Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 18

Beta: Lam Lam

Bảo Ý mất ngủ điên cuồng làm phiền Baidu.

Thế là ngày hôm sau trong lịch sử tìm kiếm trên điện thoại của cô có đến bốn mươi ba từ khóa.

Ví dụ như——

“Tại sao lại đột nhiên khen một người đẹp.”

“Bạn thân nắm tay nhau có kỳ lạ không.”

“Làm sao để biết mình có thích một người không.”

“Làm sao để xác định đối phương có thích mình không.”

“Tác hại của việc yêu sớm.”

Vân vân.

Buổi sáng Bảo Ý soi gương chải tóc, nhìn thấy quầng thâm mắt đậm của mình, cô không nhịn được mà mắng Chu Gia Thuật mười nghìn lần.

Tiện thể chỉ vào người trong gương: “Không được làm bậy!”

Vì bây giờ trong đầu cô có cả trăm ý tưởng tồi tệ, cô cần yên tĩnh.

Hôm nay là cuối tuần, Bảo Ý không có kế hoạch gì, nhưng bố mẹ cô hiếm khi được nghỉ cùng nhau, không phải tăng ca nên chuẩn bị ra ngoài hẹn hò riêng, đến trưa còn tự sắp xếp một buổi bít tết đôi nữa chứ. Lúc hai người thay giày ra ngoài, Bảo Ý cầm một lát chanh lên nhấm nháp, chua xót nói: “Ôi giời ơiiiii, ăn bít tết không dẫn con đi, con thừa thãi à. Trưa nấu mì gói ăn cho xong.”

Thân Hủy liếc cô một cái: “Muốn ăn thì tự hẹn người khác đi ăn, làm trẻ con đừng có bám người quá.”

Lương Văn Sơn bật cười một tiếng, móc từ trong túi ra ba tờ tiền màu đỏ đưa cho con gái: “Con hẹn Tiểu Thuật đi ăn đi! Bố mẹ khó khăn lắm mới hẹn được nhau một lần, đừng có phá đám.”

Bảo Ý vốn không hề muốn phá đám, cũng không có ý định làm kỳ đà cản mũi, cầm tiền xong lập tức ngoan ngoãn cười hở tám răng tiêu chuẩn, đưa túi xách cho mẹ, mở cửa cho bố, bộ dạng một tay sai ân cần.

“Tạm biệt bố mẹ, chúc hai người tận hưởng chuyến đi!” Bảo Ý vẫy tay tiễn bố mẹ, quay người liền gõ cửa nhà bên cạnh.

Tối qua chú Chu và dì Tĩnh đều ở nhà, nhưng lúc Bảo Ý gõ cửa, dì Tĩnh vừa định ra khỏi nhà, thấy cô, vẻ mặt có chút mệt mỏi cười cười: “Bảo Bảo, lâu lắm không gặp con rồi, dạo này con thế nào? Lần trước con đi thăm bà ngoại với Tiểu Thuật, dì còn chưa cảm ơn con.”

Hôm đó Thân Hủy giúp bà gọi người nhà tới, còn bà phải đẩy lùi công việc lại chạy qua đó, xong việc lại đi gặp khách hàng, đừng nói là chưa cảm ơn Bảo Ý, ngay cả con trai mình bà cũng không màng tới.

Chu Gia Thuật rất giống dì Tĩnh rất, da trắng dáng xinh chân dài, người đẹp thường khiến người ta có chút ngưỡng mộ, Bảo Ý cười rất ngọt ngào: “Dì Tĩnh không cần khách sáo đâu ạ, bà ngoại của Tiểu Thuật cũng là bà ngoại của con. Hôm đó cậu ấy cũng cùng con đi thăm bà ngoại rồi.”

