Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 102

Edit: Thanh Ngân

Beta: Cyane



Nước Gấu Trúc năm 218.

Đã lâu rồi không có mưa, cộng thêm việc ít dọn dẹp, ngay cả cung điện nơi vua Gấu Trúc sinh sống dường như cũng phủ một lớp bụi.

Lúc này là một buổi sớm tinh mơ, phía trong tẩm cung bên trong cung điện có tiếng người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng vọng ra.

“Bệ hạ, liên tiếp hai ngày người đều không thượng triều buổi sáng rồi… Người là vua của một nước, sao lại lười biếng vô trách nhiệm như thế?”

Người phụ nữ trung niên là ma ma chịu trách nhiệm trang điểm, bà ấy có gương mặt hiền từ, đứng trước bà ấy là một cô gái vô cùng trẻ, làn da trắng mịn, đôi môi không son mà vẫn hồng hào, đôi mắt to mà tròn. Đôi mắt ấy lúc nhìn mọi người toát lên vẻ trong veo lạ thường, cánh tay giang ra, ma ma mặc lên người nàng chiếc hoàng bào thêu hình gấu trúc với hai màu trắng đen đan xen lẫn nhau.

Thiếu nữ được gọi là “Bệ hạ”, đó là Nhan Lộ Thanh, vua của nước Gấu Trúc.

Nàng mở to đôi mắt vô tội, giọng nói cùng với dáng người đều ngọt ngào, kèm giọng điệu êm dịu: “Nhưng Địch ma ma à, ta làm việc chăm chỉ một mình thì có ích gì đâu.”

“Bà xem con dân của ta, các đại thần của ta, tất cả đều ít người thế kia, dù đều tham gia thượng triều buổi sáng nhưng ai cũng ngủ gà ngủ gật, bản tấu dâng lên cũng chỉ có vài cái, ta phê tấu chương vèo một cái là hết ngay.” Nhan Lộ Thanh cẩn thận đếm xong thì hết lòng tán dương: “Địch ma ma, người siêng năng nhất trong hoàng cung này chỉ có bà thôi.”

“…” Vua mồ côi cha mẹ từ nhỏ, do bà ấy một tay nuôi lớn, Địch ma ma thở dài trong lòng: “Người không muốn đi thì đừng đi nữa.”

Dù sao thì lời nàng nói đều là sự thật. 

Chữ “lười” được phản ánh một cách tinh tế trên người của con dân và đại thần ở nước Gấu Trúc. Trừ khi chơi đùa, ăn uống, nếu không thì tuyệt đối bất động.

Dù không thiết triều sớm, nhưng vua đã dùng xong bữa sáng, như thường lệ vẫn nên đi đến nơi làm việc.

Không chút ngạc nhiên, hôm nay cũng chỉ có hai bản tấu.

Nha hoàn Tiểu Mã bên cạnh hiểu rõ sở thích của vua nhất, sớm đã trải xong các loại đệm mềm mại ở trên ghế, vua Nhan ngồi lên vô cùng thoải mái, phê qua loa hai bản tấu chương đáng thương, đột nhiên có tiếng thị vệ cấp báo truyền đến.

Đám gấu trúc rất lười, mọi người đều phục vụ chúng một cách miễn cưỡng, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như những người xung quanh nàng, nha hoàn Tiểu Mã, Địch ma ma, cùng với hai vệ sĩ duy nhất trong cung điện, hai anh em Tiểu Hắc và Đại Hắc.

Họ tiến cung để có một cuộc sống tốt hơn, kiếm thật nhiều tiền, mặc dù vua Nhan cũng không thể hiểu rõ họ kiếm tiền để làm gì.

Hôm nay Đại Hắc đứng gác bên ngoài, Tiểu Hắc vào trong tâu: “Bệ hạ, Phong đại nhân cầu kiến.”

Hắn vừa dứt lời, cửa ngự thư phòng đã mở, đúng là Phong đại nhân – người vừa được thông báo.

