Chương 52: Yêu xa
Hạ Minh Chu ngồi xổm trên mặt đất, đóng vali hành lý của Hứa Tri Mộ lại, "Đồ đạc đều thu dọn xong rồi, đến trường nếu thiếu gì thì anh sẽ gửi cho em."
Giọng nói hơi ngưng lại, Hạ Minh Chu mở vali hành lý ra, kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa rồi nói: "Chắc là không thiếu gì nữa đâu."
"Không sao, dù có thiếu gì thì em cũng có thể mua ở bên đó." Hứa Tri Mộ ngồi bên giường, nhìn Hạ Minh Chu nói.
Hạ Minh Chu lúc này mới đóng hai chiếc vali hành lý lớn nhỏ của Hứa Tri Mộ lại: "Đi tắm đi, hơn chín giờ rồi."
Hứa Tri Mộ đi tắm trước, đợi cậu tắm xong thì Hạ Minh Chu mới đi, hai người đã sống chung gần nửa năm, sau khi tắm xong, Hạ Minh Chu thuần thục bỏ quần áo bẩn của hai người vào máy giặt, đồ lót thì ngồi xổm trong phòng tắm giặt tay.
Hứa Tri Mộ tựa vào cửa, nhìn bạn trai ngồi xổm trên sàn chống trượt màu trắng giặt đồ lót cho hai người, nhìn hắn đổ nước giặt, nhìn hắn vò hai mảnh vải mỏng, thấy hắn dùng nước sạch giặt rồi vắt khô, sau đó cầm đồ lót ra ban công phơi, Hứa Tri Mộ từng bước đi theo sau hắn, nhìn hắn.
Đợi đến khi Hạ Minh Chu dùng cây sào treo hết đồ lót lên ban công, cảm xúc kìm nén bấy lâu của Hứa Tri Mộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cậu bước nhanh hai bước tới, từ phía sau ôm lấy eo Hạ Minh Chu, hít hít mũi nói: "Minh Chu, em không muốn ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi nữa."
Kinh Thị vào giữa tháng 8, gió thổi về đêm mang theo hơi lạnh, Hạ Minh Chu đứng ở ban công, im lặng mấy giây, đột nhiên quay người lại, ôm chặt lấy Hứa Tri Mộ, giọng hắn nghẹn ngào hồi lâu mới bật ra, "Bảo bối, anh cũng không muốn em ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi."
"Vậy anh nói xem, bây giờ em nói với thầy là em không muốn đi trao đổi nữa, có kịp không?" Hứa Tri Mộ cũng ôm chặt lấy Hạ Minh Chu, hận không thể hòa vào cơ thể hắn.
"Chắc là được, bây giờ gọi không?"
"Được, gọi ngay bây giờ."
Hai người nói không đi nước ngoài nữa, muốn xin thầy hủy bỏ, nhưng đều không nhúc nhích, không ai đi lấy điện thoại. Dù sao cả hai đều biết, chuyến trao đổi sinh viên được định vào tháng 5 học kỳ trước không thể hủy bỏ được, vì ngoài yêu đương và ở bên người yêu, mỗi người còn nên có những theo đuổi khác, ví dụ như học hành, ví dụ như lý tưởng.
Hơn nữa, một thiết kế nhỏ mà Hạ Minh Chu nghiên cứu vào học kỳ trước đã giành được bằng sáng chế cá nhân vào kỳ nghỉ hè, Hạ Minh Chu đã tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, Hứa Tri Mộ sao có thể không cố gắng cùng người yêu sánh bước.
"Minh Chu." Hứa Tri Mộ ngẩng đầu gọi tên hắn.
Hạ Minh Chu cúi đầu, đáp lại cậu, "Anh đây."
Ánh đèn ở ban công sinh hoạt không sáng lắm, hai người nhìn nhau trong bóng tối, không biết ai chủ động trước, có lẽ là cả hai cùng chủ động, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, bắt đầu hôn nhau trong gió đêm tháng 8, nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, tinh tế, hai bờ môi chạm nhau, cảm nhận sự tồn tại của người yêu.
