Edit: XoàiBeta: Cy–
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nhan Lộ Thanh vẫn còn nhớ trạng thái của Cố Từ vào tối hôm qua.
Thường thì đều là chủ nhà nép trong lòng lòng ngực vợ làm nũng, lúc chủ nhà an ủi vợ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, cô chắc chắn rất coi trọng.
Nhưng mà cô vừa mới mở mắt ra thì thấy Cố Từ đã rửa mặt xong đi đến bên mép giường, còn cười dịu dàng với cô. Khuôn mặt anh trắng như ngọc, không có quầng thâm mắt, hiển nhiên đã khôi phục lại bình thường.
Nhan Lộ Thanh cũng híp mắt cười ngây ngô với anh.
Cô hắng giọng hỏi: “Tối hôm qua anh nói anh mơ thấy gì vậy? Em quên mất rồi.”
Cố Từ xốc chăn lên, sau đó nằm nghiêng người xuống, tay chống lên gối nằm của cô: “Một bức tường.”
Một bức tường? Nhan Lộ Thanh không tin: “Với loại tâm lý này của anh thì làm sao có thể mơ thấy một bức tường mà trở thành ác mộng được? Còn bị dọa tỉnh nữa? Nhất định là anh không nhớ rõ các chi tiết khác.” Cô dừng lại, không đợi Cố Từ mở miệng thì đã đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi nói: “Này, không biết có cách nào khiến người khác nhớ lại cảnh trong mơ không nhỉ, hay là chúng ta đi thử xem?”
Cố Từ không trả lời nửa câu đầu của cô, chỉ nói: “Không có.”
Anh có thể chắc chắn giấc mơ tối hôm qua chỉ có một bức tường mà thôi, là một bức tường quen thuộc.
Không có bất kỳ hình ảnh kỳ quái nào khác, nhưng đúng là anh đã bị đánh thức, gọi là ác mộng hình như cũng không sai.
Bởi vì loại tâm trạng này không phải là sự sợ hãi đối với những thứ quỷ quái, mà là sự sợ hãi khi sợ đánh mất gì đó.
Nhan Lộ Thanh nghe anh nói vậy thì bĩu môi, muốn rời giường, Cố Từ kéo tay cô lại.
Khi anh rủ mắt thì dáng vẻ trông rất hấp dẫn, đặc biệt góc độ ánh sáng ban ngày lúc này cực kỳ hoàn hảo, ánh nắng chiếu nghiêng lên nửa khuôn mặt anh. Nhan Lộ Thanh nhìn thấy hình ảnh này, dù cho có đánh giá một câu mê hoặc lòng người thì cũng không phải nói quá.
Đối với nhan sắc xinh đẹp như vậy thì thói nghiện diễn kịch lại đột ngột trỗi dậy, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên giơ tay lên giữa không trung, kéo dài một tiếng: “Đỡ trẫm đi rửa mặt.”
“…”
Không để hôn quân Gấu Trúc chờ quá lâu, công chúa nước Măng đã thích ứng rất nhanh, rất nhanh đã cười vâng lời: “Tuân chỉ.” Gần như là ôm cô đi đến phòng tắm.
Công chúa phục vụ rất có trách nhiệm, ngay cả kem đánh răng của Nhan Lộ Thanh cũng là do anh lấy cho. Thừa dịp chuyện này, Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh một chút, vừa cười vừa cảm khái nói: “Phòng của anh bây giờ quả thật là kém hơn nhiều so với ban đầu.”
Đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô đã dọn từ trên tầng xuống phòng anh từ lâu. Trong phòng tắm của Cố Từ, tủ đựng đồ vốn trống rỗng nay đã đầy ắp đồ dùng cần thiết.
Tủ quần áo của anh cũng vậy.
Ngoài ba màu đen, trắng và xám, còn lại đều là màu sắc thuộc về cô, nào là đồ ngủ của cô, quần áo cô mặc hàng ngày… khiến tủ quần áo lập tức từ vẻ nhạt nhẽo trở nên cực kỳ sống động. Vốn dĩ không gian thuộc về một mình Cố Từ, nay chỗ của anh càng ngày càng nhỏ mà vị trí dành cho quần áo của Nhan Lộ Thanh càng ngày càng lớn.
Bàn làm việc của anh cũng vậy.
