Cũng chỉ ôm được vài giây, còn chưa đến nửa phút thì sau gáy Bạch Mộc Ninh đã bị kéo lên, lực kéo làm cậu phải tách khỏi Văn Cảnh.
Văn Cảnh nhíu mày nhìn cậu, khóe miệng hạ xuống như thể đang rất khó chịu vì bị tranh thủ, giọng cũng lạnh lùng hơn: "Nếu đứng không vững thì ngồi xuống."
Cái người đàn ông lạnh lùng này thật là, sự dịu dàng thường ngày dành cho người khác đâu mất rồi?
Tại sao lúc nào cũng lạnh lùng vô tình với cậu như thế chứ?
Đồ chó tiêu chuẩn kép!
Bạch Mộc Ninh thầm oán thán trong lòng nhưng không dám để lộ chút bất mãn nào trên mặt.
"À, em biết rồi." Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngay sau đó ngẩng đầu lên hỏi Văn Cảnh: "Bác sĩ Văn, sao Tôn Kiến Quốc lại sợ anh vậy?"
Nhóm hòa giải vẫn là những người đó, chỉ là lần này có thêm Văn Cảnh mà thái độ của Tôn Kiến Quốc đã thay đổi một trời một vực.
Lúc trước Tôn Kiến Quốc còn ngang ngược tỏ vẻ ta đây, còn muốn đòi tiền Bạch Mộc Ninh cho bằng được, vậy mà chỉ cần Văn Cảnh nói hai câu thì gã đã không đòi nữa, lại còn chủ động nhận sai, thậm chí bồi thường cho cậu hai vạn.
Thấy tài khoản mình đột nhiên tăng thêm hai mươi ngàn, Bạch Mộc Ninh tuy vui nhưng cũng có chút bất an.
Cậu tò mò không hiểu một bác sĩ Đông y như Văn Cảnh sao lại có thể khiến một tên trộm khiếp sợ đến vậy.
Chẳng lẽ trộm cũng sợ khám Đông y sao?
Văn Cảnh đứng ngay bên cạnh nhưng không hề nhìn cậu lấy một cái, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại của mình.
"Cậu cố ý đúng không, vì Ngô Hạ?"
Văn Cảnh nói chắc nịch, cứ như thể nghe thấu lòng cậu, nhìn rõ từng suy nghĩ trong đầu.
Thật sự Bạch Mộc Ninh cố ý đến tìm tên ăn trộm kia.
Điện thoại của Ngô Hạ bị mất, bên trong có một số bức ảnh rất quan trọng. Cảnh sát không tìm ra được cũng không bắt được người lẫn tang vật, vậy thì cậu tự đi tìm.
Thành ra chờ Văn Cảnh đi rồi, một mình Bạch Mộc Ninh ngồi tàu điện ngầm đến nơi Ngô Hà đã bị mất điện thoại để rình mò.
Bọn trộm thường có địa bàn hoạt động cố định, thường là theo nhóm vài người phụ trách một khu vực.
Những nơi đông người như nhà ga, ga tàu điện ngầm, cổng trung tâm thương mại đều là địa bàn lý tưởng.
Chẳng mấy chốc, Bạch Mộc Ninh đã xác định được Tôn Kiến Quốc là kẻ trộm, bởi mới vừa rồi cậu tận mắt nhìn thấy một người bị móc điện thoại, Tôn Kiến Quốc không bỏ chạy mà lén chuyển điện thoại cho đồng bọn, kẻ đồng lõa lập tức cầm điện thoại chạy đi.
Không bắt được tại trận thì báo cảnh sát cũng vô ích, bọn chúng có thể chối bay chối biến.
Bạch Mộc Ninh xác định vị trí camera an ninh và lên kế hoạch trong đầu.
Chỉ là cậu không ngờ màn kịch bắt quả tang của mình lại thất bại vì camera hỏng.
Nếu không phải vì chuyện đó, cậu đâu đến nỗi bị người ta lật lọng tống tiền thế này.