Nhưng không biết từ lúc nào, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, dường như hận không thể nuốt chửng đối phương vào bụng.
Trước khi Hạ Minh Chu mất đi chút lý trí cuối cùng, hắn hơi khuỵu gối, nhấc bổng Hứa Tri Mộ lên, hai tay ôm lấy hai đùi Hứa Tri Mộ, trực tiếp bế người về phòng khách.
Ba tiếng sau, Hạ Minh Chu tắm rửa sạch sẽ cho Hứa Tri Mộ, bế cậu về phòng ngủ, tắt đèn, dỗ bạn trai ngủ.
"Để đèn ngủ đầu giường đi." Hạ Minh Chu tắt đèn chùm trên trần nhà, trở mình lên giường, Hứa Tri Mộ rúc vào lòng hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, giọng nói hơi khàn khàn nói.
Hạ Minh Chu ngoan ngoãn nghe lời, ngồi thẳng nửa người trên, ấn công tắc đèn ngủ đầu giường, trong lúc làm những việc này, Hứa Tri Mộ luôn di chuyển theo hắn, không buông tay ôm eo hắn.
Sau đó Hạ Minh Chu nằm nghiêng trên giường, mặt đối mặt với Hứa Tri Mộ, hai người cách nhau không quá 5 cm.
"Còn chưa buồn ngủ sao? Bảy giờ sáng mai phải dậy rồi, bây giờ đã mười hai giờ rưỡi." Hạ Minh Chu thấy Hứa Tri Mộ vẫn mở to mắt nhìn mình, hắn đưa tay lên mũi Hứa Tri Mộ, dịu dàng hỏi.
"Không muốn ngủ." Hứa Tri Mộ lại rúc vào người Hạ Minh Chu, nói: "Minh Chu, bốn tháng dài quá."
Hạ Minh Chu trước đây chưa bao giờ cảm thấy bốn tháng dài, nhưng lúc này, hắn cũng cảm thấy bốn tháng thật dài, dài đến mức dường như hắn không nhìn thấy điểm cuối, hắn nhìn Hứa Tri Mộ nói: "Anh nghỉ lễ Quốc khánh sẽ đến thăm em."
"Nhưng một tháng cũng dài lắm." Hứa Tri Mộ nói.
"Bảo bối." Hạ Minh Chu động đậy chân, kẹp hai chân Hứa Tri Mộ vào giữa hai ch@n mình, kéo gần khoảng cách với Hứa Tri Mộ, cúi đầu bắt đầu hôn cậu.
Hứa Tri Mộ lập tức đáp lại nụ hôn của hắn.
Bốn tháng dài, một tháng cũng dài, nhưng một đêm lại trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức chớp mắt trời đã sáng, chớp mắt nữa hai người đã đến sân bay, chớp mắt nữa loa phát ở sân bay đã lần thứ ba nhắc nhở hành khách họ Hứa lên máy bay.
Hứa Tri Mộ buộc phải rời xa bạn trai.
"Đi thôi." Hạ Minh Chu hít sâu một hơi, buông tay nắm tay Hứa Tri Mộ ra trước.
Hứa Tri Mộ dang hai tay, ôm chặt bạn trai một cái nữa, rồi đột ngột quay đầu, bước nhanh về phía cửa lên máy bay.
10 giờ 10 phút giờ Kinh Thị, chuyến bay từ Kinh Thị đến California chính thức khởi hành.
10 giờ 10 phút giờ Kinh Thị, cuộc yêu xa kéo dài hơn bốn tháng của Hứa Tri Mộ và bạn trai chính thức bắt đầu.
**
California, Mỹ cách Kinh Thị, Trung Quốc một vạn kilomet.
Hứa Tri Mộ hạ cánh ở California vào 8 giờ sáng giờ địa phương.
Sau khi hạ cánh cậu lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Minh Chu.
Hạ Minh Chu trả lời ngay: [Trần Cửu Minh nói cậu ấy đang đợi em ở bãi đậu xe ngoài sân bay.]
boat: [Em đi lấy hành lý trước, sau đó ra bãi đậu xe.]
