Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 29

Beta: Lam Lam

Bảo Ý ốm nặng, vốn đã vô cùng khó chịu mà còn thi được bằng điểm với Chu Gia Thuật đã là rất đáng sợ.

Hơn nữa lần này Chu Gia Thuật phát huy ổn định, cũng không có sai sót gì quá nổi trội, nên tuy Bảo Ý có chút buồn rầu nhưng vẫn khá hài lòng với thành tích của mình.

Hai ngày sau kỳ thi, giáo viên các môn đều giảng bài rất nhanh, bởi vì sắp đến kỳ thi tháng lần thứ ba, hai kỳ thi cách nhau rất gần, mà nhiều môn vẫn chưa học đến phạm vi đề thi của kỳ thi tháng lần thứ ba, nên phải đẩy nhanh tiến độ, cơ bản chỉ lướt nhanh qua điểm kiến thức quan trọng và khó, những bạn nào chưa hiểu lắm thì tự tìm cách nghiên cứu.

Thế là Bảo Ý liền trở thành đối tượng tư vấn trọng điểm, lúc tan học, chỗ của cô lúc nào cũng có người kéo đến, đôi khi trên đường đi vệ sinh thôi cũng có người kéo cô lại hỏi bài, Bảo Ý vốn dĩ rất nhiệt tình, biết gì nói nấy.

Không khí học tập của lớp 13 luôn sôi nổi, đây cũng là lý do khiến thành tích chung của lớp họ khá tốt.

Nhưng Chu Gia Thuật lại rất khó chịu, vì Giang Hàn cứ rảnh rỗi lại lấy cớ giảng bài mà quấn lấy cô cả một ngày, tới lúc được tự do hoạt động trong tiết thể dục còn kéo cô đi mất.

Người khác thì không nói làm gì, nhưng người này đã từng đích thân nói muốn theo đuổi Bảo Ý.

Nhìn là biết bụng dạ khó lường.

Hôm nay thời tiết hơi âm u, dự báo thời tiết nói có mưa vừa đến mưa to, tiết thể dục diễn ra trong nhà thi đấu. Nhà thi đấu có sân bóng rổ và sân cầu lông, đa số các bạn nam tập trung ở sân bóng rổ, các bạn nữ thì đa số ở sân cầu lông và khu trống. Bảo Ý vốn đang ngồi trên bậc thang nghe nhạc cùng Liêu Đình Đình, lúc Giang Hàn lấy cớ giảng bài gọi cô đi, cô còn ngẩn người ra, trêu chọc: “Từ lúc nào mà cậu chăm học thế này rồi?”

“Cậu nói vậy là sao, tớ vốn thích học hành chăm chỉ nỗ lực mà.”

Giang Hàn có một gương mặt sát gái, hành động cũng cà lơ phất phơ, đào hoa không ngớt, phốt bay đầy trời, là nhân vật thường trực trên confession của trường hằng ngày, không phải là vở kịch tình đơn phương thì là những nữ sinh tan nát cõi lòng vì cậu ta.

Tuy nhiên, mặc dù cậu ta có một gương mặt thi cử chẳng ra đâu vào đâu, nhưng thành tích cậu ta quả thực khá tốt, thường nằm trong top 200 toàn khối, thỉnh thoảng có thể vọt lên top 100.

Bảo Ý bị chọc cười: “Nghe không hợp lý chút nào cả.”

Tuy nhiên cô vẫn đi, vì Giang Hàn vẫn thường xuyên giúp cô mang sổ nhật ký về lớp.

Giang Hàn gọi cô đến khán đài cao nhất, vì tầm nhìn tốt, tiện quan sát giáo viên ở đâu, hơn nữa khi nhìn từ dưới lên tầm nhìn bị che khuất. Ở đó có rất nhiều người ngồi thành hàng, không phải đang hẹn hò thì cũng đang nghịch điện thoại, còn có mấy người không biết lấy đâu ra bài tú lơ khơ, đang chơi bài với nhau.

Là một khu vực không ai quản lý.

Bảo Ý tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Đưa đây, tớ xem qua rồi tớ đi xuống, tớ sợ độ cao. Chỗ này cao quá.”

Cô không sợ độ cao, chỉ là cảm thấy không khí ở đây không hợp với mình.

Bên cạnh có người trêu chọc: “Học sinh giỏi lạc vào khu học dốt, này Bảo Ý, sao cậu với Giang Hàn lại đi chung vậy, cuối cùng cậu cũng định thay lòng đổi dạ rồi à?”

