Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 15

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh


Beta: Pear Val


Nếu như vừa nãy bao thức ăn khiến cả hốc cây rơi vào im lặng, thì bây giờ toàn bộ hốc cây đều rơi vào tĩnh mịch.


Thời gian càng ngày càng muộn, gió bên ngoài cũng càng ngày càng lớn, tiếng gió quét lá rụng tựa như mang theo máy khuếch đại âm thanh truyền đến bên tai.


Nhan Lộ Thanh cảm nhận được tầm mắt của Cố Từ, đầu óc chớp mắt đã thông, cảm giác được sai ở chỗ nào.


Cô vừa mới nói gì cơ?


Chúng ta không thể ngủ chung à?


Con mẹ nó chứ ngủ chung, ai cho cô cái gan nói chuyện với Cố Từ như thế?


"Không phải, ờm, ý tớ thật ra là..." Đại não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng loading, chỉ túi ngủ, kịp thời sửa miệng, "Cậu nhìn xem, túi ngủ lớn thế này, chẳng lẽ không đủ cho hai người ngủ?"


Cố Từ vẫn nhìn cô như cũ.


Đêm nay trăng cực kì lớn, cực kì sáng, chỗ vào hốc cây hình có chữ "nhân", trên hẹp dưới rộng, ánh trăng đi vào trong lối nhỏ, không có đèn pin cũng có thể thấy rõ xung quanh. Đương nhiên, cũng có thể thấy rõ được mặt anh.


Lúc này, trên mặt Cố Từ từ không cảm xúc biến thành cười híp mắt. Nụ cười kia rất nhạt, nhưng cũng tỏ ra rất nhiều hứng thú.


Cũng không phải là loại hứng thú giữa nam sinh và nữ sinh, mà hứng thú kiểu, "Ông chưa từng thấy giống loài nào lạ thế này."


Nhan Lộ Thanh bị anh cười, căng thẳng hơn, nuốt nước bọt: "Đây này... Rõ ràng là kích thước cho hai người mà?"


Cố Từ gật đầu, "Nên cậu muốn tôi ngủ chung."


"..."


Nghe đen tối vãi!!!


Nhan Lộ Thanh thử cứu vãn: "Ý là, cùng nghỉ ngơi..."


Không đợi cô nói tiếp, Cố Từ ngắt lời cô: "Hôm qua ngủ nhiều rồi, không mệt."


Hôm qua anh đúng là ngủ nhiều thật, nhưng hôm nay leo núi nửa ngày sao lại không mệt chứ? Nhan Lộ Thanh nghi ngờ anh vẫn để ý.


"Nhưng trông cậu lạnh quá, coi như không ngủ, vào trong sưởi ấm cũng được mà."


"Không lạnh."


Không mệt, không lạnh.


Cố Từ đột nhiên trở nên rất lười nói chuyện, tích chữ như vàng, câu nói vừa đơn giản vừa lạnh lùng.


Thật ra nếu đổi người khác, dù là cùng giới hay khác giới, cô cũng không cố chấp như thế.


Nhưng, đầu tiên là Cố Từ vì cô mà mới ở đây, thứ hai là... Nhan Lộ Thanh cảm thấy tình cảm của cả hai đã tiến thêm một bước, không chỉ đơn giản là lòng thương tiếc của người xuyên sách với nhân vật trong sách, cũng không đơn giản là tình bạn, mà còn là tình đồng chí.


Hai người yên lặng một hồi lâu. Cố Từ lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhan Lộ Thanh nhanh trí nhớ ra được hình như trong lớp trong của ba lô còn có một bảo bối lớn.


"Chờ tí, tớ nhớ ra hình như tớ có mang theo..."


Nhan Lộ Thanh lục lọi trong ba lô, lộn lên lộn xuống một hồi mới lấy được thứ mình cần, bẹp bẹp quen thuộc...


