“Này, mày là ai?” Khương Hi Ái từ nãy đến giờ vẫn dựa vào cây đứng nhìn Tử Mạch từ trên xuống dưới.
“Diệp – Tử – Mạch.” Tử Mạch nghiêng đầu, trả lời từng chữ một. “Cho dù các người là bạn của cô ấy cũng phải nói lý lẽ, con nhỏ này nếu còn không cùng tao làm vệ sinh, tao nhất định sẽ cho nó biết tay! Giáo viên phòng giáo vụ cũng sẽ không tha cho nó đâu!”
“… Được rồi, dù sao cũng là quét dọn, nhường nó cho mày vậy.” Nghe thấy ba chữ “phòng giáo vụ”, Khương Hi Ái không muốn gây rắc rối, theo bản năng quyết định nhượng bộ.
“Con nhỏ kia, còn không mau đi!” Tử Mạch kéo tay Thân Huệ Ân, không quay đầu lại đi về phía lớp học, vừa lẩm bẩm tiếp tục nói, “Con nhỏ kia! Sau này mỗi ngày tan học mày đều phải cùng tao quét dọn, đừng tưởng mày có thể trốn tránh như vậy…”
Đi vào tòa nhà dạy học, Tử Mạch kéo tay Huệ Ân chạy nhanh vào lớp học.
Trong lớp học trống rỗng, Tử Mạch đóng cửa lại, thở hổn hển cười nói: “Được rồi, bây giờ an toàn rồi.”
Thân Huệ Ân còn chưa kịp phản ứng, hoảng sợ và ngạc nhiên nói: “Tử Mạch, hình như giáo viên không bảo chúng ta cùng quét dọn mà…”
“Ha ha, mình lừa họ đấy.”
“… Cậu nói vậy là để cứu mình sao?” Thân Huệ Ân mãi mới phản ứng lại.
“Ừ. Xem ra diễn xuất của mình cũng không tệ, đám người Khương Hi Ái cuối cùng cũng bị mình lừa rồi.” Tử Mạch dương dương tự đắc nói.
“Tử Mạch… May mà có cậu… Vừa rồi mình tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi…” Hốc mắt Thân Huệ Ân đột nhiên đỏ hoe, vẻ mặt yếu đuối như bông hoa trong mưa, thật đáng thương.
“Khóc cũng vô ích. Gặp khó khăn, phải dũng cảm đối mặt.” Tử Mạch đưa tay lau nước mắt cho Thân Huệ Ân.
“Tử Mạch, cảm ơn cậu…” Thân Huệ Ân chân thành nói.
“Khi một người không còn đường lui và không có chỗ dựa, họ chỉ có thể tự mình mạnh mẽ lên.” Nhìn thấy vẻ bất lực của cô, Tử Mạch nhớ đến bản thân đang phải tha hương nơi đất khách, trong phút chốc cũng cảm thấy buồn bã, “Đừng khóc, đừng để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ khi cậu khóc.”
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
“Dần Tịch, có phải cậu ở đây không?” Bên ngoài cửa vang lên một giọng nam dễ nghe.
Sao Lý Dần Tịch có thể ở đây được? Trong lớp rõ ràng không có ai mà.
Tử Mạch mở cửa, nhìn thấy một cậu con trai gầy gò có mái tóc rất dài.
Cậu ta là bạn tốt của Lý Dần Tịch, chính là cậu trai tuấn tú bên cạnh Lý Dần Tịch hôm Tử Mạch làm thủ tục chuyển trường, tên là Kim Ân Tín. Bình thường thì đi đứng nghênh ngang như du côn, nhưng khi lên lớp lại biến thành siêu nhân kính cận, chăm chú nhìn bảng đen như mọt sách.