Một người khác vỗ tay: “Cũng đúng thôi, nhìn Hàn Bảo của chúng ta đi, học sinh giỏi nhà cậu cứ như người máy ấy, tớ rất muốn thấy cậu ấy đau lòng suy sụp. Hay cậu giả vờ thay lòng đổi dạ chút cũng được. Tớ muốn thấy dáng vẻ cậu ấy đau khổ tột cùng, mất hồn mất vía.”

Giang Hàn cười mắng: “Phắn, im miệng lại, khó khăn lắm tớ mới mời cậu ấy được, mấy cậu đừng có mà doạ cậu ấy sợ chạy mất.”

Bảo Ý lắc đầu với vẻ khó nói nên lời: “Thú vui gì mà tàn ác vậy, tớ sẽ không bỏ rơi Thuật nhà tớ đâu. Hơn nữa mấy cậu không hiểu cậu ấy, dù trời có sập xuống, cậu ấy cũng sẽ không đau khổ tột cùng mất hồn mất vía đâu.”

Lớn đến ngần này, gặp chuyện đau lòng đến mấy, cảm xúc của cậu đều thờ ơ, như thể không có thứ gì có thể khiến cậu suy sụp.

Biểu cảm của cô kiên định. Mặc dù cô thường xuyên đối đầu với cậu, tức giận trước đủ mọi hành vi vô sỉ của cậu, nhiều lần tuyên bố nghỉ chơi với cậu, nhưng trước mặt người ngoài, cô luôn không nhịn được mà bảo vệ cậu, dù chỉ là một câu trêu chọc.

Điều đó gần như đã trở thành một phản ứng tự nhiên, đôi khi sau đó chính cô cũng thấy sến sẩm.

“Ôi trời, Bảo Ý cậu thiên vị lộ liễu quá nha!”

“Chu Gia Thuật cũng có chút được cưng chiều quá nên sinh kiêu rồi đấy, lần trước tớ còn nhìn thấy, lúc cậu đang ngủ, cán sự học tập muốn cậu ký tên, cậu ấy cầm lấy ký luôn. Người ta đã nhắc là phải đích thân cậu xác nhận, cậu ấy còn viết “tôi chịu toàn bộ trách nhiệm” cho người ta xem. Chậc, sợ người khác không biết hai cậu rất thân thiết hay sao.”

“Đúng vậy, lần nào trực nhật cậu ấy đều nhất quyết đòi trực thay cậu, tới lúc cậu ấy trực nhật cậu ấy cũng muốn cậu tham gia.”

“Đây được gọi là gì, là cún tâm cơ, để nói cho người khác biết: mối quan hệ giữa người này và tôi là mối quan hệ có thể thay nhau trực nhật.”

“Hơn nữa có lần cậu trực nhật, Giang Hàn lau bảng giúp cậu, lau được một nửa đã bị cậu ấy giật lấy khăn lau bảng rồi. Trẻ con không cơ chứ, để ý cả mấy chuyện này.”

Mấy người càng nói càng hăng, ngồi vây quanh cô: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao Bảo Ý? Lòng chiếm hữu của học sinh giỏi dành cho cậu đã đến mức khoanh vùng lãnh thổ rồi. Cậu không thể chiều cậu ấy như vậy được nữa.”

Về vụ ký tên, thực ra Bảo Ý có thể hiểu được, lúc ngủ cô không thích bị người khác đánh thức đột ngột, cô dễ bị cáu kỉnh khi mới dậy, nên chắc là cậu chỉ không muốn để người khác quấy rầy cô thôi.

Nhưng chuyện trực nhật, cô thật sự chưa từng nghĩ tới. Lớp họ phân chia trực nhật thành tổ trong và tổ ngoài, mỗi ngày luân phiên một tổ, mỗi ngày tổ trong đều có một người chuyên phụ trách lau bảng, tên của người đó sẽ được viết ở một góc bảng. Bảo Ý thường xuyên quên lau bảng, nên Chu Gia Thuật thường xuyên lau giúp cô, đến lượt Chu Gia Thuật trực nhật, Bảo Ý có thời gian cũng sẽ lau giúp cậu.

Bọn họ vốn lớn lên cùng nhau từ bé, làm gì có chuyện “mối quan hệ giữa người này và tôi là mối quan hệ có thể thay nhau trực nhật”.

Cô bất giác thấy hơi buồn cười, thế là không nhịn được phản bác một câu: “Không, chúng tớ chỉ giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”

Các cô gái lập tức thở dài: “Xong rồi, đúng là hời cho Chu Gia Thuật rồi.”