"Miếng dán giữ nhiệt." Nhan Lộ Thanh sung sướng, "Đúng là có mang thật!"


Mặc dù không nhớ mang đi để làm gì, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn nhanh chóng bóc vỏ ngoài ra, lấy hai miếng, lập tức đi đến bên cạnh Cố Từ, "Cậu dùng miếng dán giữ nhiệt bao giờ chưa?"


Cố Từ chậm rãi mở mắt ra, mi mắt như mang theo vẻ kháng cự, gương mặt lộ rõ biểu cảm "Tôi trông cậu giống như một miếng dán giữ nhiệt."


Nhưng đây là đang cầu sinh nơi hoang dã đấy! Đừng có như thế, không cảnh sát đến cũng đã rũ xương, còn sống là quan trọng nhất.


"Cậu đừng có thái độ, đây là bảo bối thật."


"Đây, để tớ dạy cho." Nhan Lộ Thanh cực kỳ nhanh chóng, thừa lúc Cố Từ không chú ý liền kéo tay phải anh. Vì động tác quá nhanh nên cô không thấy được mặt anh hơi đờ ra một chốc. Cô kéo anh dậy, sau đó dán miếng dán giữ nhiệt ngay giữa lưng anh, "Dán ở đây này, vào lưng là ấm nhất... Khoan đã? Sao lưng cậu lại ướt?"


Câu hỏi như thốt ra theo bản năng.


Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên nhớ đến mùi máu mình vừa ngửi được, hai người cùng lăn xuống dưới, cú va chạm cuối cùng... lập tức nhanh tay vớt đèn pin bên cạnh, chiếu vào...


Chất lỏng dính dính ướt ướt trên tay cô chính là máu.


Mà nơi dựa vào vách kia của Cố Từ cũng là một mảng đỏ đã khô.


Anh mặc một thân đen, nếu như không phải chiếu đến đó, trong hoàn cảnh mờ tối này, chỉ có thể thấy được quần áo bị cào rách, màu đen có ướt một mảng lớn cũng không nhìn ra được.


Nhìn vùng đỏ kia, Nhan Lộ Thanh lập tức nghĩ đến đoạn đường lăn dốc – ý thức của cô rất mơ hồ, bị người ôm, hai mắt nhắm lại cái gì cũng không thấy, còn rủa xả trong lòng. Quần áo cũng bị rách mấy chỗ, trừ mắt cá chân ra cũng không có thương tích gì.


Thực ra, chẳng qua là có người chịu thay cô mà thôi.


Nhan Lộ Thanh chợt cảm thấy trái tim thắt lại một cách khó hiểu, có hơi hít thở không thông.


Nhưng Cố Từ lại rất tùy ý tránh tay cô, giọng nói bình tĩnh: "Bị quệt vài cái."


Dường như là đang giải thích cho cô nghe.


"..."


Cảm giác lo lắng không còn nữa, mà chuyển sang khiếp sợ, "Thế này mà gọi là bị quệt vài cái?"


Cố Từ thay đổi cách nói: "Nếu không phải lúc cuối đụng cây, thật sự chỉ là bị quệt vài cái."


"Cậu... Cậu ra nhiều máu như thế, sao lại không nói cho tớ chứ?"


Cố Từ chớp mắt một chút, "Đồ trong ba lô tôi tôi biết, còn nghe được cậu báo cáo đồ trong ba lô cậu, không có thuốc, nói ra thì cũng có làm ăn được gì."


Không thể làm gì... Nhưng mà...


Vẫn tốt hơn tự mình chịu đựng chứ.


Nếu như Nhan Lộ Thanh gặp phải tình huống như thế, chắc chắn cô sẽ lập tức chủ động tìm người mình tin tưởng nhất xin giúp đỡ. Cũng giống như vừa nãy, cô biết mắt cá chân mình không ổn, lập tức nói ngay cho Cố Từ.


