Diệp Tử Mạch lơ đãng nhìn màn hình TV, nghĩ thầm: So với phim điện ảnh, phim truyền hình dài tập vừa dài vừa lê thê, nhạt nhẽo lại vô vị… Sao Kinh Cúc lại thích xem thứ này nhỉ? Đúng là phí thời gian.
Chỉ thấy trên màn hình TV xuất hiện ánh nắng, bãi biển và cây cọ… Sau đó là một người đàn ông cao ráo mặc vest… Hàng lông mày thanh tú từng chút một mắt Tử Mạch.
Nam chính đúng là rất bắt mắt… Có lẽ, bộ phim này vẫn đáng xem. Tử Mạch nheo mắt nghĩ thầm.
Thật ra cô chưa từng gặp người nào đẹp đến vậy. Không chỉ đẹp trai vô song, mà còn có biểu cảm đáng yêu thuần khiết như trẻ con.
Giọng nói của anh rất dễ nghe, âm sắc đẹp, cảm giác từ tính, dường như tùy tiện nói gì cũng có thể khiến người ta bất giác tim đập nhanh hơn.
Câu chuyện lãng mạn dần dần mở ra, Tử Mạch dần phát hiện ánh mắt của mình không thể rời khỏi người đàn ông trong TV đó nữa. Sao nhiều lúc rõ ràng anh đang cười, nhưng ánh mắt lại buồn bã đến vậy?
“Anh ấy tên là gì?” Xem xong tập một, Tử Mạch khẽ hỏi.
“Này, sao giọng cậu đột nhiên dịu dàng thế? Tớ hơi không quen đấy.” Kinh Cúc giả vờ rùng mình nói. Có lẽ chính Tử Mạch cũng không nhận ra, giọng nói của cô lúc nãy có chút mềm mại, dường như chỉ cần chạm vào là tan chảy.
“Anh ấy tên là gì?” Tử Mạch nhìn thẳng vào TV, lặp lại với cùng một giọng điệu và tốc độ.
“Lý Dần Tịch. Này, Tử Mạch, sao mắt cậu nhìn chằm chằm thế? Không phải là mê trai rồi đấy chứ? Nhưng mà cũng bình thường thôi, anh ấy đóng xong bộ phim này liền nổi tiếng, bây giờ ở Hàn Quốc, mười cô gái thì có mười một cô thích anh ấy…” Kinh Cúc thao thao bất tuyệt nói. Nhưng Tử Mạch nghe vào tai, trong một tràng lời của Kinh Cúc chỉ có ba chữ “Lý Dần Tịch” là rõ ràng, sau đó giọng nói của cô ấy nhỏ dần, như tiếng muỗi kêu, vo ve không biết đang nói gì…