Lẽ ra không có sự cho phép của vua thì sao có thể tùy ý ra vào được chứ? Còn ra thể thống gì nữa! Không có vương pháp!

Nhưng… cảnh tượng như thế này ở nước Gấu Trúc tưởng là chuyện kì quái, nhưng thật ra không kỳ quái chút nào.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu. Nước Gấu Trúc có ưu thế về địa lý, đất đai màu mỡ, trồng gì lên đó, dù không trồng gì thì vẫn luôn có nguồn thức ăn tự nhiên, là kiểu ngồi không cũng có ăn. Từng có học giả gấu trúc giúp mọi người tính toán, dựa vào số lượng gấu trúc hiện nay mà nói thì ăn mấy trăm năm cũng không thành vấn đề. Mới hơn 200 năm kể từ ngày lập quốc, vậy nên đám gấu trúc đều đồng loạt quyết định ăn ở không đến cùng.

Cũng vì thế nên những chú gấu trúc siêng năng rất hiếm.

Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ là vị Phong đại nhân trước mặt đây.

Phong Minh, con cái thuộc gia tộc giàu có ở nước Gấu Trúc, từ thời thiếu niên đã tiến cung để làm quan, hỗ trợ Nhan Lộ Thanh, cho đến bây giờ đã trở thành gấu trúc thành niên nhưng vẫn còn tràn đầy sức lực, không những siêng năng, thậm chí còn siêng năng hơi thái quá, có thể nói KPI của toàn triều đình đều là do hắn gánh. 

Hai bản tấu vừa nãy cũng là do hắn dâng lên. 

“Sao hôm nay bệ hạ không thượng triều sớm?”

Phong đại nhân trời sinh có gương mặt lạnh, lúc tra hỏi người khác gây cảm giác vô cùng căng thẳng.

Vua Gấu Trúc suy nghĩ, bình thản nói: “Phong đại nhân, dù là lúc đang thiết triều cũng chỉ có ngươi nói với ta, ngươi có chuyện gì không tiện nói thì bây giờ nói luôn đi, cũng giống với lúc thượng triều sớm vậy.”

Những lời nói ra đều là thật, nhưng Phong đại nhân công chính nghiêm minh, tiếp tục tâu: “Không liên quan gì, chỉ cần bệ hạ không ngã bệnh, lúc lâm triều cũng không cần phế truất.”

“Không phế truất…” Vua Nhan bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Chỉ một ngày không thượng triều thôi, dù sao cũng là đi để đánh giá tư thế ngủ của họ.”

Phong Minh – Phong đại nhân vờ như không nghe thấy, lấy “quốc gia”, “phép tắc”, “vua là đại diện của một nước” để bắt đầu bài thuyết giảng trong nửa giờ. Lúc vua Nhan chuẩn bị ngủ, hắn mới lấy lại giọng, chuẩn bị nói chuyện chính sự.

“Không biết liệu bệ hạ đã xem qua bản tấu của thần hay chưa?”

Nhan Lộ Thanh bối rối mở mắt ra, đẩy tấu chương đã phê xong về phía trước: “Xem rồi.”

Phong Minh mở ra, không nằm ngoài dự đoán, lại là một chữ “Xem”.

Hắn hỏi: “Tại sao đã đọc rồi nhưng không phê duyệt?”

“…”

Bởi vì trên tấu chương của ngươi có đề xuất ta nên thành hôn sớm, nhưng ta không muốn chứ sao nữa.

Vua nói chậm rãi trong lòng một cách châm biếm.

Năm trước sau khi nàng đến tuổi cập kê, Phong đại nhân lập tức lúc nào cũng treo chuyện này ở cửa miệng.  

Mặc dù đến tuổi cập kê quả thật có thể thành hôn, nhưng không ai quy định cập kê là có thể ngay lập tức thành hôn cả!

Huống hồ… nàng lại không thích ai.

