Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 40

Ngồi trong căn phòng khách rộng rãi, lòng bàn tay Bạch Mộc Ninh đổ mồ hôi liên tục, cậu chùi vào quần hết lần này đến lần khác mà vẫn mãi chẳng dứt.

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy hai Văn Cảnh, cậu đã hoảng loạn đến phát ngốc rồi.

Trong bếp, hai người kia vẫn đang bận rộn, một người nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu, người còn lại thuần thục đứng chảo nấu ăn.

Họ mặc đồ giống hệt nhau, gương mặt thì như đúc từ một khuôn, ngay cả nụ cười cũng chẳng sai lệch một chút nào.

Nếu không phải nhờ vào nốt ruồi nhỏ kia cùng chút khác biệt siêu vi tế trong thần thái, thì Bạch Mộc Ninh chắc chắn chẳng thể nào phân biệt nổi ai với ai.

Ban đầu cậu tìm tới Văn Cảnh cũng bởi vì ảnh chụp và nghề nghiệp đều khớp, duy nhất chỉ có nốt ruồi nhỏ kia là sai lệch một chút.

Sau khi dò hỏi thật kỹ càng, biết chắc Văn Cảnh không có anh em nào cả, cậu mới bỏ qua vấn đề về cái nốt ruồi ấy.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt thêm một ông em trai sống sờ sờ thế này, Bạch Mộc Ninh thật sự đần luôn cả người.

Nhưng điều khiến cậu hối hận hơn cả chính là, tại sao ban nãy lại ngu ngốc mà lên lầu cơ chứ?

Đáng lẽ cậu nên tìm đại một lý do để chuồn liền mới đúng.

Giờ thì hay rồi, bữa cơm này chắc chắn khó nuốt trôi lắm đây.

Bạch Mộc Ninh bắt đầu âm thầm nghĩ lý do để chuồn đi, thậm chí còn lén lấy điện thoại ra hẹn ngay một cái báo thức, định bụng sẽ tự biên tự diễn một màn có cuộc gọi quan trọng gọi tới nữa.

Ai dè chuông điện thoại vừa reo lên, Bùi Thư Thần đã lập tức bước ra từ phòng sách, thế là kế hoạch của cậu đành phá sản tan tành, chỉ có thể tươi cười lịch sự chào hỏi bà.

Bùi Thư Thần vui vẻ bước tới, nhẹ nhàng đặt một đĩa dâu tây trước mặt cậu: "Bé Ninh à, con ăn ít dâu tây lót dạ trước đi nhé, cơm còn lâu mới xong đó."

Hôm nay Tôn Cẩn không về nhà, bố cô bé và anh em Văn Cảnh đang bận túi bụi trong bếp, nên hiện giờ phòng khách chỉ còn lại Bạch Mộc Ninh và Bùi Thư Thần.

"Món quà con tặng cô đẹp quá, cô rất thích luôn đó! Đặc biệt là cái vây cá màu xanh thẫm, nhìn hệt như cánh bướm vậy, đẹp đến mức cô đăng lên vòng bạn bè rồi ai cũng khen tới tấp!"

"Nhiều người còn inbox hỏi cô có bán không nữa cơ, đương nhiên là cô từ chối hết rồi. Đây là đồ con rể cô tặng mà, bao nhiêu tiền cô cũng không bán đâu."

Hiện tại, tiêu bản cá cờ được cô Bùi tạm đặt trong phòng sách, đợi mua xong cái giá treo đặt online thì sẽ dời ra phòng khách trưng bày cho đẹp.

Bùi Thư Thần tuy là một giáo sư, nhưng trên người bà chẳng hề có chút nào cái khí chất cổ hủ của mấy người già học thuật. Ngược lại, bà thuộc kiểu người vui vẻ, hoạt bát, nói chuyện hài hước duyên dáng lại sâu sắc, cách dùng từ cũng mới mẻ, hấp dẫn vô cùng; vừa nhìn đã biết ngay môn học của bà chắc chắn chẳng bao giờ thiếu sinh viên đăng ký.

