Edit: Thanh VỹBeta: Cyane–
Trước khi đăng ký thi, Nhan Lộ Thanh tiện tay lên mạng tìm kiếm. Cuộc thi này được tổ chức một năm một lần, hướng đến những thanh niên học mỹ thuật, là một cuộc thi có độ nổi tiếng cao.
Phần thưởng gồm hai giải nhất, ba giải nhì và ba giải ba. Cô không rõ về tiêu chí chấm điểm cho lắm, mà sau khi xem tất cả các tác phẩm đạt giải trên mạng thì cô thấy kỹ năng vẽ vời của mình còn sơ sài, nhưng ý tưởng, kết cấu cùng màu sắc kết hợp hơi sáng quá, khiến những khuyết điểm khó có thể nhận ra.
Vì quen biết nhiều đàn chị ở câu lạc bộ mỹ thuật nên chuyện tác phẩm “Đông Hạ” mà Nhan Lộ Thanh mang đi tham gia đạt giải nhất đã được lan truyền nhanh chóng với người quen xung quanh. Wechat vẫn liên tục kêu ting ting, đa số đều là dùng từ “Đậu mé” mở đầu, lấy “Đỉnh của chóp” làm chủ ngữ, và kết thúc bằng dấu chấm than.
Còn lại đều là ảnh chụp màn hình phần công bố kết quả thi.
Nhan Lộ Thanh lần lượt trả lời từng tin nhắn, khoảng lúc giữa trưa thì nhận được tin nhắn từ Bánh Quai Chèo Nhỏ.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Tại sao!!!]
Nhan Lộ Thanh không hiểu nên đã gửi dấu chấm hỏi cho cô ấy.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Tại sao lần nào tớ cũng biết tin tức của cậu từ trên diễn đàn không vậy! Đây là cảm giác bạn thân của nhân vật nổi tiếng sao?]
Nhan Lộ Thanh: “…”
Đây là một cuộc thi lớn, kết quả cuộc thi được công bố trên “mục học thuật” của diễn đàn, mọi người cùng tham gia và thảo luận. Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng lỡ tay nhấp vào, nhưng không ngờ đã nhìn thấy tên của một trong hai người đoạt giải nhất.
Lầu 1 [==]: Năm nay thật sự rất tốt, trường chúng ta vậy mà lại đạt giải nhất!
Lầu 2 [==]: Quá đỉnh! Xem bảng kết quả bên trên là đàn em khóa 21, nghĩa là mới học xong năm 1, khai giảng năm 2 à? Trẻ như vậy mà đã đạt được giải thưởng lớn, đàn em này đỉnh ghê!
Lầu 3 [==]: Hu hu hu, tranh này vẽ đẹp quá! Tui nghèo từ, mời anh chị em khoa tiếng Trung lên sân khấu.
Lầu 4 [==]: Khoa tiếng Trung còn tâm trí đâu để khen nữa, nhìn bức tranh thôi mà trong não tui đã tự nhảy số ra mấy bộ tiểu thuyết rồi!
Lầu 5 [==]: Thực ra tôi thấy bức tranh của đàn em có khuyết điểm nhỏ, không quá tinh tế nhưng có gì thì nói đó, chắc chắn tôi không vẽ được gam màu sắc này! Tôi thấy khả năng kiểm soát màu sắc này phải có thiên phú, tôi thực sự rất hâm mộ luôn í.
Chủ đề này cũng rất hay, không khoa trương, không trừu tượng nhưng rất đẹp, bao gồm rất nhiều yếu tố, thế này được gọi là ông trời thưởng cơm cho ăn đó…
Ban đầu, phong cách này rất bình thường, nhưng sau khi càng nhiều người chú ý đến tên người đạt giải thì bình luận dưới bài đăng lại dần dần chuyển sang hướng kỳ lạ.
Lầu 20 [==]:??? Khoan đã, có phải đó là Nhan Lộ Thanh mà tôi biết không? Cuộc thi này không phải chỉ có khoa mỹ thuật tham gia à? Cô ấy khoa máy tính mà!
Lầu 21 [==]: Cô ấy chuyển ngành rồi, lần trước trên bảng thông báo danh sách chuyền ngành có cô ấy mà.
Lầu 22 [==]: Mé, vượt qua cả một hệ ngân hà, đàn em đỉnh quá.