Vua Nhan chầm chậm nói: “Tạm thời ta không muốn nghĩ đến việc này.”

Phong Minh: “Chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật của người rồi, cập kê cũng đã gần một năm, nhiều thanh niên khôi ngô tuấn tú tỏ ý muốn được vào cung, bệ hạ định khi nào thì xem xét?”

Vua Nhan: “…”

Nhưng những thanh niên tuấn tú đó cũng không quá “tuấn tú”, lúc thượng triều người nào người nấy thi nhau ngủ gật.

Nàng không biết người nhập cung mà mình muốn là người như thế nào, dù sao đi nữa thì chắc chắn không phải là đám Gấu Trúc tài năng xuất chúng.

Gần đây vua liên tục bị giục kết hôn nên vô cùng cáu kỉnh, mỗi lần cáu kỉnh là đầu nàng sẽ nhô ra hai cái tai đầy lông lá.

Gấu Trúc trước 6 tuổi đều là hình thái bản thể, 12 tuổi thì trạng thái hiện tại mới ổn định trở lại, chuyển giao tự nhiên, nhưng mỗi khi tâm trạng có biến động lớn, lực khống chế hơi kém một chút sẽ xuất hiện một hiện tượng nhỏ ở vị trí nào đó mà bản thể tương tự như trạng thái ban đầu. Một số thì đột nhiên phần đuôi bật ra khỏi cơ thể, một số thì tay biến thành vuốt, số khác xuất hiện quầng thâm mắt.

Mỗi lần Nhan Lộ Thanh kích động hay tâm trạng bị dao động, cái xuất hiện đầu tiên chính là đôi tai nhỏ.

Phong Minh nhìn thấy hiện tượng này lại vờ như không thấy, tiếp tục lo cho bản thân rồi nói: “Thần vẫn còn một chuyện.”

Vua Nhan nhấc tay lên và ấn lỗ tai lại, bất lực: “Nói đi…”

“Tháng sau sinh nhật người, nước Măng gửi thư đến nói có nhóm sứ giả đến thăm hỏi, bệ hạ có nghe nói chưa?”

*

Nước Măng, mặc dù tiếp giáp với nước Gấu Trúc, nhưng gần như là quốc gia hoàn toàn trái ngược.

Nhan Lộ Thanh đọc trong sách, những lão làng xuất chúng trong lĩnh vực lịch sử cơ bản đều có nguồn gốc từ nước Măng. Quân sự, chính trị, văn hóa tất cả mọi phương diện đều mạnh, đầu óc không những thông minh còn xinh đẹp, là một chủng tộc ưu việt.

Nước Gấu Trúc có địa lý độc đáo, ngoại trừ tài nguyên phong phú ra thì vị trí địa lý cũng tương đối đẹp, chỉ tiếp giáp với nước Măng, phần còn lại được bao quanh bởi biển.

Ngày nay có mười mấy quốc gia, trong số đó nước Gấu Trúc gần như luôn toàn là đồ phế vật, nhưng khi Nhan Lộ Thanh làm vua thì lại trở thành phế vật đặc biệt. Phế vật như vậy nhưng lại không bị tấn công, lý do lớn nhất là muốn tấn công nước Gấu Trúc, trước tiên là phải đưa binh lính đặt chân đến nước Măng.

Nhưng sao nước Măng lại không tấn công nước Gấu Trúc?

Liên quan đến vấn đề này, dân gian tương truyền rằng, vị vua đầu tiên khi nước Gấu Trúc thành lập có bí mật không thể nói ra với một mỹ nhân trong hoàng thất nước Măng, phải có một số quy ước, để hậu duệ của nước Măng không thể tấn công nước Gấu Trúc.

Nhan Lộ Thanh đã nghe truyền thuyết này từ khi còn nhỏ, nước Măng quả thật đối xử rất tốt với một vua phế vật như nàng. Từ khi nàng được 12 tuổi trở đi, sinh nhật mỗi năm, nước Măng đều gửi tặng những món quà lớn, thứ mà nàng thích nhất mỗi năm chính là quà của nước Măng. 

