“Trường chúng ta tuy không phải là trường danh tiếng, cháu cũng phải thông qua kỳ thi chuyển trường nghiêm ngặt mới có thể vào học.” Hiệu trưởng nghiêm mặt nói.
“Vâng, cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng ạ.” Tử Mạch vừa cúi chào vừa nói.
“Ngày kia đến thi nhé.” Hiệu trưởng cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Vâng. Tạm biệt hiệu trưởng.” Tử Mạch cẩn thận lui ra ngoài, nghĩ thầm người họ Trịnh trong điện thoại chắc chắn không cần tham gia kỳ thi chuyển trường gì cả.
9. Trường Trung học Thành Quyền thật sự rất đẹp. Tòa nhà giảng đường màu đỏ sẫm, tháp chuông có mái vòm kiểu La Mã, hành lang được chống đỡ bằng những cây cột màu trắng… Xa xa có một hàng cây ngô đồng cao vút, lá cây theo gió rơi xào xạc, dưới bóng cây có một chiếc ghế gỗ dài, hai nữ sinh ngồi đó yên lặng đọc sách…
Thật sự là cuộc sống học đường đã lâu không gặp. Không biết Kinh Cúc bây giờ thế nào? Đang làm gì? Tử Mạch vừa đi vừa suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên, cô va phải một bức "tường" mềm mại, mang theo hơi ấm của cơ thể. Tử Mạch ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.
Một chàng trai được vài nam sinh khác vây quanh, đồng phục chỉnh tề, ngay cả cúc áo trên cùng cũng được cài gọn gàng, mái tóc lòa xòa bị gió thổi sang một bên, hai tay đút túi quần đầy vẻ ngạo mạn, khí chất anh tuấn bức người, đẹp trai như nam chính trong truyện tranh bước ra, không vương chút bụi trần. Không ngờ lại là Lý Dần Tịch.
"Là cậu sao?" Lý Dần Tịch cau mày, ngạc nhiên hỏi.
"Sao cậu lại ở đây?" Tử Mạch cũng ngạc nhiên không kém. Cô Doãn không hề nói cậu ấy cũng học ở trường này mà! Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao đi đâu cũng gặp cậu ta thế này.
"Cậu đến đây làm gì?" Cậu ta hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô.
"Tôi đến làm thủ tục chuyển trường... Hiệu trưởng bảo tôi ngày mốt đến thi chuyển trường, nếu thi đậu, có thể chúng ta sẽ là bạn học. Ha ha..." Tử Mạch cười gượng.
"Dần Tịch, hai người quen nhau à?" Một nam sinh bên cạnh cậu ta chen vào. Cậu nam sinh này tóc khá dài, mái xéo che gần hết khuôn mặt, tướng mạo cũng rất anh tuấn, nhưng đứng cạnh Lý Dần Tịch lại có phần kém sắc hơn.
"Tớ còn tưởng, ngoài Y Tĩnh ra, cậu sẽ không quen biết cô gái nào khác nữa chứ." Chàng trai tóc dài trêu chọc Lý Dần Tịch.
Y Tĩnh, Y Tĩnh là ai? Tử Mạch thầm nghĩ.
"Ai quen cô ta, chỉ là có gặp qua một lần thôi." Lý Dần Tịch trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
"Hiệu trưởng cũng thật là, học sinh nào cũng dám nhận. Nhưng không sao, kỳ thi chuyển trường của trường chúng ta nổi tiếng là khó, tôi nghĩ cơ bản là chúng ta sẽ không có cơ hội làm bạn học đâu." Lý Dần Tịch vừa nói vừa đi vòng qua cô.
Tử Mạch đứng nguyên tại chỗ, đăm đăm nhìn bóng lưng cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Hổ không gầm lại tưởng là mèo bệnh, đừng tưởng tôi chỉ biết chịu cậu bắt nạt.
"Dần Tịch à, tối nay khi nào cậu về nhà? Tớ đợi cậu cùng ăn tối nha." Tử Mạch đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở nụ cười ngọt ngào đến mức giả tạo.
Giọng nói vừa dứt, mấy nam sinh bên cạnh cậu ta đã há hốc mồm quay lại, kinh ngạc nhìn Diệp Tử Mạch.