Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 65

Thanh Minh sắp đến, Bạch Mộc Ninh đã lên kế hoạch quay về quê một chuyến để thăm mộ ba mẹ mình.

Từ khi lên đại học, năm nào đến dịp Thanh Minh cậu cũng trở về. Cậu đứng trước phần mộ của ba mẹ, kể cho họ nghe về cuộc sống gần đây của mình, gặp được những ai, có chuyện gì vui... còn những điều không vui thì cậu chưa từng kể.

Cậu là kiểu con chỉ biết báo tin vui, chẳng dám báo tin buồn, chỉ mong ba mẹ dưới suối vàng cũng được an lòng.

Cậu còn thường đốt cho ba mẹ một tấm ảnh gần nhất của mình, để họ biết con trai trông ra sao, kẻo sau này cậu xuống dưới đoàn tụ mà cả nhà chẳng nhận ra nhau thì buồn lắm.

Nhưng năm nay cậu muốn đốt cho ba mẹ một tấm ảnh chụp đôi, để nói với họ rằng cậu không còn cô đơn nữa, rằng cậu đã có một người là gia đình của mình rồi.

Cậu còn kể cho ba mẹ nghe rằng Văn Cảnh đối xử với cậu rất tốt, rất dịu dàng, rất yêu thương, và rằng hai người họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Hôm đó là ngày nghỉ, Bạch Mộc Ninh nằm gọn trong lòng Văn Cảnh xem phim. Bộ phim này là phim cũ, cậu lục ra xem lại khi rảnh rỗi.

Đây chính là bộ phim mà ba mẹ cậu yêu thích nhất khi còn sống. Dù họ không rành chữ, lại không nghe rõ được, nhưng vẫn thích xem phim, bởi những hình ảnh ấm áp trong phim khiến họ cảm thấy bình yên và vui vẻ trong lòng.

Mẹ cậu từng nói, được ngồi xem phim cùng người mình thích, chính là một loại hạnh phúc.

Ngày ấy Bạch Mộc Ninh còn nhỏ nên chẳng hiểu bao nhiêu. Nhưng bây giờ thì cậu hiểu rồi.

Bởi hạnh phúc thật sự, chính là những khoảnh khắc bình yên, nhẹ nhàng như thế này.

Phim gần đến đoạn kết, Bạch Mộc Ninh khẽ ngửa đầu, cọ nhẹ vào cổ Văn Cảnh rồi thủ thỉ: "Anh Cảnh, vài hôm nữa em sẽ về quê một chuyến. Thanh Minh rồi, em muốn về thăm ba mẹ."

"Chắc khoảng hai ngày thôi."

Quê cậu nằm rất xa Kinh Nam, đi tàu cao tốc mất đến tám tiếng. Bạch Mộc Ninh đã tính sẵn cả rồi: ban ngày bắt tàu về quê, tối thuê khách sạn nghỉ lại, hôm sau đi thăm mộ rồi chiều lại bắt tàu quay về.

Lịch trình kín mít, vừa vặn trong hai ngày.

Như vậy thì cậu và Văn Cảnh cũng không phải xa nhau quá lâu.

Văn Cảnh khẽ "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Vậy là em đi trước ngày Thanh Minh một hôm đúng không?"

"Dạ." Bạch Mộc Ninh đưa tay sờ nhẹ gò má anh, nói: "Thật ra anh cũng không cần nhớ em quá đâu, hai ngày là em quay lại rồi."

Văn Cảnh im lặng một lúc rồi mới nói:

"Bé con này, em có muốn đưa tro cốt của cô chú về Kinh Nam an táng không? Như vậy, em có thể thăm họ bất cứ lúc nào, không phải vất vả đi xa như thế nữa."

Bạch Mộc Ninh nghe xong, cũng thấy có lý. Tro cốt ba mẹ cậu hiện vẫn đang được gửi ở nhà tang lễ, chưa được mai táng. Thật ra chỉ cần mang tro cốt đến là được.

Năm đó, sau khi ba mẹ cậu lần lượt qua đời vì bệnh, nhân viên ở khu dân cư đã giúp cậu lo hậu sự.

Bạch Mộc Ninh không đủ tiền mua phần mộ, nên chỉ có thể chọn cách gửi tro cốt để an táng tạm cho ba mẹ.