…
Lầu 32 [==]: Tôi mới rời mục hóng chuyện đến mục học thuật để xin vía các bạn học giỏi, tạo động lực để tôi chăm chỉ viết báo cáo ngay hôm nay…
Tại sao tôi lại ở đây đu couple chứ? Aaaaaaaa!
Couple của tôi đỉnh của chóp! Viết báo cáo gì chứ, tôi phải tiếp tục đu couple!!!
Lầu 33 [==]:??? Không phải chúng ta có một diễn đàn hóng chuyện sủng couple à? Bé xinh đẹp, có phải vào nhầm nơi rồi không? Mau cùng mẹ về nhà nào.
*
Chuyện tham gia thi đấu này quả thật Nhan Lộ Thanh không nói với ai cả ngoại trừ Cố Từ. Sau khi an ủi Bánh Quai Chèo Nhỏ, trả lời tất cả các tin nhắn chúc mừng và đủ loại tin cảm khái xong, Nhan Lộ Thanh lại tìm thấy cô giáo đã đề nghị mình đi đăng ký thi lúc đó từ trang web của trường, rồi viết một email cho cô ấy dựa theo địa chỉ email mà cô ấy đã cho, bày tỏ vô cùng biết ơn cô giáo, thuận tiện nói cô ấy biết kết quả, cũng coi như không phụ sự đánh giá của cô giáo.
Đến giờ ăn cơm trưa, cô nhận được điện thoại của ban tổ chức, sau khi ngắt máy, cô vừa đưa mắt lên đã đụng phải tầm mắt của người đối diện.
Buổi sáng, lúc hai người ở phòng vẽ, Nhan Lộ Thanh cũng không biết tại sao mà chuyện đáng lẽ nên thấy vui mừng, sau khi kể cho Cố Từ nghe thì lại xúc động muốn rơi nước mắt.
Cũng may, Cố Từ không hổ là ái phi được sủng ái nhất của vua Gấu Trúc, biết cách trấn an giúp cô xoa dịu cảm xúc nhỏ nhoi trong ngày.
Ánh mắt Cố Từ nhìn cô ánh lên vẻ dò hỏi, Nhan Lộ Thanh như đang báo cáo hành trình với vợ, một năm một mười thuật lại nội dung: “Tuần sau họ có một lễ trao giải, muốn em mang bức tranh đến tham gia.”
Không đợi anh nói tiếp, cô tiếp lời: “Kỳ nghỉ hè này cũng sắp qua rồi, chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài chơi mà.” Nhan Lộ Thanh mở to mắt nhìn Cố Từ, ánh mắt long lanh: “Chúng ta đi du lịch đi.”
Gần như không nghĩ ngợi gì, Cố Từ cười rồi nói “Được”.
Nhan Lộ Thanh chọn đặt chỗ rất nhanh, Cố Từ cũng nhanh chóng mua vé máy bay, hai người sắp xếp hành lý xong thì có thể xuất phát.
Lúc đang trên đường, Nhan Lộ Thanh nghĩ đến gì đó, không kiềm được mà hỏi: “Anh đi một tuần thế này, không cần thông báo cho cậu anh à?”
Bởi vì nơi đi đến là thành phố gần đây, xe là phương tiện nhanh chóng nhất, Cố Từ vừa mới sắp xếp những vật cần thiết của hai xong thì nghe cô hỏi.
“Không phải em đã nói anh không phải nhân viên à.” Anh có chút buồn cười nhìn cô: “Không nói với cậu cũng chả sao.”
Nhan Lộ Thanh nghĩ, cả kỳ nghỉ hè này Cố Từ đều ở cạnh cô, rất ít khi đến công ty cậu anh. Dù anh có đi thì cũng chỉ đi mấy tiếng là về, mấy lúc họp cũng thế, anh ở nhà họp qua video với bọn họ.
Hơn nữa… Cậu của anh chắc chắn không biết, mỗi lần họp qua video, đều có một con gấu trúc đang nằm trên đùi anh chơi điện thoại.
Sở dĩ chỉ có một bàn tay anh đặt trên mặt bàn là vì tay khác đang bận vuốt v e gấu trúc.
“Được thôi.” Nhan Lộ Thanh bĩu môi: “Mà anh không sợ công ty cậu anh gặp vấn đề gì sao…?” Nói xong, cô nghĩ rồi nói tiếp: “Mà cũng không sao, nếu có vấn đề chúng ta về cũng nhanh.”
