ. Chị thấy em đừng nên thích bác sĩ Văn nữa, anh Hạo Nam cũng rất tuyệt mà!"
"Anh ấy đối xử với em cũng rất tốt, còn hay mua đồ ăn ngon, em có muốn cân nhắc không?"
Bạch Mộc Ninh làm gì mà nghĩ đến chuyện đó, cậu đâu có thích đàn ông chứ!
Không đúng, cậu chưa từng cân nhắc chuyện yêu đương với ai cả, trong kế hoạch tương lai của cậu hoàn toàn không có nửa kia.
Bạch Mộc Ninh còn đang suy nghĩ không biết nên từ chối dây tơ hồng của Trang Vũ Miên thế nào, đột nhiên cô nàng sững người, sau đó luống cuống chào sau lưng cậu: "Chào bác sĩ Văn ạ."
Nói xong lập tức chạy biến, cứ như đang lén lút cướp người thì bị người ta bắt gặp vậy.
Bạch Mộc Ninh vẫn đang ăn bánh, miệng đầy kem, mơ hồ chào theo: "Chào bác sĩ Văn."
Văn Cảnh đứng bên cạnh không có ý định ngồi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc bánh cherry trên bàn, hỏi: "Ai mua thế?"
Bạch Mộc Ninh còn vương kem ở khóe môi, nuốt miếng bánh trong miệng rồi đáp: "Anh Hạo Nam mua ạ."
Trần Hạo Nam thật sự rất thích đút cho cậu ăn như vậy, từ hồi cậu vào tới giờ đã được thử rất nhiều đồ ăn vặt.
Nào là kẹo hồ lô, khoai lang nướng, mực nướng, bánh trứng nước, Bạch Mộc Ninh thấy mình sắp béo tới nơi rồi.
Văn Cảnh không nói gì, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều chi, làm Bạch Mộc Ninh tự dưng mất cả hứng ăn uống, bèn để nĩa xuống hỏi: "Bác sĩ Văn có chuyện gì ạ?"
Văn Cảnh rút một tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho cậu, thản nhiên nói: "Ngô Hà không đến tái khám, gọi điện cũng không liên lạc được, theo tôi đi một chuyến đi."
Bạch Mộc Ninh nhận lấy khăn giấy lau miệng, trong đầu toàn dấu chấm hỏi: Ngô Hà là ai?
Văn Cảnh giải thích: "Người khiếm thính."
Bạch Mộc Ninh vỡ lẽ, hóa ra cô đó tên là Ngô Hà.
Nói vậy mới nhớ, mấy ngày nay Ngô Hà thật sự không đến thu giấy vụn. Số giấy bìa để dành cho bà ấy trong kho đã chất đầy, sắp không còn chỗ chứa nữa rồi.
"Dạ, để em đi với anh."
Bạch Mộc Ninh liếc nhìn miếng bánh chưa ăn hết, rồi cẩn thận đặt vào hộp, định bỏ vào tủ lạnh để lát nữa về ăn tiếp.
Cậu ôm hộp bánh kem đi về phía tủ lạnh, lúc bước ngang qua Văn Cảnh, đột nhiên anh nhấc tay lên khiến cậu giật mình, bàn tay cầm hộp bánh lỏng nên chiếc bánh bị trượt ra ngoài, rơi xuống đất.
Hộp không buộc dây, thế nên chiếc bánh bên trong rơi xuống đất một cách thê thảm, nằm bẹp dí trên nền gạch như thể vừa có một cuộc "va chạm thân mật" đầy đau đớn.
Nhìn chiếc bánh cherry rơi thẳng xuống đất, khoảnh khắc đó, Bạch Mộc Ninh đau lòng vô cùng.
Phí quá đi.
Bạch Mộc Ninh tủi thân nhìn chằm chằm vào Văn Cảnh, cậu muốn nói rất nhiều điều, nhưng vì sự uy nghiêm của anh nên đành phải lặng lẽ mắng trong lòng.
Văn Cảnh cũng đang nhìn bánh kem trên đấy, nhưng rồi anh lại nói một câu rất dửng dưng: "Xin lỗi, không nhìn thấy."
"...?"
Miệng nói xin lỗi mà mặt chẳng có chút thành ý nào, Bạch Mộc Ninh càng tức hơn.
Không phải anh không để ý, rõ ràng là cố ý!
Chiếc bánh kia nó có chọc gì anh đâu chứ?