Văn Cảnh đi phía sau Trần Hạo Nam đang chăm chú xem điện thoại thì nghe thấy câu nói kia, anh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mộc Ninh.
Lúc này, có một cậu trai trẻ đang ngồi bên cạnh Bạch Mộc Ninh, trông cùng lứa tuổi với cậu, mà cậu trai kia đang đưa tay đút cho Bạch Mộc Ninh ăn.
Bạch Mộc Ninh lập tức cảm nhận được ánh nhìn nóng rực ấy, cậu bối rối quay mặt đi, chẳng dám hé môi nói câu nào.
Cậu chỉ hy vọng Văn Cảnh sẽ không lên tiếng, càng đừng vạch trần thân phận thật của mình, nếu không thì vở kịch mà cậu dựng lên từ đầu tới giờ coi như công cốc.
Trần Hạo Nam nhìn Lý An Triệt rồi bật cười hỏi: "Nhóc Ninh, đây là bạn trai của em hả?"
Lý An Triệt nhập vai cực kỳ sâu, ôm lấy cánh tay Bạch Mộc Ninh rồi ngọt ngào hỏi bằng giọng mềm như bún: "Bé cưng à, họ là ai vậy?"
Bạch Mộc Ninh suýt trượt khỏi ghế, nhưng vì Trịnh Khả Kiện vẫn đang ở ngay đó, cậu đành cắn răng cứng đầu nói: "Họ là sếp của tớ."
"Anh Hạo Nam, anh Cảnh, hai người cũng tới ăn đồ nướng à?" Bạch Mộc Ninh cố gắng nặn ra nụ cười tươi rói nhất, lấy vẻ vui vẻ che đi nỗi chột dạ trong lòng.
Trần Hạo Nam cười ha hả: "Đây là quán mới của lão Hứa mở đó, bọn anh qua đây nếm thử, còn định gọi em đi cùng nữa. Nhưng lão Văn bảo em có việc không tới được, ai ngờ lại thấy em đi ăn với bạn."
"Thế nào? Đồ ăn ngon chứ?"
Bạch Mộc Ninh cười gượng, cổ họng như nghẹn lại: "Cũng... ngon lắm ạ."
Trần Hạo Nam còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Văn Cảnh đã cắt ngang: "Được rồi, lão Hứa vẫn đang đợi, lên lầu thôi."
"Vậy nhé, nhóc Ninh, bọn anh đi trước đây."
Từ đầu tới cuối, Văn Cảnh không nhìn cậu lấy một lần, mà Bạch Mộc Ninh cũng không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Phải chăng cậu đã làm hỏng hết rồi?
Chắc là vậy thật rồi.
Bạn trai của mình vậy mà lại đi ăn cùng người khác, còn ngang nhiên nhận người ta là bạn trai trước mặt bao nhiêu người. Chuyện như thế, bất cứ ai cũng sẽ suy nghĩ lung tung thôi.
Xong đời rồi, Văn Cảnh chắc chắn đang nghĩ cậu là một thằng tồi bạc tình cho xem...
Ngay lúc Bạch Mộc Ninh đang rơi vào suy nghĩ tiêu cực thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng sáng màn hình báo có tin nhắn mới, là từ Văn Cảnh gửi tới.
【Văn Cảnh: Tối nay đến nhà anh.】
Nhìn thấy dòng tin ấy, Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu anh sẽ mặc kệ cậu thật chứ. Hóa ra anh vẫn cho cậu một cơ hội để giải thích.
Văn Cảnh hơn tuổi, hành xử cũng trưởng thành chín chắn hơn cậu rất nhiều, anh sẽ không vì một chuyện nhỏ mà làm ầm lên giữa bàn dân thiên hạ, anh đang giữ thể diện cho cậu thôi.
【Bạch Mộc Ninh: Vâng, anh Cảnh.】
Văn Cảnh không nhắn lại nữa, còn Bạch Mộc Ninh thì tiếp tục nhập vai.
Bữa đồ nướng đó kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, chủ yếu là trò chuyện.
Trịnh Khả Kiện gần như không nói mấy, ăn cũng chẳng nhiều, hắn chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ giữa Lý An Triệt và Bạch Mộc Ninh.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Bạch Mộc Ninh và Lý An Triệt cùng nhau tiễn Trịnh Khả Kiện rồi cùng nhau đi bộ về trường.