Nghĩ lại chuỗi sự cố xui xẻo trong ngày khiến Bạch Mộc Ninh thở dài: "Biết ngay là chẳng giấu được anh. Đúng vậy, em cố ý đấy."
Bạch Mộc Ninh biết dù nói dối cũng vô ích, Văn Cảnh cực kỳ thông minh lại còn giỏi đọc vị người khác. Anh đã nhìn thấu cậu từ lâu rồi, giống như lần tỏ tình khi ấy vậy.
Văn Cảnh khẽ cười một tiếng, giọng điệu tùy ý nhưng lại đầy vẻ mỉa mai: "Mới gặp nhau hai lần mà đã xông pha nguy hiểm vì người khác, người như cậu không được trao giải 'nhân vật cảm động' thì thật có lỗi với tấm lòng lương thượng đó đấy."
Sao lại nổi giận rồi?
Trong lòng Bạch Mộc Ninh có một sự ấm ức, Văn Cảnh mỉa mai cậu, cậu cũng hừ nhẹ rồi dứt khoát ngồi bệt xuống đất mặc kệ: "Đúng vậy, em là kiểu thánh mẫu đó đấy. Phiền bác sĩ Văn tránh xa em một chút, em sắp phát ánh hào quang rồi đây."
Bậc thềm trước đồn cảnh sát cũng chẳng khác gì những chỗ khác, lạnh buốt đến tê cả mông.
Bạch Mộc Ninh mới ngồi được một lúc đã thấy không chịu nổi nữa.
Nhưng cậu không thể nhúc nhích được, cậu phải ngồi nguyên tại đây để Văn Cảnh không coi thường.
Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, sao lúc nãy ở đồn cảnh sát không dạy dỗ vậy đi, ra ngoài rồi mới bắt đầu châm chọc mỉa mai người khác.
Không muốn đến thì có thể không đến, đâu phải cậu gọi điện cho anh đâu.
Bạch Mộc Ninh thấy lòng mình chia xót, tủi thân vô cùng.
Rõ ràng lúc nãy còn đứng về phía cậu, vậy mà chớp mắt đã kéo dài khoảng cách rồi.
"Đứng dậy, lên xe."
Bạch Mộc Ninh làm bộ không nghe thấy, cũng không nhìn Văn Cảnh.
Sự dịu dàng trong giọng nói anh dần vơi đi, thay vào đó là uy hiếp: "Muốn tôi ôm cậu lên à?"
Chuyện đó thì Văn Cảnh làm được thật, Bạch Mộc Ninh vẫn phải đứng dậy theo Văn Cảnh lên xe.
Đóng cửa xe lại, Văn Cảnh cài dây an toàn lại cho cậu: "Tại sao lại giúp Ngô Hà?"
"Bởi vì em thánh..." Chữ thánh mẫu còn chưa kịp thốt ra thì Bạch Mộc Ninh đã chột dạ bởi ánh mắt sắt bén của Văn Cảnh phía đối diện.
Bạch Mộc Ninh cúi đầu giọng nhỏ dần: "Vì ba mẹ em cũng là người khiếm thính, em không chịu được cảnh người khác bắt nạt họ."
Từ nhỏ đến lớn Bạch Mộc Ninh luôn cảm nhận được sự ác ý từ những người bình thường.
Hồi còn nhỏ cậu vẫn không hiểu, nhưng đến khi lớn lên rồi mới biết những lời nói ấy sắc bén đến mức nào, nó như những lưỡi dao vô hình không cắt vào miệng vết thương nhưng lại đâm thủng vào trái tim cậu.
Lúc nào họ cũng cười cợt ba mẹ cậu: "Câm với điếc mà cũng đòi nuôi con à?"
"Chắc thằng bé này cũng câm luôn quá?"
"Thôi đi, tháng này chỉ có năm trăm, đừng đòi thêm. Nếu không có tôi, ai thèm thuê đám điếc câm như mấy người? Nói cũng phí lời, vì có nghe được đâu."