Một giáo sư vừa thú vị vừa đáng yêu như thế, đến cả Bạch Mộc Ninh cũng không khỏi cảm thấy yêu thích nữa là.

Chỉ là cái từ "con rể" bất ngờ phát ra từ miệng Bùi Thư Thần vừa nãy thật sự khiến cậu giật bắn mình.

Nghe sao giống như trong mắt bà, cậu và Văn Cảnh đã kết hôn luôn rồi vậy?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tâm lý của Bùi Thư Thần đúng là tốt thật, tư tưởng vừa cởi mở lại thoáng vô cùng, khả năng tiếp nhận chuyện này cũng rất cao.

Bình thường các bậc phụ huynh rất khó để chấp nhận vấn đề thiên hướng tính dục (*) của con cái; phần lớn khi con cái come out đều kéo theo mâu thuẫn gia đình bùng nổ.

Nhẹ thì tranh cãi không dứt, nặng hơn thì đoạn tuyệt quan hệ luôn.

Ở chỗ Bùi Thư Thần hoàn toàn không thấy chút mâu thuẫn gia đình nào, bà bình thản chấp nhận mọi chuyện, thậm chí còn chủ động sắp xếp cho con trai đi xem mắt, và cũng đối xử rất công bằng, thân thiện với bạn trai của con mình.

Bầu không khí gia đình thế này thật sự quá tốt, vừa ấm áp lại dễ chịu.

Giờ thì Bạch Mộc Ninh cũng hiểu tại sao Tôn Cẩn lại ngang bướng đến thế rồi, đúng là kiểu người được nuông chiều nên chẳng biết sợ ai mà.

Thật sự ghen tị với cô bé quá đi mất!

Nhưng vừa nghĩ đến Văn Cảnh vô tội kia, tim Bạch Mộc Ninh lập tức căng thẳng. Cậu uống ngụm nước một cách máy móc, đáp lại bà: "Dạ, cô thích là tốt rồi ạ!"

Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, chắc chắn sau hôm nay cậu sẽ không bao giờ bén mảng tới căn nhà này lần nữa.

Hai cô cháu ngồi trò chuyện vui vẻ thêm một lúc, ánh mắt Bùi Thư Thần lại hướng về phía căn bếp nơi hai anh em Văn Cảnh vẫn đang lúi húi nấu ăn, rồi hỏi cậu: "Con thấy hai anh em tụi nó giống nhau không?"

Bạch Mộc Ninh đưa mắt nhìn qua, gật đầu đáp lại.

Làm gì chỉ là giống thôi đâu, rõ ràng giống hệt nhau luôn, hại chết cậu rồi đây này.

Vốn định theo đuổi em trai, ai dè vừa chớp mắt một cái đã thành chị dâu của người ta rồi là sao?!

Càng nghĩ càng thấy trái tim nhỏ bé của mình lạnh ngắt linh hồn.

"Hai đứa tụi nó là song sinh cùng trứng đấy. Lúc nhỏ đã giống nhau y chang rồi, sau này cô và bố tụi nó chia tay, bố tụi nó dẫn theo Tiểu Kỳ ra nước ngoài, còn cô giữ Văn Cảnh ở lại trong nước. Tính ra đã hơn hai mươi năm rồi hai anh em nó chưa gặp lại nhau lần nào cả."

"Ai ngờ đâu xa cách từng ấy năm trời mà vẫn ăn ý hệt nhau như vậy chứ, quần áo trang phục thì đã đành, ngay cả tính hướng bạn đời cũng chẳng lệch chút nào, đều có bạn trai cả!"

Bạch Mộc Ninh im lặng ngồi nghe, không dám xen vào lấy nửa câu. Thế nhưng nhờ những điều Bùi Thư Thần vô tư kể, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân đã sai sót ở điểm nào rồi.