Khi không còn thấy bóng dáng Trịnh Khả Kiện nữa, Bạch Mộc Ninh mới quay sang nói với Lý An Triệt: "An An, cậu về trước đi nhé, tớ còn chút việc."
"Giờ này còn việc gì nữa?" Lý An Triệt ngó đồng hồ, nhắc cậu: "Còn một tiếng rưỡi nữa là ký túc xá đóng cửa rồi đó, nhớ về sớm nhé."
Bạch Mộc Ninh nghĩ tới cái vẻ im lặng đầy nguy hiểm của Văn Cảnh đêm nay, trong lòng cậu chỉ cảm thấy khả năng cao là tối nay không về được nữa.
"Biết rồi mà, cậu cũng về cẩn thận nha."
Chào tạm biệt xong, Bạch Mộc Ninh quay người đi ngược lại. Cậu muốn quay lại quán nướng xem thử liệu Văn Cảnh có còn ở đó không.
Lúc họ rời đi, Văn Cảnh vẫn chưa đứng dậy, Bạch Mộc Ninh nghĩ biết đâu anh đang chờ cậu.
Cậu mới chỉ đi chưa được mấy phút, còn chưa kịp gặp được Văn Cảnh thì đã bất ngờ đụng mặt Trịnh Khả Kiện.
Trịnh Khả Kiện giống như cố tình chờ sẵn vậy, vừa thấy cậu liền hỏi thẳng: "Nói chuyện chút được không?"
Hắn muốn nói gì thì Bạch Mộc Ninh thừa biết, chắc chắn là muốn cảnh cáo cậu đừng đến gần Lý An Triệt nữa hay gì đó.
Mà càng giận dữ, càng bối rối, thì chứng tỏ Trịnh Khả Kiện vẫn còn để tâm tới Lý An Triệt. Như vậy là kế hoạch của Bạch Mộc Ninh xem như đã thành công.
Hai người chọn một quán cà phê yên tĩnh. Giờ này khách không đông, chỉ có hai bàn có người ngồi.
Bạch Mộc Ninh ngồi vào ghế, không gọi cà phê vì uống giờ này thì xác định khỏi ngủ, thế là cậu gọi một ly nước trái cây.
Rồi cậu chủ động lên tiếng trước: "Anh Kiện, anh muốn nói gì?"
Trịnh Khả Kiện im lặng rất lâu, ánh mắt không rời khỏi Bạch Mộc Ninh dù chỉ một giây. Sau một hồi như cân nhắc kỹ càng mới mở miệng: "Nếu cậu thật sự là bạn của An An, thì xin cậu đừng giúp em ấy nữa."
Câu này khiến Bạch Mộc Ninh sững người, cậu nhìn Trịnh Khả Kiện đầy khó hiểu: "Ý anh là gì?"
Trịnh Khả Kiện nói rõ hơn: "Cậu với em ấy chỉ đang giả vờ làm người yêu thôi, đúng không? Để tôi phải ghen."
"Tôi thừa nhận, cho dù tôi biết rõ hai người là giả, nhưng tôi vẫn tức đến phát điên. Đúng như cậu đoán, tôi thích em ấy, nhưng lại không thể thừa nhận."
Bạch Mộc Ninh nghe đến đây thì hoàn toàn không hiểu nổi Trịnh Khả Kiện nữa. Nếu đã hiểu lòng mình, tại sao lại không dám nắm lấy tay Lý An Triệt?
"Anh sợ ánh mắt người đời sao?"
Không vội phủ nhận, Trịnh Khả Kiện trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Không biết An An đã kể với cậu những gì, nhưng tôi không phải là một kẻ hèn nhát, cũng không sợ bị người khác dòm ngó hay phán xét. Chỉ là... tôi không muốn kéo em ấy vào một cuộc đời khổ sở cùng mình."
"Làm người, trước khi nói đến tình yêu thì nên nghĩ đến hiện thực trước đã."
Bạch Mộc Ninh đánh giá khách quan: "Anh lý tính (1) thật đấy."
Và cũng rất lý trí (2).
"Thà cậu nói tôi lạnh lùng còn hơn." Trịnh Khả Kiện tự cười giễu mình: "Gia cảnh nhà tôi không tốt. Trên có bố mẹ, dưới còn mấy đứa em nhỏ, tất cả đều trông chờ vào tôi."
"Trên vai tôi là cả một gánh nặng, tôi chẳng có gì để cho An An cả."