Cách gửi này khá rẻ, mỗi năm chỉ mất hơn hai trăm tệ, nhưng nếu chuyển về Kinh Nam thì biết đặt ở đâu bây giờ?

Cậu còn đang suy nghĩ thì Văn Cảnh đã lo liệu xong hết từ lúc nào.

"Ở khu nghĩa trang vùng ngoại ô Bắc Kinh có môi trường khá tốt, có thể an táng ba mẹ em ở đó. Ngày trước Thanh Minh, anh sẽ cùng em về quê giúp em lo chuyện này."

Văn Cảnh lúc nào cũng đáng tin cậy khiến người khác yên tâm. Bạch Mộc Ninh chưa kịp lo lắng gì, thì anh đã thay cậu tính toán chu toàn cả rồi.

"Dạ, cảm ơn anh Cảnh."

Văn Cảnh bỗng cau mày, quay sang nhìn cậu đầy nghiêm túc: "Em chỉ cảm ơn anh như thế thôi hả?"

"Chứ anh còn muốn gì nữa?" Bạch Mộc Ninh giả vờ ngơ ngác, từ chối hiểu ý của Văn Cảnh.

"Ồ, không có gì. Bé con nói cảm ơn kiểu nào, thì anh nhận kiểu đó."

Bạch Mộc Ninh cứ tưởng chuyện hôm nay coi như xong rồi, ai ngờ cậu lại đánh giá quá thấp độ hồ ly tinh của Văn Cảnh rồi.

Anh vậy mà lại từ tốn cởi từng chiếc cúc áo, để lộ phần ngực rắn chắc vạm vỡ, miệng thì thản nhiên buông một câu: "Dạo này trời càng lúc càng nóng nhỉ."

Nóng chỗ nào chứ, rõ ràng là vừa đẹp trời mà!

Cái tên đàn ông choá má này lại bắt đầu giở trò quyến rũ rồi.

Bạch Mộc Ninh lập tức nhắm mắt, không thèm nhìn anh, trong lòng thì liên tục tụng Chú Tịnh Tâm* để giữ mình tỉnh táo. Nhưng cái tên mặt dày ấy lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo về phía mình, dịu dàng nói: "Bé con, em sờ tim anh đi, có phải đập nhanh quá rồi không?"

清心咒 (Thanh tâm chú) là một câu chú tụng trong Phật giáo, mang ý nghĩa giữ cho tâm trí được thanh tịnh, trừ bỏ tạp niệm và dục vọng

Bạch Mộc Ninh hoàn toàn cạn lời, thầm nghĩ không hiểu sao Văn Cảnh lại học được cái chiêu làm nũng kiểu Quý nhân Kỳ (祺贵人)* nữa?

là một nhân vật trong phim cung đấu Châu Hoàn Truyện nổi tiếng

Sau này nhất định không thể để cô giúp việc xem mấy bộ phim kiểu "Chân Hoàn Truyện" (甄嬛传) nữa rồi, Văn Cảnh bị lây mất rồi đây này!

Mà đúng thật, cơ ngực sờ vào cảm giác rất đã tay, Bạch Mộc Ninh không nhịn được mà bóp bóp mấy cái.

Thôi được rồi... cậu đúng là vẫn không cưỡng lại được mấy trò của Văn Cảnh, cứ bị anh dắt mũi mãi.

"Đúng là tim anh đập nhanh thật đấy." Bạch Mộc Ninh rút tay về, cười cười nói, "Vậy thì để bác sĩ Bạch em đây dẫn anh vào phòng ngủ kiểm tra kỹ càng một phen nhé."

"Nhưng nói trước, lần này không được trói em đâu đấy, em có phải heo chờ làm thịt đâu."

"Nếu em không chạy, anh sẽ không trói."

...Ờ thì, nghe cũng hơi sai sai.

Văn Cảnh từ trước tới giờ có bao giờ nói lý đâu cơ chứ!

-

Hôm trước ngày Thanh Minh, Văn Cảnh lái xe đưa Bạch Mộc Ninh về quê.

Tối hôm đó hai người nghỉ tại khách sạn, sáng hôm sau dậy sớm đến nhà tang lễ làm thủ tục chuyển nơi an táng.