Cô không biết Cố Từ là sau bi kịch của cha mẹ mà thay đổi, tính cảnh giác quá cao hay là trời sinh đã như thế.


Ở chung với đám bạn cũ, quan hệ của Nhan Lộ Thanh với đôi chị em song sinh còn phải tốt hơn nhiều so với anh, nhưng trước đó cô còn thậm chí không biết đến họ.


Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy con người là động vật sống theo bầy, hướng tới chỗ đông đúc để sống, ở đất hoang rải hạt giống sẽ rải ra được một khu vườn, nhưng Cố Từ không phải.


Anh quá đạm mạc.


Rõ ràng, anh có thể sống trong xa hoa rạng rỡ, nhưng anh lại lựa chọn cô độc.


Cho nên... có phải vì có tính cách như vậy, mà anh cũng chú định không yêu bất kì ai, mới có thể có cái kết như thế?


Nhan Lộ Thanh không chú ý mình càng nghĩ càng xa, ánh mắt cũng nhiều lần biến hóa. Dưới ánh trăng chiếu qua lối nhỏ, đáy mắt cô có một chút gợn nước, sáng long lanh.


"À..." Giọng điệu mang theo ý cười của Cố Từ vang bên tai cô, còn cố ý kéo dài ra, "Thì ra nói rồi có thể kiếm được nước mắt của cô Nhan."


Nhan Lộ Thanh tức khắc lấy lại tinh thần: "Ai khóc!"


Chỉ là nghĩ hơi xa, đến cái kết mà cô tức giận nên mới có hơi đau lòng.


Tư duy cô nhanh chóng quay về thực tại, chớp mắt khiến hơi nước bay vào hư không, sau đó cô nghiêm túc nhìn Cố Từ, "Dù vô dụng, cũng không thể không nói. Kể cả hôm nay cậu có bị tớ kéo xuống đây mà bị thương hay không, tớ cũng muốn biết tình trạng của cậu."


"Lý do?"


"Vì chúng ta..."


Cố Từ ngắt lời cô, "Là bạn?"


Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên, "Không tệ, cũng biết cướp lời."


Nói xong, cô lập tức lấy nước và giấy vệ sinh và những gì có thể làm sạch miệng vết thương từ trong ba lô ra.


Cố Từ ngồi sau cô bật cười, không biết vì sao anh lại cười, một hồi rồi mới lên tiếng:


"Cô Nhan à, thật chẳng có ý mới gì cả."


-


Vừa rồi Cố Từ cõng Nhan Lộ Thanh vào đây, bởi vì mắt cá chân quá đau, cô không chú ý đến dưới áo thun đen và áo khoác của anh đều đã bị rách, đèn pin chiếu vào có thể chiếu thẳng đến miệng vết thương.


Cố Từ nói cũng không sai lắm, ban đầu chỉ là va quệt nhẹ, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là trong núi, nhánh cây chạc cây đều có một ít gai. Vốn dĩ mấy thứ đó chỉ dính vào miệng vết thương, nhưng vì cú va chạm cuối cùng kia mà chui vào trong.


Nhan Lộ Thanh thấm nước vào giấy vệ sinh, lau khô xung quanh miệng vết thương, rồi tận lực lau sạch tay mình, sau đó...


Sau đó không thể ra tay với mấy cái gai kia.


Đợi một lúc, Cố Từ hơi nghiêng mặt, "Không rút khỏi nhìn."


Cả đời trước lẫn đời này Nhan Lộ Thanh đều chưa từng làm chuyện như thế. Cô hít sâu một hơi, đưa tay lên cái gai thứ nhất.


Lúc rút ra, cô tưởng rằng cả người Cố Từ sẽ căng lên, sẽ có hơi run một chút, sẽ có tiếng rên hừ hừ khiến cô căng thẳng hơn.


Nhưng cái gì cũng không có.


Nhan Lộ Thanh cảm giác như mình đang xử lý vết thương cho bù nhìn.