Biệt danh của Bảo Ý là Bảo Bảo, gọi nhiều quá nghe sến súa, ngay cả bố mẹ cũng không gọi như vậy nữa, bạn bè cùng trang lứa ai gọi cô là Bảo Bảo là cô cũng giận. Chỉ có mỗi lần dì Tĩnh gọi cô như vậy, Bảo Ý đều có cảm giác kiểu “à, dì ấy rất thích mình, mình thấy vui quá”.

Nếu theo Thư Niệm, người đã từng xem cả trăm bộ tiểu thuyết ngôn tình hẳn sẽ lý luận là, dì Tĩnh chính là đại mỹ nhân lạnh lùng quật cường trong truyền thuyết. Đại mỹ nhân không bao giờ nịnh hót ai, sự dịu dàng của bà chắc chắn là vì chân thành chứ không phải khách sáo.

Đồ Tĩnh vội, không nói nhiều, chỉ mỉm cười xoa nhẹ đầu cô: “Vào chơi đi, hôm khác dì mời con ăn cơm.”

Bảo Ý gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ Chu Gia Thuật và dì Tĩnh ngoài giống nhau về ngoại hình, thật ra đến tính cách cũng rất giống nhau, vì quá lạnh lùng xa cách nên sẽ gây cho người ta một cảm giác khó gần, nhưng đến khi thật sự thân thiết rồi sẽ phát hiện, thật ra họ rất chân thành rất ấm áp.

“Tạm biệt dì Tĩnh, dì đi đường cẩn thận, hôm nay dì cũng phải thật vui vẻ nha!”

Cảm xúc u ám mấy ngày nay của Đồ Tĩnh dường như bị xua tan đi một chút, bà nở một nụ cười chân thành, quay đầu vẫy tay với Bảo Ý rồi mới rời đi.

Không nhịn được mà nghĩ, nếu Bảo Ý là con gái ruột của mình thì tốt biết bao.

Bảo Ý vào nhà, lại thấy chú Chu, ông đang ngồi ở phòng khách ôm laptop, kính gác trên sống mũi, không biết ông đang xem gì, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Bảo Ý vẫn nhạy bén nhận ra, ông đang khẽ hít mũi, chóp mũi và đuôi mắt cũng hơi đỏ, thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng, nhẹ nhàng chà mũi…

Chú ấy khóc rồi.

Bảo Ý lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của mình, chớp chớp mắt, chào hỏi như bình thường: “Chú Chu, cuối tuần vui vẻ ạ!”

Chu Uẩn Ninh ngước mắt lên, miễn cưỡng cười một tiếng: “Bảo Ý đến rồi à, cuối tuần vui vẻ nha con! Tiểu Thuật ở trong phòng đấy, nó dậy rồi, con cứ vào luôn đi.”

Bảo Ý gật đầu, thoăn thoắt chạy vào.

Chu Gia Thuật không khóa cửa, vừa đẩy cái đã mở ra, Bảo Ý nhìn lướt qua nhưng không thấy cậu, tưởng cậu ở trong nhà vệ sinh.

Phòng cậu có nhà vệ sinh riêng.

Giây tiếp theo Chu Gia Thuật đứng sau cánh cửa đột nhiên quay người lại, dọa cho ba hồn bảy vía của Bảo Ý bay hết. Cô còn chưa kịp la “a” một tiếng, đã bị Chu Gia Thuật bịt chặt miệng lại. Sợ cô la lên, cả người cậu còn đè lên người cô, mạnh mẽ đè cô vào tường.

Cơ thể thiếu niên tuy trông vẫn hơi gầy nhưng sức lại rất khoẻ, Bảo Ý lập tức không động đậy được nữa, cô ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt sắc bén, lúc này đang hơi nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô. Cậu không nói được, cho nên đôi mắt dường như đặc biệt biết nói, cố gắng nói với cô: Suỵt, đừng lên tiếng.

Bảo Ý giơ tay vỗ nhẹ vào eo cậu, ý là: Biết rồi, thả tớ ra.

Lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt cô hoảng sợ pha lẫn chút ngỡ ngàng, còn có vài phần tức giận vì bị cậu dọa. Đôi mắt đó đẹp như bảo thạch đen, long lanh, trong veo, giống như con người cô, thuần khiết đến mức dường như không có tạp chất.

Cậu nhất thời thất thần, mấy giây sau mới buông cô ra.

Bảo Ý tức giận: “Cậu làm tớ đau quá, thật quá đáng, cậu đang làm cái gì vậy.”

Sự câm lặng vào khoảnh khắc này trở nên tệ hại vô cùng. Cậu không thể dùng giọng nói để nhắc nhở cô, dọa cô rồi lại phải dùng sức mạnh như vậy mới ngăn không cho cô kêu lên. Mà bị cô chất vấn, tâm trạng cậu đã rất tệ rồi, tệ đến mức hoàn toàn không muốn nói gì, nhưng vẫn giơ tay dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với cô: Bố mẹ tớ cãi nhau.

Một cuộc tranh cãi rất ngắn ngủi, nặng nề, im lặng, cãi nhau trong trạng thái không muốn làm phiền tới Chu Gia Thuật, nhưng thật ra từ khi họ bắt đầu cãi nhau cậu đã nhận ra rồi, muốn ra ngoài khuyên can, nhưng lại cảm thấy họ đã cố gắng để né tránh cậu như vậy, ngay cả tranh cãi cũng không thành tiếng, cậu hà tất phải gây thêm bức bối cho họ nữa. Nguyên nhân sâu xa nhất của mâu thuẫn giữa họ thực ra là vì cậu, thì sao mà cậu làm người hoà giải cho được, có lẽ chỉ khi cậu không còn nữa thì mới có thể giải quyết được mâu thuẫn ấy.

Chỉ là trong mấy phút do dự của cậu, họ đã cãi nhau xong rồi.

Hôm nay Đồ Tĩnh không có việc, bà chỉ là không thể ở nhà thôi.

Bảo Ý há miệng, kể từ khi có ký ức, cô nhớ dì Tĩnh và chú Chu vẫn luôn rất ân ái, nếu dì Tĩnh là đại mỹ nhân lạnh lùng quật cường trong tiểu thuyết, vậy thì chú Chu lại là một người trông hiền lành dễ bắt nạt, đẹp trai nhưng đầu óc không được lanh lợi lắm. Tính ông rất tốt, là ưu điểm cũng là khuyết điểm, làm việc tận tụy, sống cần cù chăm chỉ, là một người tùy duyên chỉ mong cuộc sống bình yên. Nhưng cuộc đời luôn có sóng gió, dì Tĩnh là kiểu người chiến đấu xông pha, chú Chu chỉ muốn thuận theo dòng chảy.

Cho nên lúc họ yêu nhau thật ra là đang ngưỡng mộ đối phương, thích những thứ tồn tại ở người đối diện nhưng bản thân lại thiếu sót. Nhưng một khi vướng vào mâu thuẫn, họ cũng dễ vì quan điểm khác nhau không đồng nhất khiến cho mâu thuẫn càng bị phóng đại hơn.

Nếu mâu thuẫn ban đầu chỉ là sự khác biệt về quan niệm, vậy thì sau khi sự việc của Chu Gia Thuật xảy ra, đó lại là mâu thuẫn từ chính thực tế.

Không một người mẹ nào có thể giữ được lý trí trước sự đau khổ của con trai mình, trong lồng ngực bà cháy bỏng sự áy náy và giận dữ khó hóa giải, mà chú Chu chỉ muốn xoa dịu tình hình, không ngừng khuyên nhủ bà đây không phải là chuyện gì to tát, chỉ mất giọng thôi đã là may mắn lắm rồi, hơn nữa bác sĩ cũng đâu có tuyên án tử, biết đâu một ngày nào đó đột nhiên lại khỏi thì sao.