Hạ Minh Chu dặn dò rất tỉ mỉ và chi tiết: [Được, chú ý an toàn, từ từ thôi, không vội.]
Một tiếng sau, Hứa Tri Mộ gặp Trần Cửu Minh, bạn thân của Hạ Minh Chu ở bãi đậu xe, Hứa Tri Mộ và Trần Cửu Minh cũng coi như khá quen thuộc, kỳ nghỉ hè này, Trần Cửu Minh về nước, Hạ Minh Chu dẫn Hứa Tri Mộ gặp cậu ta mấy lần.
Hai tiếng sau, Hứa Tri Mộ đến khách sạn mà Trần Cửu Minh đã đặt trước cho cậu, trường đại học của Trần Cửu Minh cũng ở California, cách trường của Hứa Tri Mộ không xa lắm, đi xe mất một tiếng rưỡi, đương nhiên không thể dẫn người về căn hộ của mình.
Đương nhiên, dù căn hộ của cậu ta có gần đến mấy, cậu ta cũng không dám dẫn Hứa Tri Mộ về căn hộ của mình.
Hạ Minh Chu đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của bạn thân, vợ bạn chớ động, nhưng dù biết cậu ta không có ý đồ bất chính với Hứa Tri Mộ, vẫn không tránh khỏi việc hắn là một người hay ghen tuông.
Trần Cửu Minh giúp Hứa Tri Mộ để hành lý vào phòng khách sạn: "Tôi đã giúp cậu hẹn người môi giới, cậu nghỉ ngơi một lát, ngày mai tôi đưa cậu đi xem nhà."
"Không cần ngày mai đâu, hôm nay luôn đi." Hứa Tri Mộ nói.
"Không nghỉ ngơi sao? Bây giờ là nửa đêm ở trong nước đấy, cậu không buồn ngủ sao?" Trần Cửu Minh hỏi.
"Tôi ngủ mấy tiếng trên máy bay rồi, bây giờ không buồn ngủ." Hứa Tri Mộ căn bản không ngủ được trên máy bay, nhắm mắt lại đều là hình ảnh bạn trai, bạn trai cùng cậu đón sinh nhật, bạn trai cùng cậu đi du lịch hè, bạn trai cùng cậu l@m tình trong căn phòng cậu lớn lên từ nhỏ, nhưng bây giờ cậu không hề mệt mỏi, cũng căn bản không muốn nghỉ ngơi.
"Vậy được rồi." Trần Cửu Minh nói, "Tôi đưa cậu đi ăn cơm trước, ăn cơm xong sẽ đưa cậu đi xem nhà."
Hứa Tri Mộ dành cả buổi chiều và một buổi tối để chọn được căn hộ.
Sau khi ký hợp đồng thuê nhà, Hứa Tri Mộ về khách sạn, còn Trần Cửu Minh về căn hộ của cậu ta. Cậu ta vốn định ngày mai đến giúp Hứa Tri Mộ chuyển nhà, nhưng Hứa Tri Mộ nói cậu chỉ có hai vali hành lý, tự mình làm được, không cần làm phiền cậu ta.
Trần Cửu Minh vốn dĩ ngày mai có việc, thấy Hứa Tri Mộ thật sự không cần mình giúp, cũng không ép buộc.
Sáng hôm sau, Hứa Tri Mộ đến trường trước, nộp hồ sơ, làm thủ tục nhập học, sau đó đến căn hộ, dọn dẹp vệ sinh. Dọn dẹp xong, Hứa Tri Mộ chuẩn bị đến khách sạn lấy hành lý, nhưng đột nhiên nhận ra bây giờ ở California là ba giờ chiều, vậy bên Hạ Minh Chu chắc là sáu giờ sáng. Hứa Tri Mộ cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hạ Minh Chu trước, hỏi hắn đã dậy chưa.
Hạ Minh Chu trả lời ngay: [Dậy rồi]
Hạ Minh Chu lại hỏi: [Gọi video được không?]