Vốn dĩ đây là bàn dùng để đọc sách của anh, mà bây giờ gần như đã thành bàn trang điểm thứ hai của cô, đồ trang điểm cơ bản đã dọn lên hết, chỉ thiếu điều đặt thêm cái gương lên bàn của anh nữa thôi.
Còn có nhiều đồ đạc nhỏ trong phòng nữa, nơi nơi đều có đồ cô mang vào. Lúc đầu Cố Từ ở đây cũng gần như không có đồ vật dư thừa gì cả, sau khi ở chung với cô, ngoài quần áo và sách vở ra thì nhìn qua có rất nhiều đồ vật “vô dụng”.
Nhan Lộ Thanh nhận bàn chải đánh răng rồi hỏi: “Anh thích lúc trước hay bây giờ?”
Cố Từ nhìn cô, trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc, có lẽ bao gồm cả câu hỏi tại sao lại đặt ra một câu hỏi vô ích như vậy. Nhưng anh vẫn lãng phí vài giây quý báu đó rồi trả lời: “Bây giờ.”
Nhan Lộ Thanh vui vẻ rửa mặt xong, từ buồng vệ sinh đi ra ngoài rồi dạo quanh phòng một vòng. Nhìn tới nhìn lui, cô phát hiện chỗ này chỉ thiếu duy nhất một bức ảnh chụp chung.
Vì vậy Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phóng tầm mắt nhìn đến bức tường còn trống: “Chúng ta treo một tấm ảnh lên tường thì hoàn hảo luôn, anh thấy thế nào?” Vừa hỏi ý kiến người ta xong, cô lại vừa giả vờ uy nghiêm nói: “Anh không thể từ chối được, em mới là chủ nhà!”
Cố Từ vốn muốn mở miệng trả lời, lại bị câu này của cô chọc cười: “Anh không muốn từ chối.”
“Chỉ là ngoại trừ lúc bỏ trốn có chụp một vài tấm thì hình như chúng ta cũng không có nhiều ảnh lắm…” Nhan Lộ Thanh cân nhắc: “Em muốn lấy hết những tấm ảnh chụp ở mọi góc độ khác mà Bánh Quai Chèo Nhỏ đã từng chụp!”
Cứ như vậy, chỉ trong một buổi sáng, Nhan Lộ Thanh đã đòi những tấm hình đại mỹ nhân và em gái xinh đẹp mà Bánh Quai Chèo Nhỏ đã chụp, lại bảo Đại Hắc và Tiểu Hắc rửa những tấm hình sẵn có ra với tốc độ nhanh nhất, nhưng phát hiện số lượng vẫn không đủ, dán lên không ra hình dạng gì cả.
Nhan Lộ Thanh muốn dán ảnh chụp mình có thành một cái đầu gấu trúc thật to, chữ cỡ mini thì có ý nghĩa gì đâu? Cô lập tức quyết định: “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài chụp đi!”
Độ nhiệt tình của Nhan Lộ Thanh đối với những việc tâm huyết dâng trào thường rất cao. Buổi chiều, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi kéo Cố Từ ra ngoài, trước tiên chụp vài tấm ở sân rồi sau đó mới lên xe.
Cô muốn đưa Cố Từ đi đến tiệm cà phê đẹp trong thành phố, nhưng đi mới nửa đường thì Cố Từ nhận được điện thoại, cậu của anh bảo anh về nhà lấy ít đồ.
Cố Từ cúp điện thoại xong thì nói chuyện này với cô, sau đó hỏi: “Muốn đi xem thử không?”
Cứ như vậy, kế hoạch của Nhan Lộ Thanh cũng thay đổi theo.
Gia đình Cố Từ sống trong một tòa biệt thự tương đối xinh đẹp, ít nhất là đẹp hơn so với nhà họ Nhan. Sau khi Nhan Lộ Thanh tới nơi thì ý muốn chụp hình đã vơi đi, cô đi theo Cố Từ lên tầng lấy đồ, cả một đoạn đường luôn quan sát bố cục bên trong nhà.
Kỳ lạ là cô ngắm càng nhiều thì càng sinh ra một loại cảm giác là lạ.
Bố cục ở đây hình như không khiến cô có cảm giác mới mẻ lắm, ngoại trừ cảm thấy bên ngoài rất đẹp thì đi đến đâu cũng thấy như đã quen thuộc cách trang trí này từ lâu vậy.
Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là do mình thấy quá nhiều biệt thự rồi sao ta?
Dường như nhận thấy sự tập trung của cô, Cố Từ thuận miệng hỏi: “Thích nơi này à?”
Nhan Lộ Thanh hoàn hồn, gật đầu với anh.
“Thích ở đây không?” Anh lười biếng dựa vào cầu thang cuốn rồi cười: “Lần trước nói chuyện với Nhan Phong Minh cũng coi như đã tính rồi, nếu em muốn thì chuyển nhà.”
“Được thôi.” Nhan Lộ Thanh lập tức đồng ý: “Vốn dĩ muốn nói chuyện chuyển nhà phiền phức quá, nhưng em lại nhớ đến bây giờ chuyển nhà hình như hoàn toàn không cần em tự mình động tay vào nữa.”
“Lúc trước em từng chuyển nhà à?”
“Ừm, lúc cấp ba.” Nhan Lộ Thanh nhớ lại rồi nhíu mày: “Lúc ấy bởi vì động đất nên không ở lại ký túc xá trường học được nữa, nơi ở của em xa quá, không có cách nào nên đành phải dọn tới tiểu khu tiện nghi giá rẻ…”
Hai người trò chuyện, chờ Cố Từ lấy đồ xong thì lên xe, trước tiên đưa sang cho cậu anh, sau đó đi đến địa điểm dự định ban đầu.
*
Chụp ảnh cũng đã chụp đủ rồi, đến chiều thì Nhan Lộ Thanh cảm thấy có tâm sự.
Trở lại biệt thự, cô biết Cố Từ có thói quen tắm rửa sau khi về nhà, nhìn anh về phòng xong thì cô cũng lên tầng vừa tắm rửa vừa gọi Makka Pakka, kể chuyện buổi chiều đến nhà Cố Từ.
Đối với những bố cục trang trí quen thuộc đó, lúc ấy cô vẫn chưa để ý, sau khi trở về càng nghĩ càng thấy không bình thường.
Cô nhớ tới lúc trước khi cô ngồi trên xà ngang xe đạp của anh, trong đầu đột nhiên hiện ra cảm giác anh hẳn là phải mặc đồng phục học sinh.
Kể đầy đủ hết mọi chuyện cho nó xong, Nhan Lộ Thanh do dự nói: “Tao cảm thấy có phải tao bị mất trí nhớ không nhỉ… Hay là do không uống hết canh Mạnh Bà? Đây là chuyện của kiếp trước à?”
Makka Pakka: “…Canh Mạnh Bà là ở một đẳng cấp khác rồi! Nhưng theo như Maria miêu tả thì chuyện mất trí nhớ đúng là có khả năng.”
Mới vừa nói xong câu này, nó lại tự mình phản bác: “Đợi đã! Nhưng cũng không đúng lắm, thế giới của Cố Từ không giống của cô, nếu cô là lần thứ hai xuyên sách thì hai lần đều xuyên qua cùng một quyển sách, vậy hệ thống nhất định sẽ không cho phép…”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt.
Không cho phép xuyên sách lần thứ hai.
Vậy thì là gì?
Cảm giác quen thuộc đó là từ khi nào, từ đâu đến?
Nhan Lộ Thanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thật ra tao cũng xác định rằng trước khi xuyên sách thì tao cũng chưa từng trải qua những việc đó, tao thậm chí cũng không có cơ hội có thể xuyên qua, ngoài việc từng gặp động đất, từ nhỏ đến lớn tao cũng không gặp phải chuyện gì khác.”
Có thể thiếu mảnh kí ức nào nữa?
“Tao còn quên chuyện gì khác sao? Chẳng hạn như… những gì tao đang đang trải qua bây giờ?”
“Thật ra không giấu gì cô…” Makka Pakka nhỏ giọng nói: “Tôi đã tự mình suy đoán rằng thứ tôi nhìn thấy là gì, có thể là cùng loại trạng thái giống như bây giờ của tôi không, ký ức bị giở trò…”
Nó nói tới đây, giọng điệu từ suy đoán chuyển sang căm hận, lên án hệ thống chó má một phen.
Nhan Lộ Thanh tắm cũng xong rồi, đề tài này cứ như vậy kết thúc.
Thứ hai đi học, cô theo thường lệ lúc nghe giảng bài thì hơi thất thần, nhìn quyển tập bản thân viết lâu như vậy mà vẫn chưa đến mười trang, ma xui quỷ khiến kéo nó lại gần, bắt đầu viết từ tờ cuối cùng ngược trở lên.
