Bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay Văn Cảnh từ từ buông lỏng, Bạch Mộc Ninh nhanh chóng đứng thẳng, cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ rất đúng mực để đáp lại ánh nhìn soi xét của anh.
Mà cậu cũng thấy ghê quá! Cái kiểu nũng nịu này đúng là không ổn chút nào, đừng nói Văn Cảnh, đến chính cậu còn muốn đấm cho mình một phát.
Không thể nói chuyện bình thường được hả trời?
Nhìn xem mình vừa thốt ra mấy câu mắc mửa gì thế này?
Con gái làm nũng thì mới khiến người ta rung động, nhưng con trai làm nũng thì chỉ tổ làm người khác khó chịu thôi.
Đã thế còn 'Anh Cảnh~' nữa chứ, chắc chắn giờ phút này Văn Cảnh đã thấy phiền hết sức rồi.
Bạch Mộc Ninh thấy rén.
"Ơ cái đó, anh không đi cũng được, em chỉ đùa thôi mà, anh đừng để bụng nha." Bạch Mộc Ninh khôi phục lại trạng thái, cười nói: "Bác sĩ Văn, bác sĩ cứ bận việc của bác sĩ đi, em đi trước đây."
Bị Văn Cảnh nhìn chằm chằm thế này, cậu chẳng còn tâm trạng nào mà bám lấy anh nữa, chỉ mong chạy lẹ kẻo lại lỡ giờ chiếu ở rạp lẩu mất.
Vừa nhấc chân bước lên phía trước, Bạch Mộc Ninh bỗng cảm thấy mũ áo lông vũ bị kéo lại. Cậu không thể tiến lên, chỉ có thể lùi từng bước, buộc phải dựa sát vào Văn Cảnh để tránh bị siết đến nghẹt thở.
"Bác sĩ Văn, ở đây có camera đó, có muốn đánh em thì cũng phải nghĩ kỹ vào đó nhé." Bạch Mộc Ninh lập tức giơ hai tay đầu hàng: "Hành hung người khác là hành vi không văn minh đâu, anh có thể mắng em mà."
Nói chứ da thịt cậu mềm yếu lắm, đánh thì chịu không nổi đâu, nhưng nếu là chửi mắng thì cứ thoải mái đi vì da mặt cậu dày lắm.
Cậu bỗng nhớ lại chuyện ngày trước, lúc cậu lần đầu đi làm thêm hồi cấp ba. Hồi đó, cậu tranh thủ kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để đi làm kiếm ít tiền tiêu vặt.
Sau khi ba mẹ qua đời, cậu gần như không còn nguồn thu nhập nào. Cô phụ trách ở khu dân cư giúp cậu xin trợ cấp khó khăn, trường học cũng hỗ trợ miễn giảm một số khoản phí, nhưng dù vậy, cậu vẫn phải thắt lưng buộc bụng từng chút một.
Tiền mua tài liệu học tập, tiền nước, tiền điện, tiền gas, rồi đủ thứ chi phí sinh hoạt khác, tất cả đều phải dùng đến tiền.
Không có ai để dựa vào, cậu chỉ có thể tự kiếm tiền lo cho mình.
Công việc làm thêm của cậu là thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi. Công việc nhẹ nhàng, đơn giản, thỉnh thoảng lúc vắng khách còn có thể tranh thủ học bài.
Một hôm có một khách hàng nữ bước vào, chọn vài món đồ ăn vặt và nước uống.
Nhìn cách ăn mặc thì khá thời thượng, nhưng khuôn mặt cô lại có một nét già nua kỳ lạ, kiểu như vừa trải qua một ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại vậy.
Hồi đó Bạch Mộc Ninh còn chẳng biết gì về phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ nghĩ là do dấu vết của thời gian, nên vô tư hỏi một câu: "Dì ơi, dì có cần túi đựng không ạ?"
Thế là người phụ nữ kia lập tức nổi trận lôi đình: "Tao mới có bao nhiêu tuổi mà mày gọi tao là dì? Tao mới có hai mươi sáu thôi, mày nhìn kiểu gì mà dám gọi tao là dì hả? Mắt có vấn đề à?"
"Nhìn mày còn nhỏ tuổi mà đã tâm địa đen tối như vậy. Ba mẹ mày không dạy mày cách tôn trọng người khác sao?"
"Đồ vô giáo dục, không biết ăn nói thì câm miệng luôn đi!"
Bạch Mộc Ninh sợ bị đuổi việc, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, em không cố ý, là em nói sai, em thực sự xin lỗi."