Khi đang nói chuyện, Cố Từ đang cúi đầu thắt dây an toàn cho cô.
Rõ ràng từ nhỏ đến giờ Nhan Lộ Thanh là người độc lập, tuy vẻ ngoài đáng yêu như công chúa nhỏ không chịu được khổ nhưng thực chất khả năng sinh tồn của cô rất cao, ném chỗ nào cũng có thể sống tốt, rất biết cách làm người khác an tâm, sau khi lớn lên cũng như thế.
Nhưng sau khi gặp được Cố Từ, điểm này đã từ từ thay đổi.
Lúc học cấp ba trời lạnh thế nào cô cũng có thể dậy sớm, vì biết có người đưa mình đi học nên mỗi ngày đều ngủ nướng.
Bây giờ càng lạ hơn, đến chuyện cài dây an toàn cô cũng không cần tự tay làm.
Bên ngoài nhìn thì cô vẫn thế, nhưng Nhan Lộ Thanh khi ở bên Cố Từ dường như trở thành động vật quý hiếm vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, giống như một con gấu trúc nhỏ thật sự được chăm sóc tận răng vậy.
Cố Từ cài dây an toàn cho cô xong, thuận tay nắm tay cô, đưa mắt nhìn cô: “Anh ở trong mắt em giỏi như thế à?”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Sợ anh không tin, cô phóng đại lên, mở miệng tâng bốc: “Em thậm chí còn cảm thấy công ty cậu anh mà rời xa anh là không thể nào xoay chuyển nổi.”
Những lời này quả nhiên đã lấy lòng anh. Nghe vậy, đuôi mắt Cố Từ hơi nheo lại, thong thả đáp lời: “Tuy em nghĩ như thế là rất tốt…” Anh nói uyển chuyển, đúng trọng tâm: “Nhưng cậu anh cũng không phải phế vật, công ty vẫn hoạt động được bình thường, yên tâm.”
Nhan Lộ Thanh “…” Ai nói cậu anh là phế vật đâu.
Anh nói thế này, cũng không biết là nói tốt cho cậu mình hơn hay cà khịa nhiều hơn.
Vẫn giống lần trước, Cố Từ đặt khách sạn lúc đang trên đường đi. Nhan Lộ Thanh nhìn thao tác của anh, đột nhiên nhớ đến dòng nội dung lúc nhận được email thông báo đoạt giải kia.
“Đúng rồi!” Cô hưng phấn vỗ đùi Cố Từ: “Em mới nhớ ra, trên email viết em còn có tiền thưởng á.”
Khi sáng, Cố Từ là người đầu tiên đọc email. Email kiểu này đa số đều viết dài dòng, anh nhìn lướt qua vài dòng đã nắm được đại khái nội dung.
Tuy anh đã biết từ lâu, nhưng lúc này vẫn phối hợp chúc mừng cô: “Ừ, chúc mừng em nhé.”
Nhan Lộ Thanh dựa trên vai anh cười hì hì, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu: “Sao nào? Hồi trước em nói đúng chứ? Tiền anh đầu tư vào nhà họa sĩ lớn này bắt đầu được đền đáp rồi đấy.”
“Đúng thế.” Cố Từ cười: “Anh quả là có mắt nhìn người.”
“Thế này đi.” Hôm nay Nhan Lộ Thanh thực sự rất vui, hào phóng nói: “Lần này đi chơi, dùng tiền thưởng của em đi.”
Cố Từ vừa đặt xong khách sạn, tắt điện thoại rồi quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực, phản chiếu bên trong là hình ảnh thu nhỏ của Nhan Lộ Thanh, chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Em nỡ à?”
Tốc độ nói của anh rất chậm, thanh âm dường như có thể mê hoặc lòng người. Nhan Lộ Thanh ngơ ra, sau đó nói: “Chuyện này có gì đâu mà không nỡ!”
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ái phi, lập tức vô cùng hưng phấn: “Sau này, tiền nhà họa sĩ lớn này kiếm được đều đưa cho anh.”
Không khác hôn quân vung tiền như rác là mấy.
Chỉ là hôn quân khác thì thực sự có tiền, còn Nhan Lộ Thanh thì không có.
