Sao Cậu Vẫn Chưa Thích Tôi

Chương 14

Chương 14

 

Ăn xong bánh ngọt của Chu Nhạc, Hứa Tri Mộ lưu luyến đặt chiếc hộp đựng bánh, vẫn còn vương chút kem và khoai môn nghiền vào thùng rác. Sau đó, cậu nhìn thấy chiếc túi giấy của tiệm Chu Nhạc liền cẩn thận cầm lấy.

 

Cậu tỉ mỉ vuốt thẳng những nếp gấp trên túi, so sánh kích thước với ngăn kéo bàn, trịnh trọng gấp lại và cất vào trong đó.

 

Làm xong, cậu mở WeChat ra xem. Lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra lúc hơn sáu giờ Hạ Minh Chu đã nhắn tin cho mình. Nhưng khi đó cậu đang đắm chìm trong trò chơi, tâm trạng rối bời nên không để ý.

 

Trong miệng vẫn còn đọng lại hương vị ngọt ngào của bánh, Hứa Tri Mộ nhanh chóng gõ trên bàn phím:

 

[Vừa nãy không để ý đến tin nhắn.]

 

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại bổ sung:

 

[Bánh rất ngon!]

 

[Hình ảnh con mèo nằm sấp ôm bụng.JPG]

 

Hạ Minh Chu trả lời ngay lập tức:

 

[Vậy bây giờ cậu vui chưa?]

 

Hứa Tri Mộ:

 

[Tất nhiên!]

 

Hạ Minh Chu:

 

[Thật không?]

 

Hứa Tri Mộ nghĩ một chút, thoát khỏi WeChat, mở camera trước, chụp lại khuôn mặt đang vô thức mỉm cười của mình.

 

Sau đó, cậu quay lại WeChat, gửi bức ảnh đi.

 

Vài giây sau, Hạ Minh Chu nhận được ảnh tự sướng của Hứa Tri Mộ.

 

Hắn mở ảnh lên, phóng to, cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu trong bộ đồ ngủ một lúc lâu. Sau đó, không chút do dự, hắn nhấn lưu ảnh vào album trong điện thoại.

 

---

 

Ngày thứ Tư trôi qua, Thứ Năm và Thứ Sáu cũng đến rất nhanh.

 

Tối Thứ Sáu, Hứa Tri Mộ một lần nữa được chiêm ngưỡng cơ bụng tám múi săn chắc và đường nhân ngư rõ nét chạy sâu vào trong quần bơi của Hạ Minh Chu.

 

Nhưng niềm vui của tuần này cũng chỉ kéo dài đến đó. Bởi vì Chủ Nhật Hạ Minh Chu có việc, còn cậu cũng bận làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu. Thế nên, cuối tuần này hai người không hẹn nhau.

 

Mà cuối tuần vừa qua, thì Thứ Hai và Thứ Ba căng thẳng, bận rộn cũng nhanh chóng ập đến.

 

Đến khi kết thúc nguyên một ngày kín lịch vào Thứ Ba, Hứa Tri Mộ mới thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối, cậu nằm trên giường, nhàn nhã lướt điện thoại.

 

Đang lướt vòng quanh trong mục bạn bè trên WeChat, cậu bỗng bật dậy.

 

Cậu mở ảnh mà Đỗ Tư Viễn vừa đăng, phóng to, nhìn kỹ một hồi, không nhịn được để lại bình luận:

 

[Nguyệt Nguyệt và Hoa Hoa hình như mập hơn lần trước tôi thấy thì phải.]

 

Một phút sau, Đỗ Tư Viễn trả lời:

 

[Cậu cũng biết hai con này à?]

 

Hứa Tri Mộ:

 

[Tất nhiên, mấy ngày trước tôi còn cho chúng ăn xúc xích nữa.]

 

Hứa Tri Mộ vốn rất thích mèo, cậu luôn cho rằng mèo là loài động vật đáng yêu nhất thế giới. Không có thứ gì dễ thương hơn chúng cả.

 

Thế là cậu mở album ảnh trên điện thoại, tìm mấy tấm chụp Hoa Hoa và Nguyệt Nguyệt lúc tình cờ gặp chúng hôm trước, gửi cho Đỗ Tư Viễn.

 

fly: [Hơn một tuần không gặp, tôi thấy chúng lớn hơn rồi đấy.]

 

Hoa Hoa và Nguyệt Nguyệt mới bảy tháng tuổi, vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển. Nhưng theo lý thuyết, lúc này chúng không lớn nhanh đến thế.

 

Đỗ Tư Viễn xem xong ảnh Hứa Tri Mộ gửi, nhắn lại:

 

[Cũng có lớn lên một chút, nhưng mấy tấm ảnh của cậu so với bây giờ thì không chênh lệch nhiều lắm.]