Em trai Văn Cảnh tên là Văn Kỳ, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, công việc cũng hoàn toàn ở bên ấy. Chỉ nửa năm trở lại đây, hắn vì công việc nên mới bay về nước công tác, nhân tiện liên lạc lại với Bùi Thư Thần và Văn Cảnh.

Sau khi kết thúc dự án, hắn lại tiếp tục ở lại đây không chịu rời đi vì vướng mắc trong chuyện tình cảm với bạn trai. Về chi tiết thì Bùi Thư Thần không rõ lắm, chỉ biết đại khái anh trai của người yêu Văn Kỳ không đồng ý cho họ đến với nhau.

Dẫu vậy, Văn Kỳ vẫn không bỏ cuộc, cứ luôn nhờ Văn Cảnh đứng ra giúp hòa giải.

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Vậy hóa ra không phải người yêu, mà lại thành anh trai là thế nào đây?!

Nhưng bây giờ cũng đã xác định được người đang vướng vào mối quan hệ mập mờ với người yêu anh Chu không phải Văn Cảnh, mà chính là Văn Kỳ.

Chỉ có điều, chuyện về cái nghề bác sĩ thì sao nhỉ? Rốt cuộc là ai đang nói dối?

Vừa nãy rõ ràng Bùi Thư Thần bảo Văn Kỳ làm về lĩnh vực tài chính, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào tới y học hết.

Ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Mộc Ninh cũng biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Có lẽ vấn đề nằm ở người yêu của anh Chu, chính người đó mới là kẻ nói dối về nghề nghiệp bạn trai mình khiến Bạch Mộc Ninh từ đầu đến cuối đều nhầm lẫn tai hại như vậy.

Xem ra anh Chu cũng bị lừa rồi.

Bạch Mộc Ninh thấp thỏm không yên, càng nghe càng thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Tại sao lúc đó lại không chịu tìm hiểu kỹ hơn một chút mà đã vội nhận đơn này chứ?

Bùi Thư Thần không hề nhận ra sắc mặt Bạch Mộc Ninh lúc này đã tái mét như ma, bà tiếp tục nói: "Hóa ra Tiểu Cảnh nhà cô thích kiểu người ngoan ngoãn đáng yêu như con đây, nếu sớm biết thế, cô đã chẳng mai mối cho nó mấy người lớn tuổi rồi."

Văn Cảnh hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân, chẳng chịu tìm người yêu, làm Bùi Thư Thần sốt ruột vô cùng, thế là bà bắt đầu tìm người tốt xung quanh để giới thiệu cho con trai mình.

Ban đầu Văn Cảnh không chịu đi, nhưng vì không thể chịu nổi mẹ liên tục vừa năn nỉ vừa cưỡng ép, cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận đi xem mắt.

Nghe đến đây, Bạch Mộc Ninh càng thêm suy sụp. Thì ra Văn Cảnh chưa từng yêu ai, vậy nên chuyện anh nói 'nụ hôn đầu' hôm đó là thật.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cậu lại dâng lên lần nữa, cậu đúng là một kẻ tồi tệ mà.

Nhưng nhớ lại lần đầu đến phòng khám Tam Vấn, nghĩ tới những lời Trần Hạo Nam từng nói với Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh liền nghi hoặc hỏi: "Không phải anh ấy từng có bạn trai rồi ạ?"

Hồi đó Trần Hạo Nam còn từng trêu Văn Cảnh là kiểu si tình, có người yêu rồi cũng chẳng nỡ chia tay.

Nếu không vì câu nói đó, có lẽ Bạch Mộc Ninh đã chẳng dễ dàng bỏ qua chuyện cái nốt ruồi nhỏ kia rồi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu cậu đã sai rồi.