"Cha mẹ tớ nói nhà nó chỉ toàn kẻ câm người điếc thôi, đừng chơi với nó coi chừng bị lây ngu đấy."
Biết bao nhiêu chuyện cứ như mới ngày hôm qua, bây giờ Bạch Mộc Ninh nghĩ đến vẫn còn thấy tức nghẹn.
Nhưng tính tình ba mẹ cậu rất tốt, mặc dù chịu nhiều bất công nhưng họ cũng chỉ cười cho qua rồi tiếp tục cuộc sống của mình.
Bạch Mộc Ninh từng hỏi tại sao họ không giận?
Khi đó mẹ cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói là【Con người sinh ra là để đối mặt với khó khăn. Vui vẻ hay buồn bã cũng là một ngày, huống chi chúng ta có con, đó mới là điều hạnh phúc to lớn nhất.】
Nghĩ đến ba mẹ khiến Bạch Mộc Ninh thấy mình không làm gì sai cả, cậu muốn giúp Ngô Hà như vậy đấy, cậu không hề thánh mẫu gì cả.
Văn Cảnh không nói lời nào, cũng không lái xe, mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Lúc đầu Bạch Mộc Ninh còn tỏ ra như không có gì, nhưng sau đó cậu không thể chịu nổi nữa phải lên tiếng: "Bác sĩ Văn, anh đừng dùng ánh mắt kiểu đó nhìn em được không? Em không hề đáng thương chút nào cả, hiểu chứ?"
Văn Cảnh nhìn cậu cứ như đang nhìn một con mèo hoang không nơi nương tựa, trông kỳ lạ hết sức.
Thật sự Bạch Mộc Ninh không thấy mình tội nghiệp, cuộc đời này muôn màu muôn vẻ, chẳng qua là cậu đi trên con đường gập ghềnh nhất mà thôi, nhưng may mà cậu vẫn có một cơ thể khỏe mạnh nên là không đáng thương chút nào.
Văn Cảnh dừng một chút rồi nói: "Có lòng thương người là tốt, nhưng phải nằm trong khả năng của mình. Trước tiên phải lo cho sự an toàn của bản thân đã, rồi hãy nghĩ đến chuyện giúp người khác."
"...?" Bạch Mộc Ninh không vội trả lời, mà đang suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của Văn Cảnh.
Cách nói chuyện này sao giống ba cậu quá vậy.
"Nghe chưa?"
Bạch Mộc Ninh ngẩn ra một lát rồi mới đáp: "Em hiểu rồi."
Nghe được câu trả lời hài lòng xong Văn Cảnh mới khởi động xe đưa Bạch Mộc Ninh về nhà.
Trên đường đi Văn Cảnh còn dừng xe một lần, anh vào cửa hàng tiện lợi 24h để mua chút bánh bao với sữa bò cho Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh vừa thấy bánh bao là đã đói bụng ngay. Thật ra cậu đã đói từ sáng rồi, chỉ tại tâm trạng căng thẳng quá nên mới quên nó đi.
Bạch Mộc Ninh nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn bánh bao lấp đầy bụng.
Sau khi uống xong phần sữa bò ấm ấp thì tâm trạng của Bạch Mộc Ninh mới tốt hơn, ngay sau đó cậu nhớ ra mình đang tính hỏi Văn Cảnh chuyện gì.
"Đúng rồi bác sĩ Văn, anh vẫn chưa trả lời em, sao Tôn Kiến Quốc vừa thấy anh đã sợ vậy?"
"Tôi có hứa là sẽ trả lời cậu à?"
"...!"
Bạch Mộc Ninh cảm thấy huyết áp tăng vọt, thầm kêu lên một tiếng "Em vô ý quá"!
-
Chẳng thể moi móc chuyện gì của Văn Cảnh được, thế là là Bạch Mộc Ninh nhân lúc nghỉ trưa đã đi tám chuyện với Trần Hạo Nam.