Nhưng bởi vì nước Gấu Trúc hiện tại là một phế vật không tầm thường, truyền thuyết đã được kể lại trở nên khác đi, từ mỹ vị tình yêu trở thành nước Măng chưa bao giờ đánh những nước phế vật, chỉ đánh những quốc gia gây ra kích động chiến tranh với nhiều quốc gia khác.

Vì thế, nước Măng nhìn thấy vị vua này đặc biệt yếu thế, công khai hoặc bí mật đều giúp đỡ kẻ yếu thế, thật là một cường quốc biết tu dưỡng.

Còn một phỏng đoán khác là tổng cộng cũng không còn được bao nhiêu gấu trúc, quá lười sinh sản, quá lười để làm bất cứ việc gì, đối với một loài như vậy, ai cũng không thể ra tay. 

Nhan Lộ Thanh từng cảm thấy mỗi phiên bản đều có quy tắc.

Nhưng tại thời điểm này, nàng không chắc rằng liệu nước Măng có còn tốt với nàng hay không.

Những năm trước, quà mà nước Măng mang đến đều đặt xuống rồi rời đi, nghe giọng điệu lần này, có vẻ dự định nán lại một vài hôm. Vua Nhan chưa bao giờ tiếp các sứ giả từ nước Măng nên vô cùng lo lắng, càng nghĩ càng cảm thấy lần này họ muốn làm chuyện đại sự gì đó.

Dù sao thì trong sách cũng đã nói, sự việc xảy ra khác thường thì nhất định có điều kỳ lạ.

Vua Nhan đã nghĩ nhiều ngày, vẫn đứng ngồi không yên nên đã cho gọi Phong Minh, thể hiện sự lo lắng của bản thân: “Nếu như bọn họ thật sự muốn tấn công thì ta nên làm sao?”

Nước Gấu Trúc không có thứ gọi là quân đội, tất cả chỉ biết ăn chơi phóng túng.

Phong Minh trầm tư một lúc, kèm theo một gương mặt nghiêm túc tâu: “Người cảm thấy hòa thân thì thế nào?”

“…” Vua đứng hình trong giây lát, mở to mắt: “Ai hòa thân?”

“Tất nhiên là người rồi.”

“!” Nước Măng là nơi mà Gấu Trúc nào cũng muốn đặt chân đến, nghe nói ở đó có vô số măng ngon, nhưng vua Nhan vẫn rất phản đối chuyện thành hôn, nàng lấy cớ: “Hòa thân có gì mà tốt, sao nước Măng đồng ý hòa thân với ta được chứ?” 

“Người nên tự tin về vẻ ngoài của mình.” Phong Minh nói: “Theo tin đồn đáng tin, bức họa về cơ thể gấu trúc khi còn nhỏ của người từng xuất hiện ở cung điện nước Măng, dù rằng không biết ai đã sưu tầm nó.”

“…” 

Sau cuộc trò chuyện đó, Nhan Lộ Thanh buồn bực không vui, cho tới khi Địch ma ma và nha hoàn Tiểu Mã mang đến một tin đồn mới, nàng mới lại phấn chấn lên.

Tiểu Mã hứng thú nói: “Bệ hạ, nghe nói trong nhóm sứ giả có công chúa nước Măng! Nghe nói công chúa đó văn võ song toàn, khuynh quốc khuynh thành!” 

Vua Nhan ngơ ngác: “Hả?”

Địch ma ma nhắc nhở: “Trước đây người đã mua một bức tranh, mua về rồi mới biết đó là vị công chúa của nước Măng, bây giờ nó vẫn được treo ở sảnh tẩm cung… Người quên nhanh vậy sao?”

Hình ảnh mỹ nhân hiện lên trong tâm trí vua Nhan, nàng thực sự thích bức họa đó, móc ra chút tiền nhỏ còn sót lại vài tháng mới ôm về cung được. 