Cố Từ nghe thấy những lời này thì bật cười, đôi mắt cong lên một độ cong nhìn rất đẹp mắt, hỏi ngược lại: “Cho anh hết à?”
Hôn quân gật đầu lia lịa: “Đều cho anh hết.”
“Vậy vừa hay…” Anh lười biếng ngả người về sau, sờ tóc cô, tùy ý nói: “Anh cũng dự định sẽ đưa tiền mình kiếm được cho em, chúng ta huề nhau nhé.”
“…”
Từ đầu Nhan Lộ Thanh đã thấy chỗ nào đó hơi sai sai rồi.
Qua vài giây, cô ngẫm nghĩ lại, huề nhau quỷ gì vậy, thế này mà huề nhau cái gì?
Thế này không phải điển hình của “Tài sản của tôi và người giàu nhất thế giới cộng lại thì trở thành giàu nhất thế giới?” à?
“Vậy thì anh lỗ lớn rồi…” Nhan Lộ Thanh một lời khó nói hết, nhỏ giọng nói: “Chịu lỗ với em thì thôi đi, đừng nói anh cũng như vậy với người khác nhé?”
“Tất nhiên sẽ không.” Cố Từ kéo dài âm cuối, giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Kiếm lời chỗ bọn họ, lỗ với em thôi.”
*
Vốn là thành phố lân cận nên chỉ cần qua một trạm thì đã đến nơi.
Gọi xe đến khách sạn, lúc Cố Từ đang làm thủ tục nhận phòng, Nhan Lộ Thanh đã làm quen với một cô gái, cô ấy cũng nhân kỳ nghỉ để đi chơi với bạn trai, cũng chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn này.
Cô gái nhìn vô cùng dịu dàng, đeo mắt kính không gọng càng thêm sự tri thức, nhìn sơ qua khiến người khác liên tưởng cô ấy với hình tượng giáo viên, hoàn toàn không ngờ tính cách lại hoạt bát, năng động đến thế. Nhan Lộ Thanh với cô ấy chơi rất hợp gu, còn thêm Wechat của nhau.
Cố Từ xếp hàng chỉ tốn năm phút, quay về thì nhìn thấy cô đang vui vẻ quét mã Wechat với người ta.
Lúc hai người vào thang máy, Nhan Lộ Thanh vừa chấp nhận lời mời kết bạn của cô gái kia thì nghe Cố Từ không mặn không nhạt nhận xét bên tai: “Hoa khôi giao tiếp.”
“…”
Tuy đã thêm Wechat, nhưng bọn họ không đi chơi chung với nhau. Cố Từ và bạn trai của cô gái kia có thể nói là không hề có sự giao tiếp nào với nhau, nhờ Nhan Lộ Thanh nói chuyện với cô ấy nên bầu không khí mới đỡ ngại ngùng hơn.
Cho đến khi vào buổi sáng ngày nọ gặp nhau ở khu nghỉ ngơi của khách sạn, Cố Từ gọi điện thoại cho cậu anh khá lâu, bạn trai cô gái kia cũng có việc nên Nhan Lộ Thanh và cô ấy rảnh rỗi bắt đầu nói chuyện phiếm tiếp.
Cô ấy hỏi Nhan Lộ Thanh: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi í?”
“…”
Nghe thế, Nhan Lộ Thanh sửng sốt.
Cô cũng không biết nói khi nào thì thích hợp, bởi bọn họ có hai lần quen nhau.
“Lâu lắm rồi.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ rồi trả lời: “Bắt đầu từ cấp ba.”
Cô gái ngạc nhiên: “Mãi cho đến bây giờ?”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Mãi cho đến giờ.”
“Wow, tốt thật.” Cô gái hâm mộ thốt lên, lại cực kỳ tò mò hỏi: “Tớ nhiều chuyện chút được không? Giữa hai người thì ai theo đuổi người kia vậy?”
“…”
Nghe câu này, Nhan Lộ Thanh tiếp tục sửng sốt.
Ai theo đuổi ai ư?
Cô… vẫn chưa nghĩ đến mấy vấn đề này.
Ban đầu lúc xuyên qua đây, mối quan hệ của bọn họ rất phức tạp, bản thân cô cũng không rõ mình thích anh khi nào.
Dù một người tỏ tình trước, một người tỏ tình sau nhưng cũng cùng một ngày.
Hơn nữa, ngày hôm đó anh hôn cô trước.