"Thật ra, vừa nãy cậu bẻ tay tớ đã muốn hỏi..." Nhan Lộ Thanh nói ra nghi hoặc trong lòng, "Cố Từ, cậu không cảm giác được đau à?"


Anh không nói không đau, cũng không nói đau.


Một mảnh yên lặng, rồi anh nói: "Đau đớn đều là chịu quen."


Nhan Lộ Thanh chưa kịp ngẫm ý của câu nói này, thì một dòng điện cực kỳ đột ngột vang bên tai cô...


Không bao lâu, cô nghe được giọng nói trai trẻ mình đã cố liên lạc hồi lâu.


"Maria ơi! A, hoảng chết tôi rồi! Lúc cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không hiểu sao tôi bị cưỡng chế offline." Giọng Makka Pakka rất nhanh, "Hơn nữa, tôi để ý, lúc cô ở bên cạnh Cố Từ tôi cũng khó liên lạc được với cô, nãy giờ tôi thử mãi cũng không được, hiện tại thay đổi..."


Nhan Lộ Thanh mau chóng ngắt lời nó: "Bàn tay vàng của tôi cũng bị che chắn, cậu bị che chắn cũng là bình thường. Có online rồi cũng đừng nói linh tinh nữa, vào chính sự đi, làm sao tôi với Cố Từ có thể ra ngoài?"


Vừa hỏi vừa nhìn lưng Cố Từ chằm chằm, rút cái gai thứ hai ra.


"Maria, tôi cảm thấy lần này hệ thống trục trặc, cô đã sửa lại cơ hội quen nhau của hai người kia, ngoại trừ họ trở mặt thành thù ra thì không nên có trừng phạt như thế này... Trừ khi là lại thay đổi gì đó..."


Nhan Lộ Thanh có hơi sốt ruột: "Là cậu nói tôi phải ra ngoài đó! Đi ra ngoài rồi mới xảy ra chuyện thế này đó! WeChat của tôi chỉ có thể thu không thể phát, điện thoại không thể báo nguy, thế là thế nào hả?"


Makka Pakka ngừng năm giây: "Bạn cô nhất định đã sớm báo nguy giúp cô, nhưng mà... Tôi cảm thấy không dễ mà người ngoài không tìm được đến chỗ này."


Động tác trên tay Nhan Lộ Thanh dừng lại.


Cô dò hỏi: "Cậu nói cái gì?"


"Thì... Trừng phạt của hệ thống không vì ngoại lực mà có thể giải trừ dễ dàng, giống như lúc trước cô phát sốt, uống thuốc cũng không có tác dụng là bao, chỉ có thể giảm bớt căng thẳng, khi nào nguyên nhân đã được xử lý rồi thì trừng phạt sẽ tự động biến mất."


"..."


Hình như đúng là thế thật.


Nhan Lộ Thanh đang muốn chửi ầm lên thì Makka Pakka lại nói tiếp, "Nhưng! Trừng phạt đều có thời hạn! Sáu giờ là một cấp, sáu giờ đến 48 giờ là tám cấp, tới thời điểm sẽ tự động giải trừ."


Nói cách khác, nhiều nhất hai ngày, họ mới có thể được tìm ra.


Nhan Lộ Thanh dừng một chút rồi hỏi: "Tóm lại hiện giờ cậu cũng không có cách cứu tôi đúng không?"


Giọng nữ nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Maria, tôi không có quyền hạn. Lần này cũng là bị ép... Còn vì sao Cố Từ có ảnh hưởng với tôi, tôi cũng không rõ lắm."


Nhan Lộ Thanh nói: "Không cần xin lỗi."


"Nhưng, nếu không cứu được, cậu có thể cấp đồ thật cho tôi không?" Nhan Lộ Thanh nhìn lưng Cố Từ, "Ví dụ như... bông băng thuốc đỏ chẳng hạn."


...