Trước tiên, Bạch Mộc Ninh đến tảo mộ, đốt cho ba mẹ một bức ảnh chụp chung và một ít giấy tiền vàng mã, rồi bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu kể cho họ nghe về tình hình gần đây của mình.

Ba mẹ cậu là người khiếm thính, không nghe được cũng không nói được, nên từ nhỏ Bạch Mộc Ninh đã quen giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ ký hiệu rồi.

Cậu kể rất nhiều chuyện, cảm giác như dạo này có quá nhiều thứ xảy ra, chuyện gì cũng muốn chia sẻ với ba mẹ một chút.

Chuyện cậu kể nhiều nhất là về Văn Cảnh, từ lần gặp gỡ đầu tiên, đến lúc dần quen rồi yêu nhau, Bạch Mộc Ninh đều nói rành rọt, không giấu giếm gì cả.

Cậu chỉ hy vọng ba mẹ dưới kia cũng có thể chấp nhận Văn Cảnh, người đàn ông mà cậu yêu.

Văn Cảnh không làm phiền cậu nói chuyện với ba mẹ, mà âm thầm đi lo phần việc còn lại.

Ban đầu, Bạch Mộc Ninh cứ nghĩ chuyển nơi an táng chỉ đơn giản là mang tro cốt đi là xong. Nhưng không, Văn Cảnh đã chuẩn bị đủ mọi thứ, còn gọi cả nhân viên nhà tang lễ tới, sắp xếp mọi thủ tục theo đúng phong tục địa phương.

Những điều cậu không biết, thì Văn Cảnh đã thay cậu nghĩ hết rồi.

Sau đó, anh còn thuê một chiếc xe tang đưa tro cốt về Kinh Nam.

Ở Kinh Nam cũng đã có người tiếp ứng sẵn, nên mọi thủ tục diễn ra suôn sẻ, không gặp trở ngại gì.

Cuối cùng, Bạch Mộc Ninh mời những người đến tiễn đưa dùng bữa, coi như xong một đoạn đường.

-

Đầu tháng Bảy, Bạch Mộc Ninh và Lý An Triệt chính thức tốt nghiệp. Trần Hạo Nam hào hứng rủ cả nhóm tụ họp ăn mừng tốt nghiệp.

Địa điểm tổ chức là quán bar của Hứa Noãn, Bạch Mộc Ninh từng đến đó một lần, cũng là lần đi cùng Văn Cảnh.

Hồi ấy, cậu nói thèm ăn đồ nướng, ai ngờ Văn Cảnh lại kéo cậu tới bar của Hứa Noãn.

Cũng hơi giống kiểu cố tình gây sự một chút, ai lại có gan gọi đồ nướng trong quán bar chứ?

Tối hôm đó, Hứa Noãn dọn riêng một bàn ở tầng hai. Món chính lần này không phải đồ nướng mà là lẩu, một bên là lẩu Thái Tom Yum, một bên là lẩu cà ri.

Sáu chỗ ngồi, chỉ có mỗi Hứa Noãn là đơn hình lẻ bóng. Chị khịt mũi một cái rồi than trời: "Các người là cố tình ghép đôi chọc tức chó độc thân như tôi đúng không? Không được, tôi cũng phải kiếm một em trai mlem mlem ngay lập tức mới được!"

Lý An Triệt cuống quýt đính chính: "Chị Noãn hiểu nhầm rồi, em với anh Hạo Nam không phải một đôi đâu!"

Trần Hạo Nam cũng nói: "Lão Hứa, mắt cậu kém rồi đấy, có cần tôi đặt lịch đo mắt cho không?"

Hứa Noãn hừ một tiếng rồi nói: "Nếu hai người không phải một cặp, vậy thì đổi chỗ với tôi đi, tôi muốn ngồi cạnh em đẹp trai này."

"Thật ra tôi thích nhóc Ninh hơn cơ, nhưng mà lão Văn không cho sờ, vậy thôi, An An ơi, lại đây để chị ôm một cái nào!"

Lý An Triệt bất lực nhìn sang cầu cứu Trần Hạo Nam. Trần Hạo Nam lập tức khoác vai cậu chàng, cười cười nói: "Đây là em trai tôi đấy nhé, lão Hứa à, không được bắt nạt em ấy."