"Chuyện bạn trai kia chỉ là hiểu lầm thôi con." Bùi Thư Thần nói, "Đừng nhắc nữa, tên nhóc đó là con trai của đồng nghiệp cô. Ban đầu bảo là đang độc thân nên cô mới giới thiệu cho đi xem mắt, ai ngờ sau đó mới biết đã có bạn trai rồi. Sau lại mê Tiểu Cảnh, cứ dây dưa mãi không dứt. Thấy Tiểu Cảnh không thèm để ý đến mình, cậu ta còn bịa chuyện nói nó đi quyến rũ người yêu người khác nữa chứ."

Càng kể, Bùi Thư Thần càng tức giận đến mức đập mạnh tay xuống đùi: "Bực mình chết mất! Con trai cô từ nhỏ tới lớn vô cùng chính trực, làm sao có thể làm chuyện chen ngang phá hoại tình cảm người khác cơ chứ?"

"Bé Ninh à, con nghe cô nói này, Tiểu Cảnh nhà cô ấy..."

Bùi Thư Thần còn chưa kịp kể xong, Văn Cảnh đã ngắt ngang lời bà: "Cô Bùi à, mẹ nói vừa thôi, con với bé Ninh xuống dưới nhà lấy đồ chút."

Bị con trai đột ngột ngắt lời, Bùi Thư Thần không hài lòng tí nào: "Cái thằng này, kéo bé Ninh đi nhanh thế làm gì, sợ mẹ tiết lộ quá khứ nổi loạn của con à?"

"Cô Bùi, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy. Được rồi, bé Ninh, mình đi thôi em."

Bạch Mộc Ninh đi theo Văn Cảnh xuống lầu, đến gần chỗ đậu xe thì bị anh bảo mở cửa ghế sau. Cậu ngoan ngoãn làm theo, vừa mở cửa ra thì lập tức bị một lực mạnh đẩy vào bên trong.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Văn Cảnh cúi xuống cắn lấy môi cậu mà hôn, động tác có phần dữ dội, như thể bao nhiêu bực bội trong lòng anh giờ phút này đều trút cả lên nụ hôn ấy.

Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, cậu lại chọc gì Văn Cảnh nữa rồi?

Hai người hôn nhau chẳng biết bao lâu, mãi đến khi Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi, Văn Cảnh mới chịu buông môi cậu ra trong tiếc nuốVawnanh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi khẽ nói: "Em nhận nhầm rồi, đúng không?"

Anh vừa hỏi xong, Bạch Mộc Ninh lập tức bừng tỉnh, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.

Chẳng lẽ... cậu bị lộ rồi sao?

Không đúng mà, sao Văn Cảnh lại biết được chứ?

Chuyện cậu là "chuyên gia khuyên can người tình" rõ ràng chỉ có cậu và anh Chu biết, hoàn toàn không thể có người thứ ba nào khác.

Bạch Mộc Ninh chưa từng nói với ai cả, ngay cả Lý An Triệt còn không hề hay biết, mà anh Chu lại càng không thể tự tay phá hủy chuyện của mình, vậy rốt cuộc anh ấy biết bằng cách nào?

Tim đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực, đến mức Bạch Mộc Ninh cũng bắt đầu lắp bắp: "Nhận... nhận nhầm... gì cơ...?"

Văn Cảnh ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo luôn cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Lúc ở dưới lầu vừa nãy, em đã nhầm Văn Kỳ thành anh, đúng không?"

Đúng là dọa chết người ta mà.

Cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng, Bạch Mộc Ninh thở phào một hơi rồi nói: "Anh cũng đâu có nói với em là anh có em trai sinh đôi đâu chứ?"

"Phong cách ăn mặc y chang anh, mặt mũi thì cứ như soi gương, em nhận nhầm chẳng phải là chuyện bình thường à?"

Chỉ cần anh nói trước với em một câu thôi, thì đâu ra cái kết thê thảm như hôm nay.

Từ em dâu thành chị dâu, Bạch Mộc Ninh khổ tâm muốn khóc luôn rồi đây này!