"Cậu cũng biết nhà em ấy rất khá giả, từ nhỏ sống sung sướng chưa từng phải chịu khổ. Nếu chúng tôi đến với nhau, thì một là em ấy theo tôi về quê, hai là tôi ở lại vì em ấy."
"Nhưng kết cục nào cũng không phải giải pháp tốt."
"Tôi học xây dựng dân dụng, ngày ngày phải làm việc với xi măng sắt thép. Nếu An An đi theo tôi, em ấy có thể làm gì? Đi bốc gạch à?"
"Còn nếu em ấy ở lại Kinh Nam sống dưới sự bao bọc của ba mẹ thì mới có thể sống vui vẻ, dễ thở hơn."
Không thể phủ nhận, Trịnh Khả Kiện phân tích rất lý tính, ưu nhược điểm rất rõ ràng rành mạch.
Giữ Lý An Triệt ở lại Kinh Nam đúng là phương án tốt nhất cho tương lai của cậu bạn. Còn nếu rời khỏi đây, chắc chắn cậu chàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều gian khổ.
Như chính Trịnh Khả Kiện đã nói, trên vai hắn gánh vác quá nhiều, những gì có thể cho Lý An Triệt thật sự rất ít. Chỉ riêng tiền lương thôi, trừ phần gửi về cho gia đình thì phần còn lại dành cho bản thân cũng chẳng là bao, chứ đừng nói đến việc lo cho người yêu. Điều đó đối với Lý An Triệt mà nói thì thật sự rất bất công.
"Có lẽ anh có thể chọn ở lại đây?"
"Vậy để tôi phân tích cho cậu thấy hiện thực là thế nào nhé." Trịnh Khả Kiện nói: "Nếu tôi ở lại, thì chắc chắn sẽ không thể làm đúng ngành mình học, bắt buộc phải chuyển sang lĩnh vực khác."
"Nếu muốn kiếm tiền, thì tôi chỉ còn cách làm sale, mà mức lương cơ bản thậm chí còn không đủ trả tiền thuê nhà. Cậu nghĩ tôi có thể cho An An được cái gì? Có lẽ cả đời tôi cố gắng cũng chưa chắc mua nổi một căn nhà."
"Tương lai của chúng tôi vốn dĩ không cùng một đường. Dù cố gắng đến mấy, cũng chỉ là đi ngược chiều nhau mà thôi."
Câu này thật sự khiến người nghe nhói tim. Nếu Lý An Triệt mà nghe được, chắc chắn sẽ buồn đến mức không thở nổi.
Bạch Mộc Ninh biết Lý An Triệt yêu Trịnh Khả Kiện sâu đậm tới đâu, vì thế cậu vẫn cố gắng nói đỡ: "Vậy... nếu như ba mẹ An An chịu giúp anh tìm việc thì sao?"
Trong ấn tượng của Bạch Mộc Ninh, ba mẹ của Lý An Triệt đều là người thành đạt, tuy giữ vị trí cao nhưng lại thân thiện, không kiêu căng. Có khi vì thương con mà họ sẽ cho Trịnh Khả Kiện một cơ hội.
Chỉ cần họ chịu mở lời thì tương lai của Trịnh Khả Kiện rất có thể sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Nghe xong, Trịnh Khả Kiện chỉ cười nhạt: "Vậy cậu có biết tại sao tôi không làm gia sư cho An An nữa không? Bởi vì ba mẹ em ấy từng nói với tôi, dù con họ có thích đàn ông thì người đó cũng không thể là tôi."
"Cậu còn gì để nói nữa không?"
Tất cả những khả năng có thể ở bên nhau, Trịnh Khả Kiện đều đã phân tích rõ ràng, thấu đáo, đến mức làn Bạch Mộc Ninh phải nghẹn lời.
Cậu cũng không nghĩ ra lý do nào đủ mạnh để Lý An Triệt và Trịnh Khả Kiện phải cố ở bên nhau bằng mọi giá.
Có lẽ đây chính là số mệnh của họ.
"Vậy anh tìm tôi là để làm gì?"
Trịnh Khả Kiện nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói chậm rãi: "Tôi hy vọng cậu đừng giúp em ấy nữa. Tốt nhất là nói xấu tôi vài câu, để em ấy đừng vì tôi mà bỏ lỡ tương lai tốt đẹp."
"Cuộc đời con người không chỉ có tình yêu, còn có gia đình, bạn bè, sự nghiệp."