Cảm giác được Nhan Lộ Thanh trầm mặc hồi lâu, tay cũng không có động tác, Cố Từ quay sang liếc cô: "Sao thế?"


Nhan Lộ Thanh vừa mới sờ đồ trong ba lô, dừng tay lại.


"Nói thế nào nhỉ..." Nhan Lộ Thanh căng thẳng chớp mắt, đối diện với ánh mắt của Cố Từ, "Vừa nãy tớ... lại phát hiện ra bảo bối trong ba lô."


"..."


Cố Từ trầm mặc ba giây, mặt không cảm xúc: "Gì vậy?"


Sau đó, anh thấy được Nhan Lộ Thanh lục ra từ cái ba lô chứa đầy đồ ăn... Povidone, cồn, một vài thuốc bột trị thương, một hộp xử lý vết thương ngoài da nhỏ và... một cuộn băng vải.


"..."


Ánh mắt Cố Từ dời đến trên người Nhan Lộ Thanh.


Cô căng da đầu pha trò: "Cậu xem ba lô của tớ có giống với túi thần kỳ của Doraemon hay không?"


Cố Từ gật đầu: "Giống thật."


"A, tớ cũng chỉ mới tìm thấy ở trong ngăn ba lô thôi... Ha ha... Không ngờ tớ sẽ cẩn thận thế đúng không... Ha ha..."


Cô càng nói, Cố Từ càng nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt đó không có hoài nghi, không có tính công kích, nhưng lại mang đến áp lực.


Dù sao khi bị Cố Từ nhìn như thế, cô không nói được.


Đây là ánh mắt thế nào?


Là ánh mắt lúc cô sốt 39,5 độ nói hạ là hạ. Sâu không lường được, ý tứ không rõ ràng.


Hiện tại, đối mặt với "kỳ tích" này, ánh mắt ấy lại một lần nữa xuất hiện.


Nhưng Cố Từ thấy cô kỳ lạ còn ít hay sao?


Cho tới giờ anh đã lắm miệng hỏi qua một câu chưa?


Có cần phải nói láo không?


Ba câu hỏi liên tiếp khiến cô gục ngã.


"Bỏ đi," Nhan Lộ Thanh cân nhắc một chút, dứt khoát mở hộp dụng cụ và lấy thuốc bôi lưng cho anh, bất chấp tất cả, "Đừng hỏi, có hỏi cũng là Doraemon."


"..."


-


Dưới sự giúp đỡ của Doraemon, phần lưng của công chúa nào đấy tạm thời an toàn.


Mười hai giờ đêm, Nhan Lộ Thanh cảm thấy với tình hình căng như dây đàn vừa rồi, cô đã mệt đến không chịu được, nhưng mà, lại phải đối mặt với vấn đề túi ngủ.


Nhan Lộ Thanh cảm giác đôi bên đang tráo đổi thân phận, cô giống như là một kỵ sĩ tận tình, còn Cố Từ là công chúa tự phụ được kỵ sĩ mạnh mẽ bảo vệ, và cô đang nói với công chúa: Xin người vào trong ngủ ạ.


"Coi như chỉ có thể chờ người khác đến, nhưng vẫn phải ưu tiên nghỉ ngơi trước. Hơn nữa, trời lạnh như thế, có cái gì ấm ấm ôm không phải thích hơn à?" Nói xong, Nhan Lộ Thanh tự vả miệng mình, "Khụ, ôm chỉ là ví dụ, không phải thật."


Công chúa Từ không nói lời nào, Nhan Lộ Thanh cũng bắt đầu chơi dơ.


"Cậu không vào ngủ, tớ cũng không vào, vậy là lãng phí rồi." Nhan Lộ Thanh chỉ vào túi ngủ thoạt trông vô cùng thoải mái, "Cậu vào, tớ vào."


You jump, I jump.


...


Hai phút sau, cuối cùng

Bình Luận (0)
Comment