Bảo Ý cười: “Xong cái gì mà xong.”

Giang Hàn đuổi mọi người đi, còn cậu ta thì ngồi xuống bên cạnh cô, vặn nắp một hộp sữa chua đưa cho cô: “Mời cậu uống.”

Bảo Ý liếc nhìn cậu ta: “Cảm ơn, vậy tớ không khách sáo nữa nhé. Nhưng tớ thấy cậu lạ lạ à nha, cậu gọi tớ ra đây còn có chuyện gì khác không?”

Giang Hàn cười trông hơi du côn, nhìn là biết đầy mưu đồ toan tính, nhưng lúc này cậu ta nói: “Tớ chỉ không ưa việc cậu suốt ngày quanh quẩn bên Chu Gia Thuật, cậu ta cũng tâm cơ dữ lắm đấy, suốt ngày cứ rỗi hơi ra là lại bày trò với cậu, nên muốn gọi cậu ra để cậu cảm nhận thế giới bên ngoài. Cậu xem, không chỉ mình tớ cảm thấy vậy đâu, cậu chiều cậu ta quá rồi.” 

“Nhưng, tại sao?” Bảo Ý nói thẳng: “Tớ không thích cậu, chúng ta cũng không có khả năng.”

Ý cô là: đừng lãng phí tâm tư vào tớ.

Giang Hàn làm bộ ôm ngực: “Sao cậu có thể mang bộ mặt dễ thương này mà nói ra câu nào câu nấy cũng đâm vào trái tim người khác thế. Cậu yên tâm, tớ không có ý đồ gì đâu, tớ thật sự chỉ gọi cậu ra để giảng bài cho tớ, tiện thể chọc tức Chu Gia Thuật thôi.” Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Đừng hỏi tớ tại sao lại ghét cậu ta, ghét một người thì không cần lý do.”

Bảo Ý bất lực lắc đầu: “Mấy cậu thật kỳ lạ.”

Cũng không biết đây là sở thích quái đản gì nữa.

“Cậu đoán xem bao lâu nữa cậu ta sẽ không nhịn được mà đi tìm cậu?” Giang Hàn nghiêng đầu hỏi: “Cá cược không? Cược hai cây kẹo m*t.”

Dạo này sao cứ có người rủ cô cá cược vậy, cô đảo mắt, suy nghĩ một lát: “Tớ thấy… chắc là tới lúc gần hết giờ đấy, nếu cậu ấy thấy tớ vẫn chưa về, có thể sẽ tưởng là tớ gặp phải chuyện gì đó.”

“Mười phút.” Giang Hàn giơ cổ tay nhìn đồng hồ điện tử của mình: “Cậu hiểu Chu Gia Thuật, nhưng cậu không hiểu con trai đâ. Nếu là người khác có thể cậu ta sẽ không để ý, nhưng nếu là tớ, tớ nghĩ không quá mười phút cậu ta sẽ chạy tới đây.”

Bảo Ý nhíu mày: “Tại sao là cậu thì không được? Tớ đã nói với cậu ấy là tớ không thích cậu rồi, dạo gần đây ngoài việc giảng bài cho cậu ra thì tớ cũng đâu có làm gì khác đâu.”

“Bởi vì anh đây đẹp trai đến mức trời đất sợ hãi quỷ thần khóc than.”

Trán Bảo Ý đầy vạch đen: “…”

Giang Hàn nói xong thì tự cười sặc sụa: “Tớ thật sự rất thích cậu, cậu thật sự không định cân nhắc tớ sao? Chu Gia Thuật có gì tốt chứ, ngoài việc học giỏi, trông cũng được ra thì cứ như người máy ấy, nhìn là biết nhạt nhẽo vô vị.”

Chu Gia Thuật vừa bước lên bậc thang đã nghe thấy câu đó.

Bảo Ý đang cúi đầu xem đề, không để ý thấy cậu đã đến, một tay cầm bút nhẩm tính, một tay cầm đề. Cô không muốn dây dưa với cậu ta về vấn đề này nữa, muốn giảng bài luôn, nhưng vì chưa kịp sắp xếp được lời ăn tiếng nói, thế là cô kéo dài giọng “ừm” một tiếng, thực ra cô đang suy nghĩ làm sao để giảng bài này cho cậu ta, nhưng từ góc độ người ngoài thì lại chẳng khác gì đang suy nghĩ về câu “cân nhắc tớ” của Giang Hàn.