Văn Cảnh bóp nhẹ sau gáy cậu, khẽ c.ắn v.ành tai, giọng trầm xuống: "Em không nên nhận nhầm. Hai đứa anh hoàn toàn khác nhau."

Vừa nói, bàn tay thường ngày dùng để bắt mạch chữa bệnh nay lại chẳng an phận, lặng lẽ trượt xuống 'mạch sống' thoi thóp.

Bạch Mộc Ninh hoảng hồn đến mức cắn chặt môi, trong xe im ắng đến lạ thường, đến cả tiếng kéo khóa cũng nghe rõ ràng mồn một.

Cậu vội túm lấy bàn tay đang làm loạn của Văn Cảnh, bắt đầu cuống quýt cầu xin: "Anh Cảnh, em sai rồi... tha cho em đi mà!"

Đây là đang ở trong xe đấy, dù cửa kính có dán một lớp phim màu đen, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không nhìn thấy gì đâu.

Hơn nữa đây lại đang là ban ngày mà.

'Mạch sống' kia lập tức bật dậy đầy khí thế, tràn trề sức sống, hoàn toàn đối lập với sự chối từ yếu ớt của chủ nhân nó. Văn Cảnh siết chặt lấy nó, thấp giọng hỏi: "Vậy em nói anh nghe, nó phải làm sao bây giờ?"

Bạch Mộc Ninh tức đến trợn mắt lườm một cái, trong lòng gào thét: Sao lại dễ dàng từ một cái gò đất nhỏ thành núi lắm rừng vậy cha? Không phải mày bị nhược à?

Mày có thể giả bộ yếu thật một chút được không?!

Bạch Mộc Ninh cắn môi, cố gắng kiềm chế: "Kệ nó đi anh, một lát nữa tự khắc nó xẹp xuống mà."

Lời này vừa nói ra, ngay cả bản thân cậu cũng thấy không thuyết phục nổi luôn.

Văn Cảnh hiển nhiên chẳng chút để ý đến lời kháng nghị của cậu, bàn tay vẫn ngang nhiên tiếp tục vuốt lên vuốt xuống: "Bé Ninh nhà anh hôm nay nhận sai anh rồi, sau này còn dám nữa không?"

Người này rõ ràng đang làm chuyện vô cùng tục tĩu, vậy mà còn hỏi cậu mấy câu ngay thẳng thế này. Hô hấp của Bạch Mộc Ninh ngày càng hỗn loạn, chỉ còn biết ngoan ngoãn nhận lỗi, run rẩy đáp lại: "Không dám nữa, em thật sự không bao giờ dám nữa mà."

Còn ai dám nữa chứ, lần này đã muốn lấy mạng luôn rồi đây này!

'Mạch sống' của cậu thích nhất là bàn tay của Văn Cảnh, ở trong tay anh thì chẳng còn chút sức chống đỡ nào, rất nhanh đã như núi lửa phun trào, xả lũ một trận cho xong.

Văn Cảnh rút khăn giấy lau sạch tay, rồi lại cúi xuống giúp Bạch Mộc Ninh chỉnh lại quần áo, nghiêm giọng cảnh cáo: "Lần sau đừng có tái phạm nữa."

Dù anh chưa kịp nói hết câu, nhưng Bạch Mộc Ninh lập tức hiểu rõ ý: "Tuyệt đối không bao giờ có lần sau nữa, em xin thề luôn!"

Bàn tay đang giơ lên lập tức bị Văn Cảnh nắm lấy, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Ừm, anh biết bé Ninh của anh là ngoan nhất mà."

Bạch Mộc Ninh thở hổn hển, trong đầu chỉ biết gào thét chuyện gì vậy trời?

-

Hai người nghỉ ngơi thêm một lúc, mãi đến khi Bùi Thư Thần giục giã mới chịu quay trở lại căn hộ trên lầu.