 

Sau đó, cậu ta gửi thêm mấy bức ảnh:

 

[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]

 

Hứa Tri Mộ phóng to từng bức ảnh, nhìn thật kỹ, sau đó tò mò hỏi:

 

[Những ảnh này chụp khi nào thế? Trông nhỏ xíu.]

 

Đỗ Tư Viễn:

 

[Chụp hồi tháng Tám.]

 

Hứa Tri Mộ:

 

[Bảo sao trông bé thế.]

 

Hứa Tri Mộ: [Nhưng hồi chúng nhỏ xíu, Hoa Hoa trông lớn hơn Nguyệt Nguyệt.]

 

Lần trước Hứa Tri Mộ tình cờ gặp hai con mèo, khi đó Nguyệt Nguyệt đã lớn hơn Hoa Hoa. Thực tế, ngay từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy chúng trong trường, Nguyệt Nguyệt cũng đã nhỉnh hơn một chút.

 

Đỗ Tư Viễn: [!!!]
Đỗ Tư Viễn: [!!!]

 

Hứa Tri Mộ: [?]

 

Đỗ Tư Viễn: [Mỹ nhân Hứa, cậu có thể nhận ra con nào là Hoa Hoa sao!!!]

 

Phải biết rằng, lý do khiến Hoa Hoa và Nguyệt Nguyệt trở thành “ngôi sao” của trường đại học không chỉ vì chúng ngày nào cũng cào nhau nhưng lại không rời nhau nửa bước, mà còn vì chúng gần như giống hệt nhau, rất khó phân biệt.

 

Hơn nữa, vì bây giờ Hoa Hoa đã to hơn Nguyệt Nguyệt, nên khi Đỗ Tư Viễn gửi ảnh của chúng cho các đàn em trong trường, ai cũng tưởng con lớn hơn là Nguyệt Nguyệt.

 

Còn ba người cùng phòng của cậu ta thì khỏi nói. Dù đã gặp Hoa Hoa và Nguyệt Nguyệt không biết bao nhiêu lần, đến giờ vẫn không phân biệt được chúng.

 

Hứa Tri Mộ: [Tôi thích mèo mà, nên nhìn kỹ hơn một chút.]

 

Đỗ Tư Viễn: [Haha, tôi  cũng thích meo meo!]

 

Khi Đỗ Tư Viễn gửi tin nhắn này, Từ Dương vừa từ ban công cuối hành lang thu quần áo xong, bước vào phòng. Thấy Đỗ Tư Viễn ôm điện thoại, cười đến là vui vẻ, Từ Dương trêu:

 

"Ơ kìa, lại tám chuyện với đàn em nào thế? Sao cười sung sướng vậy?"

 

“Cút! Cậu mới cười lẳng lơ ấy!” Đỗ Tư Viễn mắng một câu, rồi nghiêm túc nói: “Tôi đang nhắn tin với mỹ nhân Hứa, Hứa Tri Mộ đấy.”

 

Hạ Minh Chu đang tập trung đọc sách, nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu.

 

Đỗ Tư Viễn sợ bị hiểu lầm, vội vàng giơ điện thoại ra trước mặt Từ Dương, khoe khoang:

 

“Nhìn này, lão Từ! Người ta mới đến khu Hồng Nhã học kỳ này, gặp Hoa Hoa và Nguyệt Nguyệt có ba, bốn lần thôi mà đã phân biệt được chúng. Còn các cậu thì sao? Nhìn chúng nó lớn từng ngày mà đến giờ vẫn không biết đứa nào là đứa nào. Vô dụng quá đi mất!”

 

Từ Dương hờ hững liếc qua tin nhắn, đáp: “Bọn này sao so được với hội cuồng mèo các cậu.”

 

Nói xong, cậu ta chuẩn bị trả điện thoại cho Đỗ Tư Viễn. Nhưng đúng lúc đó, bỗng cảm nhận được một cái bóng đen phủ xuống bên cạnh.

 

“Anh Hạ?” Từ Dương ngạc nhiên.

 

Hạ Minh Chu chìa tay ra: "Đưa điện thoại đây."

 

Từ Dương: “Hả?”

 

Hạ Minh Chu nhắc lại: "Đưa điện thoại đây."

 

Giọng điệu của hắn đầy vẻ hiển nhiên, như thể chiếc điện thoại kia vốn dĩ thuộc về hắn. Theo phản xạ, Từ Dương lập tức đưa cho hắn mà không suy nghĩ.

 

Hạ Minh Chu cầm điện thoại, cúi đầu lướt lên trên. Một phút sau, hắn đọc hết đoạn hội thoại, lạnh lùng nhìn Đỗ Tư Viễn, rồi mới ném điện thoại cho cậu ta.

 

Đỗ Tư Viễn: “...” Mình làm sai cái gì nữa sao?

 

Trả điện thoại xong, Hạ Minh Chu quay về bàn, kéo ghế ngồi xuống.