"Hứ, lão Trần kìa, không phải cậu có tình cảm với em ấy rồi đấy chứ? Thế nên mới không cho tôi động vào?"

Trần Hạo Nam thì chẳng phải dạng ngại ngùng, đáp tỉnh rụi luôn: "Ừ đó, tôi thích em ấy."

Lý An Triệt cứng đờ, quay ngoắt sang nhìn anh ta, đến cả miếng lòng bò kẹp sẵn trong đũa cũng quên bỏ vào miệng.

"Anh Hạo Nam...?"

Trần Hạo Nam ghé sát, thì thầm nhỏ nhẹ: "Phối hợp một chút, đỡ để cậu ấy làm phiền em."

Lý An Triệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo, Hứa Noãn thấy chán, đành đổi mục tiêu chọc phá sang Bạch Mộc Ninh.

"Ninh bé cưng ơi, lại đây cho chị nựng má một cái nào~"

Cậu còn chưa kịp đáp, Văn Cảnh đã cười nhạt cắt ngang: "Hay nựng má tôi đi này?"

Hứa Noãn nghẹn họng, nuốt nước bọt cái ực: "Thôi tha, tôi còn muốn sống lâu."

"Vậy thì im lặng ăn đi."

Thế là Hứa Noãn ngồi im re.

Trần Hạo Nam thì giỏi khuấy động không khí, sau khi mở lời chúc mừng, liền nâng ly bảo: "Nào nào, chúc mừng An Triệt và nhóc Ninh tốt nghiệp thành công, cùng nhau cụng ly nào!"

Sau khi cụng ly xong, Trần Hạo Nam bắt đầu mở máy kể chuyện, nói đủ thứ chuyện ngày xưa, ví dụ như ba người họ đã gặp nhau ra sao, rồi làm thế nào mà trở thành bạn bè.

Bọn họ đúng kiểu 'không đánh không quen', sau khi va chạm một trận thì mới dần dần thân thiết, rồi từ đó thành bạn.

"Đừng thấy giờ lão Hứa nữ tính thướt tha thế mà lầm nhé, hồi mới quen, anh cứ tưởng chị ấy là đàn ông đấy!"

"Có lần anh còn kéo chị ấy vào nhà vệ sinh nam, sau đó thấy chị ấy đi vào nhà vệ sinh nữ, anh còn ngu ngơ hỏi 'cậu đi nhầm nhà vệ sinh nữ rồi, không sợ bị đập hả' nữa chứ."

Hứa Noãn lập tức tung cú đá thẳng vào chân Trần Hạo Nam, rồi vuốt tóc một cái ra dáng tiểu thư yểu điệu: "Lão Trần, cậu chán sống rồi à? Vạch chuyện cũ của tôi thì có gì hay ho? Vạch chuyện của lão Văn kìa, hồi đi học mới đúng là 'ông đây dell ngán bố con thằng nào' luôn ấy!"

"Tiện thể nhóc Ninh cũng có mặt ở đây, để thằng nhỏ biết bác sĩ Văn mà mình yêu hồi đi học từng nổi loạn cỡ nào!"

Trần Hạo Nam quay sang nhìn Văn Cảnh: "Lão Văn, kể được không?"

Văn Cảnh liếc mắt lạnh lùng: "Cậu nghĩ sao?"

Thế là Trần Hạo Nam quay sang Bạch Mộc Ninh: "Nhóc Ninh, em có muốn nghe kể chuyện không?"

Bạch Mộc Ninh gật đầu lia lịa, cậu thật sự rất muốn biết hồi nhỏ Văn Cảnh trông như thế nào: "Muốn nghe!"

Trần Hạo Nam uống cạn ly rượu, bĩu môi chỉ về phía Văn Cảnh: "Vậy thì dỗ được người yêu em đã."

Bạch Mộc Ninh liền nhích lại gần, khẽ chọt vào hông Văn Cảnh, rồi ghé tai anh thì thầm: "Chồng ơi, em muốn nghe~"

Cậu biết rất rõ, trong từng tình huống nên gọi anh bằng gì thì hiệu quả nhất, mà Văn Cảnh lại mê nhất là khi cậu gọi anh là "chồng".