Ý ông vốn là ý tốt, ông chỉ hy vọng bà có thể buông bỏ quá khứ nhìn về phía trước, nhưng dì Tĩnh không buông được, bà có thể lên núi đao xuống biển lửa, có thể liều mạng xông pha tranh đấu, dù cuối cùng không được gì, ít nhất cũng đã cố gắng hết sức.

Bà thất vọng và khó chịu trước sự bình tĩnh như thể không liên quan đến mình của ông.

Mà chú Chu cũng không thể hiểu được bà, chuyện đã thành ra thế này rồi, rốt cuộc vì sao còn phải cố chấp không buông, tự làm mình căng thẳng đến vậy.

Sau khi Bảo Ý nhớ lại những chuyện này, ngay lập tức hiện lên trong đầu cô lại là bóng dáng của Chu Gia Thuật mỗi lần hai người họ giao đấu về mặt cảm xúc. Cậu luôn im lặng, luôn giống như một người lớn cố gắng giao tiếp với bố mẹ, luôn nỗ lực giữ khách quan, trung lập, bình tĩnh, cố gắng truyền đạt thái độ của mình: Chỉ cần bố mẹ ổn, con không sao cả, cả đời không nói chuyện cũng chẳng có gì to tát cả.

Có lẽ là do cậu quá bình tĩnh quá chín chắn, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy cậu đủ mạnh mẽ và lý trí.

Nhưng Bảo Ý lại chỉ cảm thấy cậu sắp vỡ tan rồi, sự bình tĩnh mà cậu cố gắng duy trì thật ra chỉ là dấu hiệu báo trước của sự sụp đổ. Cậu không tìm được cách giải quyết, cho nên sợ làm mọi chuyện tệ hơn, cho nên cậu không dám nổi giận, không dám làm ầm ĩ, không dám chỉ trời mắng đất, thẳng thắn và điên cuồng nói với họ: Con chịu đủ rồi.

Cậu mới là người bị hại nặng nề nhất trong tai nạn này, nhưng từ đầu tới cuối cậu lại đều đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của tất cả mọi người.

Bởi vì cậu sợ sự bình tĩnh cuối cùng mà bố mẹ cố gắng duy trì sẽ hoàn toàn tan vỡ. Cậu sợ sự áy náy của mẹ, cũng không đành lòng nhìn thấy sự buồn phiền bất lực của bố.

Nhưng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.

Điều cuối cùng Bảo Ý nghĩ đến, là bóng lưng hơi cong cong của Chu Gia Thuật tại hành lang bệnh viện, cậu lặng lẽ ngồi đó, cô độc và tịch mịch như thể tách biệt với xung quanh.

Chắc cậu buồn lắm nhỉ!

Bảo Ý đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, thế là cô không nhịn được tiến tới ôm cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thuật, cậu đừng buồn.”

Chu Gia Thuật ngây người ra đó.

Thật ra thì cậu cũng không quá buồn, chỉ là có chút bất lực.

Thật ra thì cậu cũng đã sớm quen rồi, đợi mẹ trở về, họ lại sẽ giả vờ như không có chuyện gì.

Thật ra…

Thật ra đúng là có chút buồn, chẳng qua là cậu cảm thấy mình không nên buồn.

Bị một câu nói của cô vạch trần, hốc mắt cậu cay xè đến đau nhói, cậu đặt cằm lên vai cô, muốn nói với cô một tiếng, tớ không sao.

Nhưng cậu lại thật sự không nhịn được mà cảm thấy bất lực.

Giống như mỗi lần cậu dùng thủ ngữ với bố mẹ, dùng giấy bút viết chữ trước mặt họ, mỗi một lần không thể cất thành tiếng, mỗi một tiếng “con không sao” không thể cất ra từ miệng, dường như đều đang nói với họ: Con là người câm, có lẽ cả đời này sẽ là người câm.

Cho nên nói có chuyện là sai, nói không sao cũng là sai.