 

Hắn không cầm sách lên đọc tiếp mà lấy điện thoại ra, mở WeChat, nhắn tin cho ai đó một cách tự nhiên:

 

[Thích mèo?]

 

Hứa Tri Mộ đang lướt điện thoại, lập tức thấy tin nhắn của Hạ Minh Chu.

 

[Tất nhiên là thích rồi!]

 

fly: [Còn cậu? Cậu có thích không?]

 

Hạ Minh Chu nhớ đến mấy con vật nhỏ mềm nhũn mà trước đây hắn không mấy quan tâm:

 

[Cũng hơi thích.]

 

Hạ: [Cậu đã đến hai quán cà phê mèo gần trường chưa?]

 

fly: [Chưa.]

 

fly: [Cậu đi rồi à?]

 

Hạ: [Chưa.]

 

Hạ: [Cậu có muốn đi không?]

 

fly: [Không hứng thú lắm.]

 

Thấy tin nhắn này, Hạ Minh Chu hơi cau mày. Hắn chưa kịp hỏi lý do thì Hứa Tri Mộ đã nhắn tiếp:

 

[Tôi xem đánh giá trên Meituan và Dianping, cũng nghe mấy chị khóa trên nói qua, hai quán mèo gần trường không được sạch lắm.]

 

Hứa Tri Mộ gõ thêm vài chữ:

 

[Cậu biết đấy, tôi có... một chút sạch sẽ quá mức.]

 

Hạ Minh Chu lập tức nhớ đến lần đầu tiên hai người đi bơi cùng nhau. Khi hắn trêu rằng nước trong bể bơi đã hai tuần chưa thay, vẻ mặt khó chịu không thể chịu nổi của Hứa Tri Mộ lúc ấy khiến khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

 

Hắn tiếp tục nhắn:

 

[Vậy cậu có muốn đi quán cà phê mèo không?]

 

Hứa Tri Mộ nhìn tin nhắn, bất giác thở dài, bất đắc dĩ trả lời:

 

[Muốn chứ.]

 

Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Hạ Minh Chu nói có việc cần làm, Hứa Tri Mộ cũng ngừng nhắn tin.

 

Dừng cuộc trò chuyện, Hạ Minh Chu lướt lại đoạn chat, nhìn những sticker mèo dễ thương mà Hứa Tri Mộ từng gửi.

 

Hai phút sau, hắn đặt điện thoại xuống, kéo ghế về phía máy tính, mở màn hình và bắt đầu viết một đoạn mã.

 

Chương trình này không khó với hắn, nhưng vì lượng thông tin cần tìm quá nhiều, từ khóa cần thu thập cũng không ít, thêm vào đó là hệ thống đánh giá phức tạp, nên có rất nhiều chi tiết cần chú ý. Cuối cùng, hắn viết chương trình đến tận một giờ sáng.

 

---

 

Sáng hôm sau, 7 giờ, Hứa Tri Mộ thức dậy, rửa mặt xong thì cùng Vu Mạc đến lớp.

 

Vừa vào chỗ ngồi, cậu lấy điện thoại ra xem giờ, liền thấy có tin nhắn mới từ Hạ Minh Chu.

 

Còn gần mười phút nữa mới vào học, Hứa Tri Mộ mở tin nhắn ra xem.

 

Hóa ra Hạ Minh Chu không gửi tin nhắn mà là một file Excel. Cậu khó hiểu gửi tin nhắn hỏi:

 

[Cái này là?]

 

Sau đó, cậu mở tệp lên.

 

Vừa nhìn thấy tiêu đề, cậu khựng lại hai giây.

 

Tên file: Bảng xếp hạng quán cà phê mèo ở Kinh Thị.

 

Cậu nhìn kỹ hơn, trục dọc là tên quán, trục ngang là các tiêu chí đánh giá như: mức độ sạch sẽ, độ đa dạng giống mèo, tình trạng sức khỏe của mèo... Tổng cộng có hơn mười tiêu chí. Ở cột cuối cùng là điểm tổng hợp, các quán được xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp.

 

Hứa Tri Mộ còn đang thắc mắc thì đã nhận được tin nhắn từ Hạ Minh Chu.

 

Hạ: [Chương trình tôi viết tối qua, thu thập dữ liệu từ Meituan, Dianping, Xiaohongshu, Weibo và các nền tảng đánh giá khác về quán cà phê mèo, xử lý xong thì cho ra bảng này.]

 

Hạ: [Hai quán gần trường mình đúng là không ổn, xếp hạng lần lượt là 66 và 89.]

 

Hạ: [Nhưng quán đứng đầu bảng thì rất tốt. Sáng nay tôi đã thu thập thêm dữ liệu chi tiết hơn, còn hỏi mấy người bạn học gần đó, họ bảo quán rất sạch sẽ, mèo cũng khỏe mạnh.]

 

Hạ: [Hứa Tri Mộ, cuối tuần này có muốn đi quán đó chơi không?]

Bình Luận (0)
Comment