Quả nhiên, Văn Cảnh lập tức xiêu lòng, chịu thua. Anh quay sang Trần Hạo Nam, nói: "Nói thì nói cho đàng hoàng, đừng thêm mắm dặm muối quá đà."

Trần Hạo Nam không phục: "Tôi mà thế sao? Tôi chỉ giỏi kể sự thật thôi!"

Anh ta còn chưa bắt đầu kể thì Hứa Noãn đã chen ngang: "Khoan đã, ai mang cho tôi đĩa hạt hướng dương với, tôi muốn ngồi hóng chuyện!"

Trần Hạo Nam kể chuyện cực kỳ sinh động, mỗi câu nói đều phóng đại một chút, nhưng qua đó Bạch Mộc Ninh lại nhìn thấy một Văn Cảnh hoàn toàn khác, như thể là một con người mới vậy.

Thời đi học, Văn Cảnh không phải "học sinh xuất sắc" mà là "trùm trường", không chỉ oai phong trong trường, mà còn có địa vị vững chắc trong xã hội nữa.

Bạch Mộc Ninh kinh ngạc đến mức mặt mày tái mét, thì ra anh Cảnh từng là kiểu người như vậy sao?! Thảo nào cô Bùi cứ luôn miệng nói anh ấy từng nổi loạn, hoá ra là thật!

Trần Hạo Nam hào hứng đứng bật dậy nói: "Anh nói cho em nghe nhé, hồi đó tụi anh còn định lập hội luôn cơ, kiểu như mấy băng nhóm trong phim xã hội đen ấy!"

"Nhưng rồi một ngày, lão Văn đột nhiên nghiêm túc bảo anh với lão Hứa là, không thể sống kiểu này mãi được, tụi anh nên học hành đàng hoàng, phải thi đại học. Thế là lão Văn dắt tụi anh ôn thi, kết quả kéo vọt luôn tỷ lệ đậu đại học của cả trường luôn."

"Ngày bọn anh tốt nghiệp, thầy hiệu trưởng còn khóc nữa kìa. Đến giờ mỗi lần nhớ lại hôm đó, anh vẫn thấy buồn cười ghê luôn."

Hứa Noãn cũng hùa theo, nói: "Tôi cũng nhớ chứ, ông già ấy vừa lau nước mũi vừa nói cảm ơn tụi mình đã 'quay đầu là bờ', cuối cùng ổng cũng yên tâm nghỉ hưu được rồi."

Trần Hạo Nam kể xong thì ngồi xuống, cảm khái: "Cả đời này người anh nể nhất chính là lão Văn. Nói học là học thật, mà còn là thủ khoa năm đó nữa. Sau này cậu ấy sống đàng hoàng quá, ra dáng người tử tế quá, nên thiên hạ mới dần quên mất truyền kỳ anh Cảnh của Kinh Nam năm xưa."

Ăn xong, Trần Hạo Nam gọi xe đưa Lý An Triệt về, còn Bạch Mộc Ninh thì lên xe cùng Văn Cảnh.

Văn Cảnh không uống rượu, còn Bạch Mộc Ninh thì có uống một chút, lúc này hai má cậu đã ửng hồng lên như trái đào chín.

"Anh Cảnh này, sao anh lại muốn làm bác sĩ vậy?"

Văn Cảnh khởi động xe nhưng vẫn chưa vội lái đi, mà quay đầu nhìn cậu, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Có lẽ là để được gặp em."

"Nếu ngày đó anh không ôn thi đại học, không chọn ngành y, có khi chúng ta đã chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau."

"Anh tin, ông trời đã âm thầm chỉ đường cho anh, dẫn lối đến bên em."

Bạch Mộc Ninh bật ra một tiếng trách yêu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khóe môi cậu cong lên không kìm được, bởi cậu thật sự rất thích câu trả lời đó của Văn Cảnh.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào hầm để xe. Khi dừng lại, Văn Cảnh xuống xe, nắm lấy tay Bạch Mộc Ninh, dịu dàng nói: "Bé con, mình về nhà rồi."

Bạch Mộc Ninh bước theo anh, trong lòng khẽ thì thầm một câu, như nói với ba mẹ nơi xa: Ba mẹ ơi, con đã tìm được mái nhà mà con hằng mơ ước rồi.

 

Bình Luận (0)
Comment