Lúc đó cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, chẳng ai muốn nhận cậu vào làm. Công việc này là do người khác giới thiệu cho, cậu còn chẳng dám mơ được đi làm, thế nên dù bị mắng nhiếc thậm tệ, cậu cũng chẳng dám cãi lại, càng không dám bỏ việc.
Trong suốt mười phút tiếp theo, người phụ nữ kia vẫn không ngừng xối xả vào cậu những lời nhục mạ cay độc. Nhưng cậu chỉ có thể gượng cười, cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Cậu cũng không biết mình làm sao mà có thể cười nổi trong hoàn cảnh đó nữa. Chắc là vì nghĩ rằng bị mắng một chút cũng chẳng chết ai, miễn là không bị đuổi việc là được.
Sau này lớn hơn một chút, cậu mới nhận ra đáng lẽ hôm đó cậu nên gọi cảnh sát. Dù sao thì camera an ninh cũng ghi lại hết mọi chuyện, thậm chí cậu còn có thể kiện đòi bồi thường nữa.
Chỉ tiếc là khi ấy cậu còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, lại chẳng có người lớn nào đứng ra bảo vệ cậu, thế nên bị ức hiếp thì chỉ có thể nhịn thôi.
Nghĩ đến đây, lòng cậu bỗng thấy chua xót. Cậu cười tự giễu: "Nhưng mà... nếu có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì vẫn tốt hơn."
Văn Cảnh không nhịn được mà bật cười. Anh túm cậu lại gần, nói: "Tôi đánh cậu, mắng cậu làm gì? Trong mắt cậu, tôi là người có xu hướng bạo lực à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Bạch Mộc Ninh bắt đầu nịnh: "Bác sĩ Văn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, EQ lại cao, sao mà có xu hướng bạo lực được? Em chỉ đùa thôi mà, tạo chút không khí vui vẻ thôi."
"Anh xem, vừa nãy anh còn cười nữa, chứng tỏ trò đùa của em cũng đâu tệ đúng không?"
"Đương nhiên nếu anh không thích, em sẽ không nói lại lần thứ hai đâu!"
Bạch Mộc Ninh giơ tay lên thề thốt chắc nịch, nhưng lại lén lút giơ thêm một ngón tay, trông vừa láu cá vừa đáng yêu khiến người ta nhìn mà không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.
Văn Cảnh thu ánh mắt về, đồng thời buông cậu ra rồi nói: "Chờ ở đây."
Bạch Mộc Ninh không nhúc nhích, nhưng cũng không hiểu ý anh là gì.
Chờ? Chờ bao lâu cơ? Phim đâu có chờ ai bao giờ!
Thật ra cậu cũng không mấy quan trọng chuyện xem phim, nhưng lẩu đôi thì không thể để lãng phí được.
"Em...?" Bạch Mộc Ninh định hỏi xem phải chờ bao lâu, vì thời gian không còn nhiều nữa.
Đúng lúc ấy, Văn Cảnh thản nhiên rút điện thoại ra bắt đầu bấm số gọi đi.
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Muốn chửi thề luôn rồi đó!
Chưa được bao lâu, đầu dây bên kia đã bắt máy, Văn Cảnh chẳng buồn dài dòng: "Tự giải quyết đi, anh không có thời gian, tìm Hứa Noãn mà xử lý."
Dứt lời, anh thẳng tay cúp máy, thái độ dứt khoát không chút lưu tình.
Cất điện thoại vào túi xong, anh đi về phía Bạch Mộc Ninh: "Đi thôi!"
Bạch Mộc Ninh ngơ ngác, nếu cậu đoán không nhầm thì Văn Cảnh định đi xem phim với cậu. Sự thay đổi này quá nhanh khiến cậu vẫn chưa dám tin, bèn hoài nghi hỏi lại: "Đi đâu cơ?"
"Không phải nói đi xem phim, ăn lẩu à? Sao giờ lại không vội nữa?"
Bạch Mộc Ninh thật sự đơ người, hoàn toàn không ngờ rằng Văn Cảnh lại vì cậu mà từ chối tình nhân của mình.
Vậy có nghĩa là cậu quan trọng hơn tình nhân của anh không?
Chuyện này đúng là vui lắm luôn ấy!
Người ta bảo nam sinh viên hấp dẫn, quả nhiên không lừa cậu mà!
"Gấp chứ, tất nhiên là gấp rồi!" Bạch Mộc Ninh như một con thỏ nhỏ phấn khích, vội vàng kéo tay Văn Cảnh chạy đi.
Chạy được một đoạn, cậu bắt đầu th.ở d.ốc nên mới chịu giảm tốc độ, đồng thời buông tay Văn Cảnh ra.