Khoảng thời gian cấp ba thì sao?
Hình như cũng không có giới hạn cụ thể, trái tim bất chợt đập thình thịch khi nghe anh nói với một nữ sinh khác rằng “Tôi đang đợi người mà tôi thích tan học”, sau đó lại tỏ tình với cô trong cùng ngày hôm đó.
Cô thích Cố Từ, tự nhiên đến nỗi giống như chuyện này vốn nên như thế.
Tuy có tỏ tình nhưng không có quá trình theo đuổi…
Cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng không thể trả lời câu hỏi này, trong lúc đi chơi cũng luôn nghĩ đến việc này. Đến tối gần ngủ, cô không nhịn được mà hỏi Cố Từ.
“Em nghĩ cả nửa ngày.” Nhan Lộ Thanh nghiêng người: “Chúng ta hình như không có ai theo đuổi ai đúng không?”
“…” Đôi mắt Cố Từ nheo lại, sau đó cười khẽ: “Hả?”
“Em nói hai chúng ta dường như không có quá trình theo đuổi, cứ ở bên nhau theo lẽ thường.”
Lời này của cô chỉ là câu trần thuật, nhưng qua tai người nghe lại mang theo chút tiếc nuối.
Nhan Lộ Thanh nói xong, đột nhiên Cố Từ hỏi lại: “Anh làm như thế chưa được tính là theo đuổi à?”
Cô ngạc nhiên: “Hả?”
“Em cảm thấy theo đuổi một người cần làm gì?”
“…” Nhan Lộ Thanh cũng không biết, lật đật đi tra Baidu rồi đọc đáp án: “Đưa đi làm và đón tan làm, tặng đồ ăn, đón Tết thì tặng hoa rồi chút quà…”
Cố Từ “Ừ” một tiếng rồi nói: “ Đưa em đi học, sau đó đón em tan học.”
Đúng vậy.
Số lần anh đưa đón đếm không xuể.
Nhan Lộ Thanh nghĩ đến những chuyện lúc sau, lúc ăn anh vẫn luôn đút cô.
Anh không chỉ đưa đi ăn, còn cho cô phòng ngủ và giường, còn dạy học miễn phí cho cô, tặng sách vật lý cho cô.
Đột nhiên Nhan Lộ Thanh cảm thấy mặt nóng lên.
Cô nghĩ mãi, cuối cùng thốt ra một câu: “Vậy em còn tặng hoa cho anh đó! Không những tặng hoa, em còn cố gắng đan thành một vòng hoa…”
Cố Từ “Ồ” một tiếng, cười nhạt: “Cái mà con trai em tưởng là lẵng hoa viếng đám tang đấy à?”
“…”
Đề tài này nên dừng ở đây, hơn nữa sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.
Lúc đó Nhan Lộ Thanh đã nghĩ như vậy.
*
Một tuần nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau về nhà cũng là ngày đi nhận thưởng.
Sau đó, Nhan Lộ Thanh lại nhận được một email, bên trên viết hạng mục yêu cầu cụ thể, yêu cầu người đoạt giải phải mang theo bức tranh của mình đi nhận thưởng. Dù sao kết quả bình chọn trước đây cũng dựa vào những tài liệu đã tải lên trên web, đem tranh theo là để xác thực lại lần cuối, tránh việc cắt ghép và video giả.
Trừ việc kiểm tra bức tranh ra thì còn phải chụp ảnh tập thể, tham gia buổi lễ, sẽ có máy quay tại hiện trường, sau đấy còn một đống video sẽ được đăng trên trang mạng nào đó… Nhan Lộ Thanh cũng không xem kĩ mấy phần đó lắm.
Khi đang đi trên đường, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã gửi cho cô một liên kết trong Wechat, cô mới biết hóa ra còn có livestream.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Tớ sắp tức chết rồi, lần này cũng không phải tớ phát hiện trước! Tớ lướt trên diễn đàn rồi thấy có chị em nào chia sẻ nên mới biết có livestream đó!]
[Chủ đề: Nhấp vào để xem khoảnh khắc chiến thắng của em gái nhỏ xinh đẹp! Càng nhiều kịch tính hơn tại tường nhà tôi.]
Mọi người nghỉ hè nhàn rỗi không có việc gì làm, một người phát hiện ra là tiện tay chia sẻ vào trong nhóm kí túc xá, chia sẻ về tường nhà ngày càng nhiều, độ náo nhiệt của phòng livestream cũng lên cao hơn bao giờ hết.