Hứa Tri Mộ nóng lòng gửi chữ: [Được]
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy năm giây, Hứa Tri Mộ đã nhận được lời mời gọi video từ bạn trai ở cách xa vạn dặm. Sau khi vội vàng ấn nút nghe, Hứa Tri Mộ vội vàng chỉnh lại áo sơ mi trên người, sờ sờ mặt mình, hỏi: "Em vừa dọn dẹp vệ sinh xong, bây giờ có phải trông em luộm thuộm lắm không?"
Hạ Minh Chu tựa lưng vào đầu giường, nhìn cậu con trai trên màn hình, nói: "Anh vừa mới dậy, chưa đánh răng rửa mặt chải đầu, cũng luộm thuộm lắm."
Hứa Tri Mộ nghe vậy, không nhịn được cười, kể cho Hạ Minh Chu nghe hôm nay mình đã làm gì, đến trường báo danh làm thủ tục, nhận sách giáo khoa, nói đồ ăn Trung Quốc trong nhà ăn của trường khó ăn quá, chắc chắn là người Ấn Độ nấu, toàn mùi cà ri nồng nặc."
"Vậy gần trường em và chỗ em ở có nhà hàng Trung Quốc nào ngon không?" Hạ Minh Chu hỏi.
"Em xem trên bản đồ, có hai nơi, nhưng không biết có ngon không." Hứa Tri Mộ nói xong lại bổ sung: "Em cho anh xem căn hộ em thuê ở California nhé."
Hứa Tri Mộ cầm điện thoại lên, bắt đầu giới thiệu từng thứ trong căn hộ của mình ở California.
Hạ Minh Chu nhận ra một chuyện, "Mộ Mộ, hành lý của em đâu?"
"Còn ở khách sạn, lát nữa em đi lấy." Hứa Tri Mộ nói.
Hạ Minh Chu ừ một tiếng, hai người tiếp tục trò chuyện. Hứa Tri Mộ và Hạ Minh Chu đều không phải là người nói nhiều, nhưng lúc này, hai người dường như có vô số chuyện để nói, chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng đáng để nói, kể cả chuyện hôm nay Hứa Tri Mộ mua đồ uống không lạnh chút nào.
Hai người nói chuyện không biết mệt, đến khi Hạ Minh Chu cầm điện thoại, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Hứa Tri Mộ đột nhiên nhận ra giờ Kinh Thị đã hơn tám giờ, giọng nói vui vẻ của cậu chậm lại, "Anh sắp phải đến phòng thí nghiệm đúng không?"
Nghe Hứa Tri Mộ hỏi vậy, động tác cạo râu của Hạ Minh Chu cũng chậm lại, "Phải đến phòng thí nghiệm." Nói xong, hắn lại nói: "Mộ Mộ, California cũng sắp năm giờ, em cũng nên đến khách sạn trả phòng rồi lấy hành lý về."
Hứa Tri Mộ không muốn trả phòng lấy hành lý chút nào, cậu chỉ muốn không tắt video, nhưng hiển nhiên là không thể. Cậu lề mề đến khi Hạ Minh Chu sắp muộn giờ làm, mới nói: "Vậy em đi khách sạn làm thủ tục trả phòng đây."
Hạ Minh Chu đứng ở huyền quan, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nói: "Lấy hành lý về sau đó nhớ đi ăn tối đấy."
Hứa Tri Mộ: "Vâng."
Hai người nhìn chằm chằm màn hình, không ai nói gì, nhưng cũng không ai chủ động cúp máy, đến khi cảm thấy Hạ Minh Chu mà không ra khỏi cửa nữa thì thật sự muộn giờ, Hứa Tri Mộ mới nói: "Vậy em cúp máy nhé?"
Hạ Minh Chu khẽ ừ một tiếng.
Hứa Tri Mộ nghiến răng, cúp video. Sau khi cúp video, cậu ngồi một mình trong căn hộ yên tĩnh một lúc, mới lấy lại tinh thần, đến khách sạn làm thủ tục trả phòng.
Đương nhiên là cả quá trình làm thủ tục trả phòng đều nhắn tin trực tiếp cho Hạ Minh Chu, nhưng Hạ Minh Chu đã bắt đầu làm việc trong phòng thí nghiệm, có những tin nhắn phải một tiếng, nửa tiếng sau mới trả lời.