Hai người sóng bước trên vỉa hè, cậu bỗng cảm thấy, tình huống này mình cần phải trà xanh một chút, nói vài câu trà nghe có vẻ thấu hiểu nhưng thật chất lại đầy tính phá hoại.
"Bác sĩ Văn, anh không đi thì có sao không? Lỡ anh ấy giận thì sao? Nếu vì em mà hai người có khúc mắc thì em sẽ ăn không ngon, ngủ không yên đó."
Trong một mối quan hệ mập mờ, nếu đối phương đã có xu hướng nghiêng về phía mình thì phải giả vờ trà xanh, nói vài câu nghe có vẻ yếu mềm, đầy cảm giác tội lỗi, để thể hiện rằng mình cũng rất coi trọng mối quan hệ này.
Bạch Mộc Ninh chớp chớp mắt, cảm thấy mình vừa pha được một ấm trà xanh cực đỉnh. Thế nhưng Văn Cảnh lại chẳng thèm để tâm. Anh đột ngột dừng bước, giơ tay nhéo nhẹ má cậu, nhắc: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
"...?"
Thất bại trong việc ly gián!
"Em biết rồi." Cậu xoa xoa gò má bị Văn Cảnh bẹo, không đau lắm, chỉ là hơi tê tê chút thôi.
-
Vé xem phim và suất lẩu là do Lý An Triệt đưa cho cậu, nhưng trong combo không bao gồm đồ uống, phải tự mua riêng.
Bạch Mộc Ninh đứng cuối hàng, quay sang hỏi Văn Cảnh muốn uống gì. Nhưng anh không quá hứng thú với đồ uống, chỉ bảo: "Cậu thích gì thì mua cho tôi cái đó."
Ngay lúc ấy, điện thoại anh lại reo lên nên đi sang một bên để nghe máy, còn Bạch Mộc Ninh tự mình đứng xếp hàng.
Rạp phim lẩu này rất được giới trẻ ưa chuộng, vừa hết giờ làm là các bạn trẻ đổ về đông nghịt.
Hàng người xếp khá dài, nhưng vẫn còn thời gian trước khi phim bắt đầu nên vẫn kịp.
Để tiết kiệm thời gian suy nghĩ, Bạch Mộc Ninh muốn xác định trước xem nên mua gì, thế là cậu lấy điện thoại ra bật camera, phóng to bảng menu đồ uống phía trước.
Có rất nhiều loại đồ uống để lựa chọn, Bạch Mộc Ninh lướt qua danh sách vài lần, cuối cùng quyết định chọn nước mơ muối.
Món này đi với lẩu thì đúng chuẩn bài luôn.
Vừa định cất điện thoại, bỗng nhiên có người vỗ vai cậu một cái. Cậu còn tưởng là Văn Cảnh: "Anh gọi nhanh thế? Anh ấy có giận không?"
Quay đầu lại, vừa chạm mắt với Ngô Phàm, Bạch Mộc Ninh sững người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó vờ như không quen biết, thản nhiên hỏi: "Anh là..."
Sao lại chạm mặt ở đây vậy trời?!
Lần trước, Bạch Mộc Ninh nhận một công việc đi xem mắt thay người khác, và một trong những đối tượng xem mắt hôm đó chính là Ngô Phàm.
Ngô Phàm cũng chỉ đi xem mắt thay người khác để đối phó với gia đình, nên hai người đã ngồi xuống trò chuyện với nhau khá lâu.
Ban đầu còn tính kết bạn WeChat, nhưng đúng lúc đó Văn Cảnh xuất hiện, thế là không kịp add friend.
Bạch Mộc Ninh cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, ai ngờ lại tình cờ chạm mặt một cách đầy bất ngờ như thế này, mà quan trọng hơn là Ngô Phàm còn nhận ra cậu!
"Đúng là em thật rồi! Tôi là Ngô Phàm đây, em không nhớ sao? Hôm đó chúng ta cùng đi xem mắt thay người khác mà." Ngô Phàm cười nói, "Vừa rồi nhìn em thấy quen quen nên qua chào một tiếng."
Hắn đưa mắt quan sát Bạch Mộc Ninh từ đầu đến chân, rồi trêu ghẹo: "Êm mặc đồ nam trông đẹp hơn nhiều đấy."
Ngô Phàm nói đến mức này rồi, Bạch Mộc Ninh cũng không giả vờ xa lạ nữa, chỉ có thể cười gượng đáp: "Hóa ra là anh à, cảm ơn lời khen nhé."
Nhưng cậu không thích lời khen này lắm.