[Nghe tin là đến ngay.]
[Nơi nào có đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp thì nơi đó có má.]
[Má lầu trên, hôm nay chỉ có em gái xinh đẹp thôi, là khoảnh khắc chiến thắng của cô ấy, không có đại mỹ nhân.]
[Cũng chưa chắc đâu, sao đại mỹ nhân có thể bỏ qua khoảnh khắc chiến thắng này của cô ấy được chứ?]
…
[? Tại sao tôi không hiểu trong livestream này đang nói gì vậy?]
[Là thế này! Hôm nay có người đoạt giải thưởng, mà người đó là người mà cả diễn đàn của trường chúng tôi cưng chiều, bọn tôi đều đến xem buổi lễ nhận giải của cô ấy ha ha ha ha.]
Rốt cuộc chỉ là một nghi thức đơn giản, cho nên cứ bắt đầu theo thời gian đã được lên kế hoạch trước, người đạt giải lần lượt bước lên bục theo thứ tự.
Mọi người ở hiện trường đa số đều mặc vest và váy lễ phục để đến nhận thưởng. Nhan Lộ Thanh không rõ, nên không trang điểm gì nhiều, chỉ trang điểm nhẹ rồi đi luôn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi với chiếc váy ngắn, không quá sơ sài, lại rất ra dáng sinh viên, giữa muôn vàn phong cách lộng lẫy lại tạo nên sự khác biệt.
[Em gái đạt giải nhất kia xinh đẹp quá đi mất… Vừa tươi trẻ lại xinh xắn, ăn mặc rất thanh lịch, tươi mát. Hu hu hu, họa sĩ xinh đẹp trong lòng tôi đã trang điểm rồi.]
[Thật sự rất đẹp, đè bẹp những người mặc lễ phục khác…]
[Tôi không có ý nói lễ phục không đẹp, nhưng nhìn thế này tôi chỉ biết thốt lên: Phong cách đại học mãi mãi là thần.]
[Không phải đâu, đây hẳn là em gái xinh đẹp mãi mãi là thần đó, khuôn mặt này mà mặc lễ phục cũng có hiệu ứng giống nhau thôi.]
Lúc nhận thưởng, bức tranh của Nhan Lộ Thanh được hiển thị trên màn ảnh, cô nhận cúp, bắt đầu có một đám người đồng loạt tự xưng là mẹ xông ra.
[Hu hu hu có tiền đồ! Rất có tiền đồ luôn á!]
[Couple giỏi giang flop của tôi ơi! Dù cho một ngày nào đó hai người không còn flop nữa thì chỉ cần vẫn luôn ngọt thế này là được!]
Toàn bộ diễn đàn đồng thời cũng đang cảm thán.
Lầu 236 [==]: Má ơi, giải nhất… Cảm ơn internet, dù cho đang trong kì nghỉ cũng không quên nhắc nhở rằng tôi vô dụng đến mức nào.
Lầu 237 [==]: Móa… Tui vẫn luôn cảm thấy trong nhà này, đại mỹ nhân phụ trách vẻ ngoài xinh đẹp như hoa + kiếm tiền, em gái xinh đẹp là một người vô dụng đáng yêu, phụ trách vui chơi, không ngờ lại là một thiên tài vẽ tranh, người vô dụng chỉ có mình tui.
…
Nhận thưởng xong còn có phỏng vấn, tiến hành từng người, Nhan Lộ Thanh xếp đầu tiên.
Cố Từ đi cùng cô, vì phía sau sân khấu là nơi dùng để ban giám khảo xem xét và trao giải nên anh ở ngoài chờ, may mắn toàn bộ quá trình tốn chưa đến một giờ đồng hồ. Nhan Lộ Thanh xuống bục chỉ muốn nhìn thấy anh, cô vừa muốn đi qua thì microphone xuất hiện ở trước mặt.
Cô nhớ đến cảnh lúc phỏng vấn.
Người phỏng vấn hỏi mấy vấn đề đơn giản như về trường lớp, niềm cảm hứng vẽ tranh từ đâu mà có, học bao nhiêu năm, linh cảm để vẽ tranh lần này.
Nhan Lộ Thanh trả lời trôi chảy, chỉ riêng về linh cảm vẽ tranh, cô suy nghĩ rồi nói: “Linh cảm đến từ người tôi thích.”