Nhưng may mắn là, sau khi chịu đựng bốn tiếng rưỡi, đến giờ nghỉ trưa của Hạ Minh Chu, hai người nhắn tin với nhau một tiếng, đến khi Hạ Minh Chu phải làm việc, Hứa Tri Mộ mới quyến luyến nói: "Anh đi đi."
Hạ Minh Chu nhắn lại: [Em cũng nên đi ngủ rồi, Mộ Mộ, California đã mười một giờ đêm]
Đã mười một giờ sao? Hứa Tri Mộ nhìn đồng hồ, quả thật sắp mười một giờ, cậu nhắn tin cho Hạ Minh Chu: [Em đánh răng rửa mặt xong sẽ đi ngủ]
Hạ Minh Chu: [Ừ]
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hứa Tri Mộ nằm trên giường, nhưng đêm khuya thanh vắng, nằm trên chiếc giường lớn trống trải, nỗi nhớ nhung của Hứa Tri Mộ càng thêm sâu sắc, cậu ôm gối ôm hình mèo mà Hạ Minh Chu tặng, lăn qua lăn lại, cảm thấy mình thật sự... Rất rất nhớ bạn trai.
Nhớ đến mức... Chỉ cần nhớ hắn thêm một chút nữa thôi là cậu chết mất.
Cùng lúc đó, một phòng thí nghiệm nào đó ở Kinh Đại.
Chị khóa trên nhìn động tác trên tay Hạ Minh Chu, đẩy hắn một cái, Hạ Minh Chu đột nhiên hoàn hồn, chị khóa trên nhíu mày nhắc nhở hắn: "Hạ Minh Chu, cậu cắm nhầm dây này."
Hạ Minh Chu cúi đầu, nhìn đồ vật trên tay, xoa xoa lông mày, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Chị khóa trên nghi ngờ: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Thất thần thế?"
Hạ Minh Chu tháo gỡ công đoạn sai, ngẩn người một lát rồi trả lời: "Nhớ... bạn trai."
**
Nỗi nhớ nhung bạn trai của Hứa Tri Mộ đạt đến đỉnh điểm vào đêm khuya, đúng lúc cậu sợ hãi, không biết mình sẽ phải trải qua bốn tháng như thế nào, buổi chiều ngày hôm sau cậu chính thức bắt đầu vào học, tiếng Anh của Hứa Tri Mộ rất tốt, nhưng trong lớp có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, hơn nữa tốc độ nói của giáo sư rất nhanh, sau một tiết học, Hứa Tri Mộ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, đó là cậu có chút không theo kịp tiến độ giảng dạy.
Thế là tiếp theo Hứa Tri Mộ bận rộn học thuật ngữ chuyên ngành, bận rộn theo kịp tiến độ, trong lúc nhất thời, thời gian nhớ nhung bạn trai giảm mạnh.
Trong lúc cậu bận rộn học hành ở trường, cậu cũng quen được một người bạn mới, người bạn mới là người Hoa duy nhất trong lớp cậu ngoài cậu, không chỉ vậy, hai người còn ở cùng tầng trong cùng một tòa nhà chung cư, quan trọng hơn là, người bạn mới này học trung học đã ra nước ngoài du học, vì không chịu được đồ ăn Tây và các loại đồ ăn Trung Quốc kỳ lạ, người bạn mới này nấu ăn rất ngon.
Một buổi tối khác, Hứa Tri Mộ ăn tối ở căn hộ của Trương Thiên Nhạc rồi trở về, sau khi tắm xong, cậu gọi video cho bạn trai. Bây giờ đã giữa tháng 9, Kinh Đại đã khai giảng từ lâu, bạn trai cậu hôm nay chỉ có hai tiết học vào buổi sáng, bây giờ đã về nhà.
Video vừa kết nối, Hứa Tri Mộ đã vội vàng chia sẻ bữa tối hôm nay với hắn: "Minh Chu, hôm nay em được ăn rau cần mà mẹ Trương Thiên Nhạc gửi đến, Trương Thiên Nhạc trộn gỏi, ăn vừa ngọt vừa giòn."