"Tôi mong tương lai của em ấy sẽ hạnh phúc, một hạnh phúc thực tế chứ không phải đánh cược tất cả vào một tình yêu vô vọng."
Bạch Mộc Ninh chợt thấy mình đã đánh giá Trịnh Khả Kiện quá hẹp hòi rồi.
Trịnh Khả Kiện lý trí, thông minh, lại hiểu cách chọn lựa điều nên buông.
Không phải là không yêu, mà là không nên để tình yêu làm mờ lý trí rồi đưa ra những quyết định thiếu sáng suốt.
Thay vì về sau phải hối hận vì lựa chọn của chính mình, chi bằng ngay từ đầu hãy chọn con đường có lợi nhất cho bản thân. Đời còn dài, chẳng ai dám chắc sẽ không có ngày phải tiếc nuối.
Bạch Mộc Ninh như chợt hiểu ra vì sao Trịnh Khả Kiện lại muốn đưa Lý An Triệt về quê.
Có lẽ hắn chỉ muốn để Lý An Triệt nhìn rõ tương lai của mình, chỉ là Lý An Triệt lại chẳng hề để tâm đến chuyện nghèo khổ, vì cậu bạn tin rằng mình có thể vượt qua được tất cả.
Nghe xong lời Trịnh Khả Kiện, Bạch Mộc Ninh cảm thấy lòng mình nặng trĩu như thể có tảng đá đè lên tim, cậu nghẹn đến khó thở.
Cậu chẳng biết phải làm sao cho phải.
Cậu nên nói ra sự thật với Lý An Triệt, hay là giấu nhẹm mọi chuyện rồi âm thầm đứng về phía Trịnh Khả Kiện đây?
-
Sau khi tạm biệt Trịnh Khả Kiện, Bạch Mộc Ninh đến trước cửa nhà Văn Cảnh.
Văn Cảnh đã cài vân tay của cậu, chỉ cần ấn ngón tay vào là cửa sẽ mở ra.
Ấy thế mà cậu đứng trước cửa do dự, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Liệu cậu nói thật thì Văn Cảnh có tin không?
Đứng tần ngần những mười phút, Bạch Mộc Ninh mới lấy hết can đảm ấn vân tay.
Tiếng mở khóa vang lên, Bạch Mộc Ninh nắm lấy tay nắm đẩy cửa bước vào.
Phòng không bật đèn, Bạch Mộc Ninh nghi hoặc nhìn quanh, lẽ nào Văn Cảnh chưa về, hay là đã ngủ rồi?
Vừa đóng cửa lại định bật đèn lên, nhưng tay cậu còn chưa chạm được đến công tắc.
Bỗng dưng cổ tay bị nắm chặt, cả người bị đẩy mạnh vào cửa, rồi một nụ hôn mãnh liệt giáng xuống làm Bạch Mộc Ninh nhất thời loạn nhịp thở.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc bắc quen thuộc, tuy Bạch Mộc Ninh không nhìn thấy nhưng cũng biết người đang hôn mình là Văn Cảnh.
Vậy mà ở nhà không bật đèn, người này đang làm gì vậy?
Lẽ nào anh ấy vẫn luôn đợi mình sao?
Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh vui vẻ ôm lấy cổ Văn Cảnh, chủ động đáp trả nụ hôn của anh.
Hôn mãnh liệt như vậy, chắc chắn là ghen rồi.
Ghen càng dữ thì càng quan tâm, câu này đúng với Trịnh Khả Kiện, mà cũng đúng với Văn Cảnh nữa.
Chỉ là hôn mãi, hướng đi có vẻ hơi sai sai, tay Văn Cảnh từ từ k.éo kh.óa qu.ần cậu xuống.
Bạch Mộc Ninh nghiêng đầu tránh nụ hôn của Văn Cảnh, cậu thở d.ốc, nói: "Anh... anh Cảnh, anh... muốn làm gì?"
"Anh Cảnh, em có thể giải thích, anh nghe em giải thích đi mà."
Quần tụt xuống, tay Văn Cảnh nắm lấy 'mạch sống' của cậu.
Ngọn núi nhỏ lại trỗi dậy thành núi lắm rừng, tất cả đều bị Văn Cảnh nắm chặt.
Cảm giác ấy khó tả vô cùng, không giống như tự mình nắm chính mình mà được bàn tay chữa bệnh cứu người này nắm giữ, Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình đã làm vấy bẩn Văn Cảnh rồi.
