Trịnh Tuấn Thành ở bên cạnh chăm chú nhìn cô gái có vẻ mặt cô đơn này, đột nhiên, trong lòng như có chút nhói đau.
Những lời cô vừa nói như bùa chú văng vẳng bên tai cậu… Vẻ mặt mờ mịt mà thâm tình của cô trong nháy mắt in sâu vào trong lòng cậu, lặng lẽ chấn động. Tình yêu rốt cuộc là gì? Từ trước đến nay, tình yêu đối với cậu ta mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi g.i.ế.c thời gian mà thôi… nhưng tại sao bây giờ cậu ta, đột nhiên có chút khẩn thiết muốn có được tình yêu thật sự? Có lẽ, mình nên nghiêm túc yêu đương một lần rồi. Trịnh Tuấn Thành trong lòng tự nhủ.
6. Sau khi đưa Tử Mạch đến chỗ Doãn, Trịnh Tuấn Thành một mình ngồi ở ghế sau của chiếc xe rộng rãi, mở cửa sổ xe, gió chiều cuối hạ mang theo hương vị dễ chịu.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn, trước chín giờ về nhà.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, dáng vẻ hòa nhã, nhưng ẩn chứa sự cao quý và uy nghiêm.
“Mẹ, hôm nay con hẹn người ta rồi.”
“Mẹ bảo con hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn.”
“Hôm nay lại là nhà bác trai bác gái nào mở tiệc ạ?”
“Thím Kim muốn giới thiệu cho con cô cháu gái vừa từ Mỹ về. Lần trước bạn con làm bẩn chiếc váy hàng hiệu mới mua của cô ấy trong nhà hàng, lần này coi như xin lỗi đi.”
“Vậy được rồi…” Trịnh Tuấn Thành lộ ra vẻ mặt buồn bực.
“À đúng rồi, mẹ…” Cậu ta rất ít khi ấp úng như vậy.
“Sao?”
“Khi con mới sinh ra, trong miệng có ngậm một viên ngọc không ạ?”
“A?” Bà Trịnh sửng sốt năm mươi giây, suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại.
Đứa con trai tuấn tú thông minh chu đáo dịu dàng của bà đang nói gì vậy? “Mẹ… con thật sự rất giống Giả Bảo Ngọc sao?”
“Thôi được rồi, tối gặp lại.” Bà Trịnh nhanh chóng cúp máy. Giả Bảo Ngọc? Là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc kia sao? Bảo bối Tuấn Thành của mình hôm nay bị sao vậy? Vừa mới đăng ký tham gia hội đọc sách sao? Bà Trịnh thầm nghĩ.
7. Tối nay ánh sao rất đẹp. Đêm mùa hạ, ánh sao mát lạnh như nước. Cả thế giới đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve thi thoảng xé tan màn đêm tĩnh mịch.
“Hôm nay cậu về sớm thế.” Tử Mạch đứng ở cửa sân thượng, nhìn Lý Dần Tịch đang nằm trên bậc đá ngẩng đầu nhìn trời.
Cậu ấy gối hai tay lên đầu nằm ở đó, đôi mắt đen như ngọc phản chiếu bầu trời đầy sao rực rỡ.
“Ừm.” Lý Dần Tịch nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như trả lời cô.