Makka Pakka không nhớ ra gì cả, chỉ là suy đoán đơn thuần, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn cảm thấy trong lòng rất bất an.
Cô không muốn trải qua cảm giác mông lung mơ hồ đầy mạnh mẽ khi đối diện với thứ đặc biệt gì đó một lần nào nữa.
*
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗi buổi sáng Nhan Lộ Thanh mặc càng ngày càng dày, sau khi Cố Từ kiểm tra độ dày quần áo của cô xong thì cô mới có thể ra khỏi cửa.
Chủ nhà không phục, chủ nhà cũng muốn đãi ngộ của vợ ngang mình, kết quả nhìn tủ quần áo của vợ, lại phát hiện anh vốn dĩ không có quần áo dày.
…Thật là một người vợ xấu tính xinh đẹp!!!
Dưới sự tức giận, Nhan chủ nhà đã vung tiền như rác, suýt chút nữa dọn cả tiệm áo khoác về nhà cho vợ.
Người vợ dịu dàng hiền hậu có thái độ kiên quyết rõ ràng, nói mình thật sự chướng mắt những chiếc áo lông vũ đó. Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định mặc áo khoác đôi, đây là cách duy nhất mà vợ có thể chấp nhận được.
Trừ cái này ra, mỗi ngày người vợ dịu dàng hiền hậu đều phải triệu hồi người máy phế vật một hồi, ngày nào cũng thăm hỏi nó, tiến hành giáo dục cho nó, vui vẻ mỉa mai nó, khiến nó càng thêm đau lòng chuyện mình thân là hạng nhất lại dễ dàng quên đi kí ức như vậy.
Chữ số mà Sói ghép từ hai chữ số đã biến thành số đơn.
Hôm đến chữ số “3” là sinh nhật của Đại Hắc.
Lúc mới vừa xuyên tới đây không lâu, Nhan Lộ Thanh đã tổ chức sinh nhật cho Tiểu Hắc, tháng mười một là của Cố Từ, tháng mười hai là sinh nhật của Đại Hắc. Sinh nhật của Đại Hắc rất dễ nhớ, là ngày trước Lễ giáng sinh.
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh chỉ coi Tiểu Hắc là đứa con trai ngốc nghếch, trong mắt cô chỉ số thông minh của Đại Hắc đủ để giết chết sự tồn tại của Tiểu Hắc.
Nhưng từ lần trước hai người họ tự dọa mình, suýt chút nữa đã khiến bản thân mình phải đi khám bác sĩ tâm lý, thì cô cảm thấy hai anh em này hình như đã dần dần bị đồng hóa rồi.
Hai lần sinh nhật trước xem như đã tổ chức lớn, với nguyên tắc công bằng của chủ nhà tốt bụng thì lần này cũng phải chú trọng.
Trước sinh nhật Đại Hắc hai ngày, mọi thứ như đồ ăn toàn quyền giao cho dì Disney, dì ấy biết khẩu vị của mọi người trong biệt thự, nhưng về quà cáp thì Nhan Lộ Thanh nghĩ đến bể đầu cũng không ra.
Cô lăn qua lộn lại tìm kiếm đủ loại câu hỏi rất chi là vô nghĩa và chung chung như “Con trai cơ bắp thích gì”, “Đàn ông mạnh mẽ nhưng đầu óc đơn thuần thích quà sinh nhật nào”. Cô tìm kiếm cả đêm, nằm trên giường như cá lên bờ lật qua lật lại không ngừng nghỉ.
Vẫn là Cố Từ kế bên duỗi tay đè cô lại.
Anh nói: “Ốp lưng điện thoại của anh ta là 7 viên ngọc rồng, lúc trước đã từng dùng quả anh đào nhỏ, từng trò chuyện với đứa con trai ngốc nghếch của em rằng anh ta bảo mình đã lâu không đánh bao cát rồi, giọng điệu hoài niệm lắm.” Cố Từ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, không chứa cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại cao quý không nói nên lời: “Tự mình chọn đi.”
“…!!!”
Mẹ nó.
Màn kịch nhỏ kỳ quái lại được khởi động trong đầu, tự nhiên nhảy ra bảy chữ: Cưới vợ phải như Từ công chúa.