Làn sóng bình luận tăng lên đột biến.
[??? Người mình thích! Aiss chết tiệt, thanh xuân của ông đây qua mất rồi…]
[Aaaaa, tôi muốn nghe câu chuyện tình yêu, em gái xinh đẹp nói thêm chút đi!]
[Sao tôi càng nhìn càng thấy quen vậy nhỉ, hình như tôi có follow em gái xinh đẹp đạt giải nhất này, đợi tí tôi lật danh sách xem thử đã.]
…
[Đợi đã, người mình thích là quỷ gì vậy, em gái xinh đẹp không thể nói thẳng ra là bạn trai à?]
[Ngày kỷ niệm thành lập trường lần trước như còn đang ở trước mắt, không hiểu sao tôi có dự cảm không tốt.]
[Dự cảm +1, kỷ niệm ngày thành lập trường kia có lực sát thương cực mạnh…]
Không đợi bọn họ nói tiếp, trong ống kính hiện ra một người đứng cạnh Nhan Lộ Thanh.
Cùng lúc đó, Nhan Lộ Thanh cảm thấy có người đứng cạnh, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Cố Từ.
Hôm nay lúc bọn họ thay quần áo để đi ra ngoài, không hẹn trước mà đồng thời mặc áo sơ mi trắng, đứng cạnh nhau nhìn giống như học sinh cấp 3.
Vào khoảnh khắc ở cùng khung ảnh này, có người cảm khái.
[Nếu là người có đầu óc kinh doanh thì đã liên hệ hai người này chụp quảng cáo rồi, nhất định sẽ bán đắt.]
Còn một số lượng người rất tích cực nằm vùng cho đến bây giờ.
[Anh ấy tới rồi!!!]
[Quả nhiên như tôi nói mà! Đại mỹ nhân sẽ không bỏ lỡ thời khắc tỏa sáng của em gái xinh đẹp đâu! Ôm hoa đợi chỗ này đấy!]
Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ vài giây, tầm mắt bất giác hạ xuống, nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.
Bọn họ cùng nhau đến, cô chắc chắn trong xe không có hoa.
Là… đi mua riêng à?
Nhan Lộ Thanh không nhịn được mà muốn cười.
Có thể được Từ công chúa tặng hoa, là một trải nghiệm tương đối quý báu.
Cô ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía anh.
Sơ mi trắng cùng màu sắc tươi thắm của bó hoa đối lập nhau, tư thế một cánh tay cầm bó hoa nhìn rất đẹp trai. Nhìn hoa xong nhìn người, Nhan Lộ Thanh phát hiện dù người này có ôm bó hoa đẹp đến mấy thì hoa cũng chỉ làm nền cho anh.
Vua Gấu Trúc không muốn nhận phỏng vấn nữa, cô cảm thấy những gì mình nên trả lời thì cũng đã trả lời xong rồi, có thể cùng ái phi họa thủy về nhà triền miên.
Người phỏng vấn bắt được phần nhạc đệm này, microphone bất ngờ nghiêng về Cố Từ ở trước mặt, giọng dò hỏi: “Xin hỏi, anh là gì của bạn học Nhan Lộ Thanh?”
Cố Từ thay đổi tay cầm hoa, thản nhiên trả lời: “Tôi là người theo đuổi em ấy.”
Người phỏng vấn sửng sốt, chưa kịp nói tiếp thì người trước mặt cười rộ lên, đôi mắt cong cong nhìn Nhan Lộ Thanh, nhấn mạnh từng chữ nói.
“Một người theo đuổi điên cuồng say đắm bạn học Nhan Lộ Thanh.”
“…”
Chấm dứt buổi livestream.
Phòng phát sóng trực tiếp, người hâm mộ mới vào vẫn hò hét, người cũ thì đã cạn lời.
Fan cũ 1: [Mấy người làm ơn đừng tin, bọn họ đã kết hôn mười mấy năm rồi đấy…]
Fan cũ 2: [Đừng hò hét nữa chị em à, hai người bọn họ đang chơi đùa với nhau đó, năm nay bọn họ đã kỷ niệm 50 năm ngày cưới rồi.]
Fan cũ thở dài: [Quá phục, tôi đánh nhau ở Syria cũng không bị trọng thương nặng như này.]