Trần Hạo Nam dễ nói chuyện hơn Văn Cảnh nhiều, không có cái vẻ xa cách như anh mà lại còn thoải mái, không kín miệng quá nhiều.
"Anh Hạo Nam, em có chuyện muốn nhờ anh." Bạch Mộc Ninh đưa cho anh một cốc cà phê nóng, cười cười lấy lòng.
Bây giờ cũng vừa ăn cơm trưa xong, Trần Hạo Nam nhận cốc cà phê rồi hỏi: "Đi, vào phòng khám của anh."
Lúc đóng cửa phòng khám lại, Trần Hạo Nam nói tiếp: "Nhóc Ninh muốn hỏi gì nào?"
Bạch Mộc Ninh ngồi đối diện Trần Hạo Nam, tay chống cằm vẻ hiếu kỳ hỏi: "Anh Hạo Nam, em muốn hỏi một chút chuyện hồi xưa của bác sĩ Văn ạ."
"Trước đây anh ấy làm gì vậy ạ? Lúc nào cũng là bác sĩ à? Gia đình có nhân vật tầm cỡ nào không anh?"
Đôi mắt hạnh to tròn của Bạch Mộc Ninh chớp chớp, đầy háo hức nhìn Trần Hạo Nam.
Những gì cậu biết hầu hết đều nghe từ Trang Vũ Miên.
Rằng anh học đại học Kinh Nam ngành Y học cổ truyền, bố mẹ đều là giáo sư đại học và có thêm một cô em gái.
Nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.
Trần Hạo Nam nhấp một ngụm cà phê, điềm nhiên nói: "Em muốn hỏi chuyện tối qua đúng không?"
Bạch Mộc Ninh giật mình, thầm nghĩ sao Trần Hạo Nam lại biết chuyện xảy ra tối qua?
Là Văn Cảnh kể ư?
"Không phải Lão Văn nói đâu, là anh nghe được từ người khác."
Trần Hạo Nam đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc nói: "Nhóc Ninh này, nếu em đã nhắc đến những chuyện đó thì thân là anh trai, anh Hạo Nam của em cũng phải nói vài câu."
"...?"
Cậu có nhắc đâu?
"Chuyện em làm quá bốc đồng, sao có thể đi bắt trộm một mình vậy chứ?"
"Bọn ăn trộm không đi đơn lẻ mà chúng đi theo cả nhóm, em chỉ là một nhóc con mà dám đi chặn đường kiếm ăn của chúng, không muốn sống nữa à?"
"Anh nói cho em biết, nếu hôm qua Lão Văn không đến thì em sẽ không thể ra được đâu. Dù có ra được cũng sẽ bị đánh gãy chân mất."
Bạch Mộc Ninh hoảng hốt nhìn Trần Hạo Nam, bây giờ nghĩ lại cũng thấy sợ cho mình.
Bảo sao tối qua lúc Văn Cảnh nói chuyện với cậu lại tức giận đến vậy, hóa ra là do cậu suy nghĩ đơn giản rồi.
Cậu chỉ cho rằng bắt được kẻ trộm thì sẽ lấy lại được điện thoại, nhưng không nghĩ tới việc sẽ bị chúng trả thù.
Nếu Bạch Mộc Ninh biết sợ rồi, Trần Hạo Nam bèn đổi giọng: "Tất nhiên em cũng không cần lo những việc phía sau nữa, lão Văn đã giải quyết cho em cả rồi. Sau này đừng bốc đồng như thế, dù việc gì cũng phải nói với anh, không được nữa thì còn có lão Văn Mà, em đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn anh Hạo Nam."
"Còn nữa, điện thoại của Ngô Hà đã lấy lại được rồi, không cần lo nữa đâu."
"Mau vậy ạ?" Bạch Mộc Ninh ngạc nhiên.
Từ tối qua đến giờ mới hơn mười tiếng, vậy mà đã tìm lại được rồi, nhanh đến kinh ngạc.