Hạ Minh Chu nhìn Hứa Tri Mộ đang cười híp mắt trên màn hình, cụp mắt xuống hỏi: "Tối nay em lại ăn tối ở chỗ Trương Thiên Nhạc à?"
"Đúng vậy." Hứa Tri Mộ nói xong, còn véo véo mặt mình, "Em cảm thấy nửa tháng nay em hơi mập lên một chút."
Cậu thở dài, chân thành cảm thán: "Trương Thiên Nhạc nấu ăn ngon quá."
Hạ Minh Chu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hứa Tri Mộ tiếp tục chia sẻ kế hoạch ngày mai với hắn: "Trương Thiên Nhạc nói tối mai cậu ấy nấu lẩu dê, chiều mai tan học em và cậu ấy cùng nhau đi siêu thị Trung Quốc mua thịt dê."
Hạ Minh Chu mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ướp lạnh, mở ra, uống một ngụm lớn, ừ một tiếng.
Lúc này Hứa Tri Mộ mới cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nhìn chằm chằm Hạ Minh Chu không có biểu cảm gì trên màn hình, dịu dàng hỏi: "Anh sao vậy? Không khỏe à?"
Hạ Minh Chu bỏ nửa chai nước khoáng còn lại vào tủ lạnh, "rầm" một tiếng, đóng mạnh cửa tủ lạnh, lúc này mới nhìn bạn trai ở cách xa vạn dặm, nói: "Có chút không khỏe."
Vẻ mặt Hứa Tri Mộ lập tức căng thẳng, vừa định hỏi xem không khỏe chỗ nào, Hạ Minh Chu đã nhìn chằm chằm cậu: "Bảo bối, dạo này em nhắc đến Trương Thiên Nhạc với tần suất rất cao." Nhíu mày, Hạ Minh Chu lắc đầu nói: "Không phải là rất cao, mà là đặc biệt đặc biệt cao."
Hứa Tri Mộ ngẩn người, mới hiểu ra ý của Hạ Minh Chu, cậu buồn cười nói: "Anh ghen với Trương Thiên Nhạc sao? Người ta có bạn trai rồi mà."
Hạ Minh Chu không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Tri Mộ.
Hứa Tri Mộ biết làm sao đây? Cậu chỉ có thể dỗ dành bạn trai, "Anh Minh Chu ơi, đừng ghen nữa, em chỉ thích anh thôi, thích anh nhất."
Hạ Minh Chu hiển nhiên đã có chút miễn nhiễm với chiêu dỗ dành của Hứa Tri Mộ, không hề lay động.
Hắn cầm điện thoại vào phòng ngủ, im lặng đặt điện thoại lên giá đỡ điện thoại trên đầu giường, ngồi xuống.
Hứa Tri Mộ chỉ có thể tiếp tục làm nũng tiếp tục dỗ dành, nhưng một lúc lâu sau, Hạ Minh Chu vẫn không chịu hé một nụ cười.
Nhưng Hứa Tri Mộ không hề cảm thấy chán nản, cậu luôn cảm thấy bạn trai ghen tuông vô cớ như vậy rất đáng yêu, nhưng thấy Hạ Minh Chu không hề lay động trước những lời ngon tiếng ngọt thường dùng, tim Hứa Tri Mộ đập thình thịch hai cái, đột nhiên đổi cách xưng hô, "Chồng ơi, đừng giận nữa được không?"
Ánh mắt Hạ Minh Chu quả nhiên có sự dao động rõ ràng, yết hầu hắn trượt lên xuống kịch liệt, nhìn chằm chằm Hứa Tri Mộ, khó tin hỏi: "Mộ Mộ, em vừa gọi anh là gì?"
Mặt Hứa Tri Mộ hơi đỏ lên, nhưng vẫn cười nói ra cách xưng hô đó, "Chồng ơi."
*
Truyện này còn 3 phiên ngoại nữa, mai tui edit tiếp nha ^^ (nay tới đây thuii ạ)