Lúc này trong phòng xuất hiện thêm một người, trông tuổi tác cũng xấp xỉ với Bạch Mộc Ninh, cậu ta có khuôn mặt thanh tú, đường nét nhẹ nhàng ngoan ngoãn, nhìn một cái đã thấy đúng kiểu bé ngoan mẫu mực.

Vừa thấy người đó, Bạch Mộc Ninh lập tức sững người, vì ảnh đại diện của anh Chu chính là cậu ta, người yêu của Văn Kỳ cũng đã đến rồi.

Mở bát gì mà như bãi chiến trường tu la vậy?

Ông trời đúng là muốn diệt cậu mà!

Văn Kỳ giới thiệu: "Anh Cảnh, đây là người yêu em, Giang Thanh Từ."

Dĩ nhiên Văn Cảnh hoàn toàn không quen biết Giang Thanh Từ, anh lịch sự vươn tay ra bắt với cậu ta: "Chào cậu."

Giang Thanh Từ mỉm cười ngọt ngào, giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe: "Chào anh Cảnh ạ. Em nghe anh Kỳ nhắc đến anh mãi, hôm nay mới có cơ hội gặp được anh đấy."

Trong lòng Bạch Mộc Ninh lập tức vang lên hồi chuông báo động, sao mà cậu cứ có cảm giác hôm nay chính là ngày tận số của mình thế này?

Mà khoan đã, nếu bọn họ không quen nhau, vậy người đã gọi điện cho Văn Cảnh vào hôm Tết Dương lịch là ai?

Không lẽ... là Văn Kỳ sao?

Lúc này, Bạch Mộc Ninh chỉ muốn tìm ngay một miếng đậu phụ thật to để đập đầu chết cho xong đời.

Hóa ra, mỗi cột mốc mà cậu trải qua đều dính với một hiểu lầm nào đó, mà chỉ cần thiếu đi một cái hiểu lầm thôi, cậu cũng đã không đến mức tự đẩy mình vào cái tình cảnh rối như tơ vò thế này.

Văn Kỳ lại tiếp lời: "Đây là bạn trai của anh Cảnh, Bạch Mộc Ninh."

Giang Thanh Từ liếc nhìn cậu, ánh mắt mang theo chút thâm ý khó đoán. Bạch Mộc Ninh chột dạ, chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Chào cậu."

Giới thiệu xong xuôi, Bùi Thư Thần kêu mọi người vào bàn dùng bữa. Tuy nhiên, thái độ của bà đối với Bạch Mộc Ninh và Giang Thanh Từ lại khác biệt rõ ràng: với Bạch Mộc Ninh thì thân mật gần gũi, còn với Giang Thanh Từ thì chỉ lịch sự như đang tiếp một vị khách bình thường.

Không biết là vì sao nữa.

Bữa cơm hôm ấy đối với Bạch Mộc Ninh mà nói đúng là chẳng khác gì nhai sáp, khó nuốt vô cùng.

Trên bàn có mấy món rõ ràng là món khoái khẩu của cậu, vậy mà giờ phút này cậu lại chẳng có nổi một chút cảm giác thèm ăn nào.

Văn Cảnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cậu.

Ăn xong, Văn Cảnh cùng Văn Kỳ và Giang Thanh Từ vào phòng sách nói chuyện, để lại Bạch Mộc Ninh ngồi trong phòng khách mà cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Không chừng Giang Thanh Từ đến là để mách tội cậu thì sao?

Vừa mới phát hiện ra bản thân nhận nhầm người, Bạch Mộc Ninh còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, mà giờ Giang Thanh Từ còn xuất hiện nữa làm cậu càng rối hơn bao giờ hết.

Ngộ nhỡ Văn Cảnh phát hiện ra cậu là kẻ lừa đảo thì phải làm sao đây?

Đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, Bùi Thư Thần bỗng bê một đĩa hoa quả tới ngồi cạnh cậu: "Không hiểu chúng nó thì thầm cái gì mà phải đóng cửa kín mít thế kia nữa?"