Nhan Lộ Thanh bất ngờ một hồi lâu, mới ở trên giường ngồi dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước, nâng mặt vợ lên hôn, gần như là nước mắt lưng tròng nói: “Cô nội trợ hiền thục là gì chứ, đây mới là cô nội trợ hiền thục!”
Sau đó cô bị cô nội trợ đảm đang đảo khách thành chủ, bị ấn trên gối không thể nhúc nhích, sau đó lại bị cô nội trợ dịu dàng hôn tới nỗi đầu choáng mắt hoa, mơ màng ôm eo cô nội trợ hiền thục rồi ngủ mất.
Cứ như thế, cũng may ngày hôm sau cô vẫn chưa quên nội dung của câu chuyện, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng sắp xếp chuẩn bị quà tặng.
Ngày sinh nhật của Đại Hắc, cô vui tay chuẩn bị thêm một căn phòng nhỏ có thể đánh bao cát hoặc luyện quyền anh ở bên ngoài, anh chàng cao to như vậy thế mà lại ngạc nhiên đến nỗi khó nói nên lời.
Lúc Đại Hắc vẫn còn đang cảm động thì Tiểu Hắc hoàn toàn không hiểu phải vui thay anh trai mình, cậu ta ở một bên ghen tị vô cùng: “Nhan tiểu thư, tại sao anh tôi được nhận tới hai món mà tôi lại không giống chứ? Tôi biết cô ghét tôi vì chê tôi ngu ngốc mà.”
“…”
Nhan Lộ Thanh càng nghe giọng điệu này càng quen tai… cái này toàn con mẹ nó học theo Từ công chúa đúng không?
Được lắm, cả một biệt thự biết bao nhiêu người đều bị anh đồng hoá cả rồi, ai không biết còn tưởng rằng anh mở lớp dạy học ở đây nữa đấy.
Nhan Lộ Thanh làm lơ lời nói ghen tị đầy mùi chua của Tiểu Hắc, trong lòng cũng nghĩ để sau hỏi lại cô nội trợ hiền thục xem cậu ta thích gì, sau đó bổ sung thêm cho cậu ta là được.
Tiệc sinh nhật buổi tối, ắt không thể thiếu chuyện uống rượu được.
Nhan Lộ Thanh phát hiện sau khi mình và Cố Từ chính thức yêu nhau cứ như đã hoàn lương vậy, sức khỏe rõ ràng càng ngày càng tốt lên, cũng đã khá lâu không chạm vào rượu.
Tưởng tượng như vậy mới thấy sức hấp dẫn của đại mỹ nhân được thể hiện ở rất nhiều mặt, yêu đương với anh cho dù không cố ý kiềm chế thì các sở thích khác cũng đều tự giác lánh sang một bên.
Mọi người đều giống như những lần chúc mừng sinh nhật trước, ai cũng uống nhiều nhưng cả bàn chỉ có một mình Cố Từ vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Hình như anh không thích rượu, hơn nữa Nhan Lộ Thanh cũng không cho anh uống.
Lúc ăn cơm, Cố Từ chỉ cần cầm ly thôi là cô liền đoạt lấy, chỉ mũi anh nói: “Chỉ cần em không say đến mức ngất xỉu thì anh cũng đừng mong dính được một giọt rượu nào.”
Cố Từ hơi nhướng đuôi lông mày, lạnh nhạt nói: “Anh có muốn uống cũng không nhất thiết phải uống bằng ly.”
Nhan Lộ Thanh ánh mắt mê man: “…Vậy uống kiểu gì?” Sau đó cô bỗng dưng nghĩ ra, đập bàn một cái: “Không phải anh định uống cả chai đó chứ? Vậy thì càng không được!!”
Cố Từ bị chọc cười, cụp mi xuống tiến lại gần cô, dùng hành động trả lời anh muốn uống bằng gì.
Vì sắp đến Lễ giáng sinh nên trên bàn bày rất nhiều quả táo lớn màu đỏ xinh đẹp, trang trí ở một góc.
Sau khi Nhan Lộ Thanh hôn môi xong thì không biết đông nam tây bắc, bảo Cố Từ lấy cho cô một quả táo: “Một quả không đủ! Lấy cho em hai quả!” Sau đó lại nhớ tới gì đó rồi nói: “Lấy thêm con dao nữa.”