Đến cuối cùng cậu chỉ có thể giữ im lặng.

Bảo Ý cảm nhận được nỗi đau mà cậu kìm nén, cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Cô biết mọi lời an ủi đều là vô ích, thế là cô định đánh trống lảng, len lén nói: “Tớ vừa thấy, hình như bố cậu khóc đấy. Quào, trông chú ấy yếu đuối ghê, tớ thấy mà thương, nhưng chú ấy lại giả vờ như không có chuyện gì, trông càng đáng thương hơn. Giả vờ làm gì chứ, đáng ra nên khóc trước mặt dì Tĩnh mới phải, dì Tĩnh rõ ràng là người chịu mềm không chịu cứng.”

Động tác chớp mắt kìm nén nước mắt của Chu Gia Thuật lập tức dừng lại, thậm chí còn trừng mắt một hồi, cố gắng làm cho mắt cay xè hơn. Thế là Bảo Ý buông cậu ra, hớn hở định kể cho cậu nghe kế hoạch hòa giải thế kỷ của mình, bỗng trông thấy hốc mắt Chu Gia Thuật đỏ hoe, đáy mắt lấp lánh nước mắt, cả người dường như thật sự sắp vỡ vụn.

Cậu nghiêng đầu đi, không nhìn cô, cố gắng che giấu sự chật vật đó.

Bảo Ý có chút luống cuống đuổi theo, nghiêng đầu từ dưới lên trên, chậm rãi tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Tớ chụp một tấm ảnh được không?”

Cô thành khẩn nhìn cậu: “Dáng vẻ cậu bây giờ, thật sự siêu đẹp luôn.”

Nói xong không đợi cậu phản ứng, cô lấy luôn điện thoại trong túi ra, đã lặng lẽ điều chỉnh sang chế độ chụp ảnh, “tách” một tiếng.

Nước mắt của Chu Gia Thuật chợt chảy ngược vào trong, một giây lạnh lùng, liếc nhìn cô một cái, dùng biểu cảm mắng cô.

Bảo Ý mỉm cười, cô nép sát vào cậu, đưa ảnh vừa chụp cho cậu xem: “Thật sự tuyệt đẹp, cậu mau xem đi.”

Chu Gia Thuật giãy giụa, Bảo Ý cứ nhất quyết chen vào cho cậu xem, chen chúc giẫm cả lên chân cậu, đạp cậu một phát ngã xuống giường. Bảo Ý đang chen cậu, không đứng vững thế là cô nhào lên luôn.

Một người nằm thẳng đơ, một người như bạch tuộc bám trên người cậu. Chu Gia Thuật cảm thấy hô hấp không thông, xương hông bị cô đập đau điếng, xương quai xanh còn bị cằm cô va vào một cái.

“A——” Bảo Ý đột nhiên hét lên một tiếng.

Tim Chu Gia Thuật như muốn ngừng đập.

Rồi cô mới mếu máo nói một câu: “Đừng đừng đừng… đừng động đậy, chuột rút rồi.”

Chu Gia Thuật: “…”

Muốn chết thiệt chứ, cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại bất lực thở ra.

Bảo Ý đau đến nhăn nhó, cũng không quên trêu chọc Chu Gia Thuật hai tay bị kẹt, với cả tư thế này cũng không dùng thủ ngữ được: “Dáng vẻ cậu bây giờ trông rất dễ bắt nạt, kiểu như rất muốn chửi người ta mà không chửi được, vừa ngầu vừa tức mà chẳng làm gì được ấy.” Giây tiếp theo Chu Gia Thuật nhích th*n d*** một cái, cô lập tức lại kêu la: “A a a đừng động đậy, đau thật ấy, tớ sai rồi tớ sai rồi, anh, anh trai ơi.”

Tưởng rằng có thể đánh thức lương tâm của anh trai, thật ra chỉ có thể đánh thức thú tính của anh trai mà thôi~~

Bình Luận (0)
Comment