Bùi Thư Thần rõ ràng rất không thích Giang Thanh Từ, trong giọng nói chẳng buồn che giấu chút khó chịu.

"Bé Ninh à, thôi kệ tụi nó đi con, đừng để ý nữa. Nào, kể cho cô nghe xem con với Văn Cảnh quen nhau thế nào đi!"

Hai người trò chuyện với nhau khoảng hơn mười phút thì cửa phòng sách bật mở, ba người kia lần lượt bước ra, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Bạch Mộc Ninh lập tức hoảng loạn hoàn toàn.

Rốt cuộc... bọn họ đã nói chuyện gì trong đó vậy chứ?

Sau đó lại nói thêm một lúc nữa, rồi mới chuẩn bị ra về.

Văn Kỳ không có bằng lái trong nước nên cũng không có xe, vì vậy Văn Cảnh đề nghị đưa hai người họ về khách sạn.

Bạch Mộc Ninh ngồi ở ghế phụ, lòng lúc nào cũng chỉ muốn tìm đường chạy trốn cho rồi.

Đúng lúc ấy, Giang Thanh Từ ngập ngừng lên tiếng: "Anh Cảnh, thật ra... em có một chuyện muốn xin lỗi anh."

Văn Cảnh vẫn giữ im lặng không đáp lời.

"Anh trai em vẫn luôn phản đối chuyện em với anh Kỳ ở bên nhau, lúc biết tới sự tồn tại của anh ấy thì giận lắm, ép em phải khai rõ thân phận của anh Kỳ."

"Lúc đó, em sợ anh trai mình sẽ làm hại đến anh Kỳ nên mới bịa ra chuyện anh ấy là bác sĩ Đông y."

"Nhưng em thật sự không hề biết anh cũng là bác sĩ Đông y, đúng kiểu mèo mù vớ cá rán thôi ạ."

Nghe đến đây, Bạch Mộc Ninh không nhịn được mà đảo mắt một vòng, nói dối trúng đích thế kia, thật sự là vô tình sao?

Bạch Mộc Ninh càng ngẫm càng thấy có mùi trà xanh rõ rệt. Lo cho anh Kỳ của cậu ta, thì liền có thể mặc kệ sự an toàn của người khác sao?!

Lỡ như người ta quay ra trả thù Văn Cảnh thì biết làm thế nào?

Cái gì mà 'không cố ý', trong mắt cậu, rõ ràng là cố tình quá còn gì.

Chủ đề của Giang Thanh Từ vẫn chưa dừng lại, trong xe không một ai lên tiếng, cả không gian rơi vào im lặng đáng ngại.

Cậu ta tiếp tục nói: "Anh Cảnh ơi, dạo này bên cạnh anh có gặp ai kỳ lạ không ạ? Em sợ anh trai em sẽ giở trò gì đó làm phiền cuộc sống của anh. Nếu có thật thì anh nhất định phải cẩn thận đấy ạ!"

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Thật sự không phải đang nhắm vào cậu sao?

Tại sao mỗi lần Giang Thanh Từ mở miệng nói chuyện, cậu lại có cảm giác ánh mắt cậu ta cứ như vô tình mà hữu ý quét về phía mình vậy? Chẳng lẽ đang ám chỉ cậu đấy à? Định bóc trần cậu ngay tại đây luôn hả?

Trời mẹ, cái này mà là tiệc sinh nhật gì chứ, rõ ràng là hiện trường hành hình của cậu thì có!

 

Tác giả có lời muốn nói

Nhóc Ninh sắp bị bóc mẽ thật rồi!

 

「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」

(*) 向性【xiàng xìng】tính hướng ~  性取向【xìng qǔxiàng】xu hướng tính dục # 性别认同【xìngbié rèntóng】bản dạng giới

Bình Luận (0)
Comment