“…”
Cố Từ cầm hai quả táo đưa tới tay cô, nhưng không đưa dao: “Anh gọt cho em.”
“Em không muốn ăn.” Nhan Lộ Thanh ợ một cái: “Em không ăn nổi, em phải khắc chữ lên đó.”
“Yên tâm đi sẽ không cắt trúng tay đâu.”
Nói xong, cô nhanh chóng lấy dao gọt từ trong tay anh, dao chưa kịp hạ xuống thì đột nhiên cô lại bị bế nghiêng lên từ đằng sau, mông lơ lửng trên không rồi lại lập tức rơi xuống trên ghế, sau đó dừng trên đùi người nào đó.
“Khắc đi.” Giọng nói của Cố Từ truyền đến từ sau tai cô, như bố mẹ đang giám sát đứa con nhỏ vậy: “Anh đang nhìn đây.”
Nhan Lộ Thanh ngồi trên đùi anh, mặt cố gắng để không đỏ lên, thở hổn hển tiếp tục khắc lên quả táo.
Cô khắc không phức tạp lắm, khắc xong chỉ trong một phút. Nhan Lộ Thanh đặt hai quả táo lại gần nhau, đưa cho Cố Từ ngắm: “Nhìn đi!”
Hai quả táo, trên mỗi trái đều có một từ đơn tiếng Anh, ngoài việc chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo khác nhau thì nội dung giống nhau như đúc.
Bên trái là “Word”, bên phải vẫn là “Word”.
Word là tên Wechat của Cố Từ.
Anh cảm thấy mình sẽ không dùng cách đặt tên kiểu này, lấy từ đơn tiếng Anh đại diện cho từ cuối cùng trong tên của mình. Nhưng quả thật cũng đã quên mất tại sao lại có một cái tên như vậy, nên vẫn luôn quy thành do lần nọ mình tiện tay chọn.
Bởi vì không biết nguyên nhân, có thể là lười sửa lại, có thể nhìn lâu thành thuận mắt, nên cũng không sửa lại cái tên này.
Anh cầm quả táo, cười rồi hỏi cô: “Sao lại khắc hai trái giống nhau thế.”
“Một trái là “Từ”.” Nhan Lộ Thanh cười he he: “Hai trái thì có thể dịch thành “Từ Từ” rồi á.”
“…”
“Dịch sát nghĩa” như vậy đúng là phù hợp với phong cách của cô.
“Em sẽ dạy cho anh một cách dịch khác, là cách của người trẻ tuổi chúng em!” Nhan Lộ Thanh nói xong, mới ý thức được là không đúng chỗ nào, anh rõ ràng cũng là người trẻ tuổi nên cô sửa lại: “Úi, nói sai rồi, là cách dùng của mấy người trẻ tuổi trên mạng.”
Cô quay đầu lại nhìn Cố Từ, nghiêm túc giải thích: “Word có thể tương đương với “của tôi”, đồng âm từ “Word thiên” chính là “trời ơi”.”*
(*Từ “của tôi” trong tiếng Trung là 我的 (Wǒ de), đọc na ná Word. Vì vậy word天 (thiên) = 我的天 (Wǒ de tiān: trời ơi))“…” Đại mỹ nhân híp mắt, nói cho có lệ: “Ồ.”
Trên mặt viết đầy “liên quan gì tới anh”, “anh cũng không quan tâm cách dùng từ này của mấy người trên mạng bọn em”.
Nhan Lộ Thanh cũng không thèm để ý, tiếp tục tự mình quyết định: “Cho nên anh nhìn xem, nếu dùng cách này thì hai quả táo cũng có thể được dịch thành…”
Giọng nói cô đột nhiên dừng lại, tiến đến sát mặt anh rồi cực nhanh mà hôn anh một cái, sau đó đôi mắt chó đáng yêu cong thành hình trăng non xinh đẹp, giọng nói như được phết thêm đường, nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
“Từ của em.”
*Tác giả có lời muốn nói: Word = Từ = của tôi.Chủ nhà Nhan: Tôi thật sự giỏi! Nếu không thì sao tôi lại đoạt được trái tim của đại mỹ nhân cơ chứ! Tự thưởng cho mình bằng nụ hôn của đại mỹ nhân =w=Trước tiên tôi hóa thân thành Bánh Quai Chèo Nhỏ cái đã: Couple tui đu real như tô bún riêu!!!!