"Im miệng."
Đây là không muốn nghe cậu giải thích sao?
Sau giọng nói lạnh lùng ấy, lại là âm điệu dụ hoặc khiến người ta khó cưỡng: "Anh sẽ dạy em một cách khác, cách để tự làm mình hài lòng."
Cách gì cơ?
Đầu óc Bạch Mộc Ninh choáng váng, vẫn còn dư âm của nụ hôn, giây tiếp theo, thân thể cậu bỗng dưng bay lên, Văn Cảnh đỡ lấy mông cậu rồi đặt cậu lên ghế sofa.
Sức lực toàn thân như bị rút cạn, Bạch Mộc Ninh ngửa người nằm trên ghế sofa nhìn Văn Cảnh cởi bỏ quần áo vướng víu của mình ra.
'Mạch sống' tươi rói tràn đầy sức sống của cậu hoàn toàn lộ ra ngoài, nó như một cây gậy Như Ý chẳng cần được niệm chú, chỉ một ý niệm cũng bắt đầu biến đổi từ nhỏ thành lớn.
Văn Cảnh quỳ xuống, nắm lấy 'mạch sống' của cậu, chậm rãi nói: "Ngoài tay ra còn có một cách khác, nhìn cho kỹ đây."
Nói rồi, anh cúi đầu nuốt trọn 'mạch sống' của cậu.
Lớp học nhỏ của bác sĩ Văn lại khai giảng rồi, chỉ là lần này cách dạy khác hẳn.
Bạch Mộc Ninh tựa vào ghế sofa, nhìn toàn bộ quá trình bằng góc nhìn thứ nhất.
Não bộ nhanh chóng sung huyết, từng tế bào trên khắp cơ thể đều gào thét.
Cảm giác sảng khoái đến mức khiến cậu chìm đắm, hốc mắt cũng ướt át, tiếng rê.n rỉ mơ hồ quanh quẩn trong cổ họng.
Hai tay cậu đặt lên đ.ỉnh đầu Văn Cảnh, vô thức ấn xuống mấy cái.
Cảm giác sảng khoái tăng lên gấp bội, 'mạch sống' như cây kem tan chảy.
Bạch Mộc Ninh nuốt nước bọt, cậu bị dáng vẻ hiện tại của Văn Cảnh mê hoặc.
Vẫn là khuôn mặt thanh tuấn ấy, chỉ là trong miệng anh có thêm một thứ không thuộc về mình.
Bạch Mộc Ninh khàn giọng: "Xin lỗi, em không cố ý, anh nhả ra đi."
Cậu ngồi dậy định lau miệng cho Văn Cảnh, giây tiếp theo, cổ tay cậu bị nắm chặt, Văn Cảnh ngậm thứ không thuộc về mình mà hôn cậu.
Bạch Mộc Ninh lần đầu tiên nếm được mùi vị của chính mình.
Cậu cứ tưởng thế là xong rồi nên rón rén muốn đứng dậy đi tắm, ai ngờ lại bị Văn Cảnh đè xuống không cho nhúc nhích: "Anh còn chưa xong, em định đi đâu?"
Bạch Mộc Ninh ngẩn người trong chốc lát, còn chưa kịp phản đối thì hiệp hai đã bắt đầu...
Sau hiệp hai là hiệp ba, rồi hiệp bốn...
Đến lần thứ năm thì Bạch Mộc Ninh thật sự không chịu nổi nữa, vừa đẩy anh vừa rê.n rỉ: "Anh Cảnh... chẳng phải anh nói em bị thận hư sao? Em thật sự cạn đáy rồi, tha cho em một con đường sống đi!"
"Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng m.út nữa... nếu tiếp tục, em sẽ sớm chầu ông bà mất!"
Cậu vừa nức nở vừa van xin, cuối cùng cũng có tác dụng. Văn Cảnh rốt cuộc cũng chịu buông tha, anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cậu, bình thản rút khăn giấy lau khóe miệng.
Thấy anh cuối cùng cũng dừng lại, Bạch Mộc Ninh thở phào một hơi như sống lại từ cõi chết, cả người mềm oặt ngả vào vai anh, không buồn động đậy lấy một ngón tay.
Lúc này Văn Cảnh mới nói: "Được rồi, bây giờ em có thể giải thích rồi."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Muốn nghe giải thích đến vậy, thế sao lúc nãy lại không cho người ta nói chứ?