Trần Hạo Nam cười: "Chuyện này có là gì. Hồi trước bọn anh..."
"Hồi trước thế nào ạ?" Bạch Mộc Ninh dựng thẳng tai hóng chuyện, nhưng Trần Hạo Nam lại không nói tiếp: "Thôi được rồi, anh chỉ có thể nói tới đây thôi. Nếu em thật sự tò mò thì tự đi hỏi lão Văn nhé, anh không dám tám chuyện về cậu ta đâu."
Bạch Mộc Ninh nào dám chạy đến hóng chuyện ngay trước mặt chính chủ chứ?
Nhưng cậu cảm thấy mình nên cảm ơn Văn Cảnh vì đã kéo cậu ra khỏi rắc rối tối qua.
Nhìn tới nhìn lui phòng khám của Văn Cảnh, thấy cửa không đóng, Bạch Mộc Ninh vô tình bắt gặp anh đang khẽ chống nạnh trông có vẻ khó chịu lắm.
Cậu nghĩ mình nên làm gì đó, thế là quay người đi tìm Trần Hạo Nam.
"Anh Hạo Nam, đàn ông bị đau lưng thì phải làm sao ạ?"
"Vậy chắc thận yếu cần bồi bổ đó em."
"Bồi bổ sao ạ?"
"Ăn nhiều kỷ tử vào."
"Em hiểu rồi ạ."
Bạch Mộc Ninh ra khỏi phòng khám của Trần Hạo Nam, rồi lại chạy đi mua một đống kỷ tử, cuối cùng là vào phòng bếp pha một ly nước.
Cậu thấy một nhúm hơi ít thế là bỏ thêm một nắm, rồi lại thấy vẫn chưa đủ, bèn cho thêm nữa. Cuối cùng nước kỷ tử có màu vàng óng ánh, Bạch Mộc Ninh hài lòng bưng đến cho Văn Cảnh.
"Bác sĩ Văn, cảm ơn anh tối qua đã giúp em, em có pha bình kỷ tử còn nóng cho anh này, đảm bảo cực kỳ bổ dưỡng ạ."
Văn Cảnh nhíu mày nhìn ly nước đầy kỷ tử, lạnh nhạt nói một câu: "Cậu có chắc đây là trà kỷ tử chứ không phải cháo kỷ tử chứ?"
"Dùng nhiều kỷ tử tốt cho sức khỏe mà, anh cũng mệt mỏi nhiều rồi, cũng nên bồi bổ một chút ạ."
Văn Cảnh nghiến răng, cố gắng giữ nụ cười: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần bồi bổ đâu."
"Không phải anh bị thận yếu sao? Sao có thể không cần bồi bổ được? Nào anh uống đi cho nóng."
Sắc mặt Văn Cảnh đen thui, anh nhìn Bạch Mộc Ninh mà không nói một câu nào. Tự dưng cậu thấy chột dạ trong người, thầm nghĩ có khi nào mình nói hớ rồi không.
Đàn ông mà sao lại có thể bị xìu được chứ?
Sao cậu có thể nói Văn Cảnh bị thận yếu cho được, vậy có khác nào nói anh bị xìu đâu?
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Văn Cảnh cũng từng nói cậu bị thận yếu, lúc đó cậu đã giận dữ thế nào cậu vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Bạch Mộc Ninh lập tức sửa lời: "Không phải, em không có ý đó đâu! Làm sao em có thể nói bác sĩ văn bị yếu được chứ, của anh cực kỳ khủng, cực kỳ bền bỉ, cực kỳ lợi hại luôn!"
"Ra ngoài." Văn Cảnh đứng bật dậy, nhanh chóng đẩy đứa nhóc ồn ào này ra ngoài.
Nghe thấy một tiếng "rầm" thật lớn vang lên sau lưng, Bạch Mộc Ninh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân rốt cuộc là đã làm gì mà toét trúng đuýt ngựa thế chứ.