Mắt Nhan Lộ Thanh sáng lên: “Chàng ấy cũng đến à?”

Tiểu Mã phấn khích nói: “Mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng nghe nói có người tận mắt nhìn thấy ngài ấy đang trên đường đến đây rồi!”

Cuộc sống đột nhiên lại có hi vọng.

*

Một tháng sau, ngày sinh nhật của vua nước Gấu Trúc, nhóm sứ giả nước Măng tiến cung thăm hỏi.

Trước đó, Nhan Lộ Thanh đã tiếp nhận lời dạy bảo răn đe từ hai phía Địch ma ma và Phong Minh, muốn nàng ghi nhớ nhiều phép tắc lễ nghi, muốn nàng không được tùy ý ăn nói linh tinh, thân là vua một nước thì phải tự mình xưng là “trẫm” hoặc “bổn quân” mới đúng. 

Nhan Lộ Thanh đã ghi nhớ điều này nhiều lần, nhưng khi lọt vào tầm mắt nào đó của nhóm sứ giả nước Măng, nàng đột nhiên cảm thấy não của mình hoàn toàn trống rỗng. 

Người ấy chính là mỹ nhân trong tranh mà nàng đã dùng rất nhiều tiền để mua, nhưng lại khác xa bức tranh ngàn lần. 

Có vẻ như có một chút quen thuộc, nhưng không phải từ bức tranh, giống như đã tận mắt gặp mặt. Nhưng Nhan Lộ Thanh có thể chắc chắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp như vậy, dù là có mơ cũng chưa từng gặp.

Chàng mặc một bộ đồ trắng, gầy và mảnh mai, đường nét thanh tú, nhã nhặn gần gũi, nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách, phong thái lẫn diện mạo đều vô cùng kinh diễm, không từ ngữ nào diễn tả được. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, đôi mắt của chàng cong lên, còn hơi híp mắt lại.

Trái tim nhỏ bé lười vận động của Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ đập với tần suất như vậy.

Đi đến gần hơn, nàng phát hiện da và màu môi của mỹ nhân đều rất nhạt, giống như cơ thể đang mắc bệnh.

Từ trước đến nay vua Gấu Trúc có sức khỏe và cái bụng luôn cực kỳ tốt đột nhiên sinh ra cảm giác thương xót. 

Cảm giác thương xót vừa toát ra, bên nhóm sứ giả có người chào đáp lễ nàng, giới thiệu với nàng rằng mỹ nhân là công chúa nước Măng, hoàng gia nước Măng họ Cố, tên công chúa chỉ có một chữ là Từ.

Giới thiệu xong, vị mỹ nhân này cũng đáp lễ lại với nàng, khóe miệng cong lên: “Bệ hạ.”

Xem ra công chúa có dáng vẻ tuấn tú của cây trúc, còn có mùi vị của măng tươi ngon, giọng nói dường như giống tiếng nước chảy, mềm mại dễ nghe. 

Cơ thể chàng có mùi hương kì lạ, đối với gấu trúc là một sức hút khó tả.

Vua Gấu Trúc lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó hoạt động lưu loát, đáp lễ to rõ: “Công chúa.”

Hôm nay nàng tết một kiểu tóc vô cùng đẹp, nàng cũng đeo món trang sức gấu trúc lấp lánh lên tóc của mình.

Nhưng điều mà nhà vua không biết là, khoảnh khắc mà cả hai nhìn nhau, có người đã thấy não nàng như mất kiểm soát từ lâu, đôi tai nhỏ trên đầu từ từ nhô ra.



Tác giả có điều muốn nói:

Trước khi gặp Từ công chúa, vua nước Gấu Trúc: Ta là phế vật.

Sau khi gặp Từ công chúa, vua nước Gấu Trúc: Ha, hóa ra ta lại háo sắc như vậy!
Bình Luận (0)
Comment