Hàng người xếp hàng tiếp tục di chuyển, cậu cũng theo dòng người tiến lên. Nhưng Ngô Phàm thì chẳng có vẻ gì là muốn rời đi, vẫn đứng đó tiếp tục bắt chuyện: "Em đến xem phim à?"
Câu hỏi này đúng là chẳng khác gì nói cho có.
Cậu đang xếp hàng trong rạp phim để mua đồ uống, chẳng lẽ không phải xem phim thì đến đây để hóng gió chắc?
Hay là thấy nước ở đây ngon hơn chỗ khác?
"Đúng vậy." Bạch Mộc Ninh chỉ đáp gọn hai chữ, không hề có ý tiếp tục câu chuyện. Thái độ lạnh nhạt này đã cho thấy cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, chỉ thiếu điều muốn nói huỵch toẹt ra là đằng ấy có việc gì thì mời đi gấp vậy!
Nhưng xem ra Ngô Phàm cũng không phải dạng người tinh ý lắm, hoặc cố tình vờ như không thấy thái độ hời hợt của Bạch Mộc Ninh nên vẫn cứ tiếp tục câu chuyện, còn nhắc lại vụ xin WeChat lần trước.
Bạch Mộc Ninh nhớ lại lần trước Văn Cảnh đã dặn rằng không được tùy tiện kết bạn với người lạ, thế nên cậu dứt khoát từ chối.
"Xin lỗi nha, bạn trai tôi không cho phép tôi tùy tiện thêm WeChat người khác."
Mới nói xong, Bạch Mộc Ninh thấy Văn Cảnh đi tới.
"...?"
Anh ấy sẽ không hiểu lầm đâu đúng không?
Bạch Mộc Ninh mím môi, trong lòng bắt đầu hối hận vì lỡ miệng bịa đại một câu như vậy.
Trước đây, Ngô Phàm từng thừa nhận rằng hắn thích đàn ông, mà bây giờ, ánh mắt hắn nhìn cậu lại nóng bỏng đến lạ. Bạch Mộc Ninh chợt có linh cảm, có lẽ Ngô Phàm thực sự có ý với cậu. Vì để dập tắt ý định đó từ trong trứng nước, cậu đành tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Sao lại bị Văn Cảnh nghe thấy chứ?!
Bạch Mộc Ninh cảm giác mình như dính phải lời nguyền nào đó, hễ nói gì sau lưng Văn Cảnh là chắc chắn sẽ bị anh nghe thấy.
Văn Cảnh bước đến, liếc nhìn Ngô Phàm một cái, sau đó quay sang Bạch Mộc Ninh: "Chọn xong chưa? Phim sắp chiếu rồi."
Anh vừa nói vừa tự nhiên vòng tay qua vai Bạch Mộc Ninh, dẫn cậu đi về phía trước.
Hành động phải nói là mướt rượt luôn. Bạch Mộc Ninh cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo anh tiến lên, bởi vì hàng phía trước đã tiến được một đoạn dài, hai người họ phải bước lên thôi.
Cậu đáp: "Chọn rồi, anh thấy nước mơ muối thế nào?"
Văn Cảnh rút tay lại, đứng song song với cậu: "Gì cũng được, nghe cậu."
Ngô Phàm vẫn đứng yên một lúc, rồi lại đuổi theo: "Nếu hôm nay em bận thì hôm khác chúng ta hẹn nhau nhé."
Câu nói này là cố ý, cứ như thể giữa họ thật sự có gì đó, cứ càng chối lại càng lộ.
Thôi được rồi, bây giờ cậu chính thức thấy ghét hắn rồi.
Hắn có biết một câu nói vô ý có thể gây phiền phức cho người khác đến mức nào không chứ?!
Ngộ nhỡ Văn Cảnh hiểu lầm cậu là một người quá dễ dãi thì sao?!
Bạch Mộc Ninh lập tức giải thích: "Em không có hẹn gì với anh ta hết trơn á! Anh ta tự nói vậy thôi! Còn nữa, anh ta muốn kết bạn WeChat với em nhưng em đã từ chối rồi!"
Cậu hếch cằm đầy kiêu ngạo, như thể muốn nhấn mạnh rằng cậu vô cùng ngoan ngoãn luôn.
Văn Cảnh cười: "Vậy sao lại không kết bạn với cậu ta?"
"Chẳng phải chính anh nói em không được thêm người lạ sao?"
"Không phải bạn trai cậu không cho phép sao?"
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Sao tự nhiên lại có cảm giác cậu vừa bị Văn Cảnh gài hàng vậy?!