Chu Gia Thuật nheo mắt, Giang Hàn đã nhìn thấy cậu, cậu ta lập tức mỉm cười, vô thức nhìn đồng hồ, nói với Bảo Ý: “Này, cậu thua rồi, còn chưa đến năm phút nữa, vãi nồi thật chứ, đàn ông đàn ang bám người quá không ổn đâu.”

Bảo Ý không hiểu gì ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, cô lập tức mỉm cười, vô thức nói: “Trời ơi.”

Cô thật sự không ngờ Chu Gia Thuật sẽ tới đây, bởi vì nam nữ không hoạt động chung ở một khu vực, mặc dù hai người họ dính lấy nhau như hình với bóng, nhưng cũng không đến mức lúc nào cũng phải nhìn thấy đối phương cho bằng được. Thậm chí cô còn cho là Chu Gia Thuật vốn chẳng hề để ý cô đã đi đâu, trừ khi sắp hết giờ mà không tìm thấy cô thì mới bất ngờ một chút, vì cô rất lười học môn thể dục, không thích chạy nhảy khắp nơi.

Chu Gia Thuật nhìn cô, dùng thủ ngữ: Nói cho cậu ta biết đàn ông đàn ang mà thèm muốn bạn gái người khác là ngữ vô liêm sỉ nhất.

Bảo Ý không nhịn được cắn tay, mặc dù người khác nhìn không hiểu, nhưng cô vẫn có cảm giác chột dạ khi nói xấu trước mặt người khác. Thế là cô không dám mở miệng, cũng dùng thủ ngữ: Đừng quậy, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết.

Chu Gia Thuật phát ra một tiếng thở giống tiếng “hừ”, trông cực kỳ khó chịu.

Dù Giang Hàn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nhưng cũng có thể hiểu được biểu cảm này, cậu ta cười ngay: “Mắng tớ đấy à?”

Bảo Ý cười ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được nói giúp Chu Gia Thuật: “Cậu nói cậu ấy trước mà.”

“Chậc, thảo nào Từ Hành Tri nói hai cậu cấu kết với nhau làm chuyện xấu.” Giang Hàn quen biết Từ Hành Tri: “Xem cậu bao che kìa.”

Bảo Ý nhướng mày: “Hai chúng tớ quen nhau mười bảy năm rồi, đương nhiên với tớ cậu ấy quan trọng hơn rồi.”

Giang Hàn cười nói: “Được rồi, biết rồi. Tớ là thằng hề, nhưng nếu một ngày nào đó cậu muốn đá cậu ta, hoan nghênh cậu gọi cho tớ bất cứ lúc nào.”

Cậu ta đứng dậy, cầm lấy sách vở của mình, trước khi đi còn không quên làm hình trái tim với Bảo Ý.

Bảo Ý suýt nữa đã ném gạch vào cậu ta, vẻ mặt khó nói nên lời: “Cậu còn như vậy nữa là tớ lấy sách ném cậu đấy.”

Cô còn không biết mắng người khác.

Chu Gia Thuật cúi đầu nhìn cô một lúc, trong lòng nghĩ một ngày nào đó cô bị người khác lừa đi thì phải làm sao.

Không ai là không thích Lương Bảo Ý.

Cậu nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra sự phức tạp, như ai oán, lại như u sầu.

Bảo Ý nhất thời cảm thấy mình nhìn nhầm, nhỏ giọng giải thích: “Tớ không thích cậu ấy, cậu ấy chỉ nhờ tớ giảng bài thôi, nhưng đúng là cậu ấy muốn chọc tức cậu. Lần sau cậu ấy gọi tớ, tớ sẽ không đi với cậu ấy nữa.”

Chu Gia Thuật vẫn nhìn cô, không nói một lời nào, không tiến lại gần hơn, cũng không cố gắng giao tiếp, cứ đứng thẳng tắp ở đó.

Bảo Ý nhớ tới chuyện Giang Hàn nói cậu giống người máy, cô không khỏi bật cười, nghiêng người kéo tay cậu: “Lại đây ngồi đi.”

Chu Gia Thuật im lặng ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy hộp sữa chua uống dở trong tay cô, nhớ lại lúc lên lớp cô không mang theo, cũng không mua, nhất định là Giang Hàn tặng cho cô rồi.

Thế là cậu cầm lấy, uống cạn phần còn lại, buồn bực vặn nắp chai lại rồi đặt mạnh xuống bên cạnh, nhớ ra cô đã chạm vào sách và sữa chua của cậu ta, lại không nhịn được lấy khăn ướt ra, lau từng ngón tay cho cô.

Ngón tay Bảo Ý thon dài, các khớp xương không rõ ràng, càng khiến cho đường nét cả bàn tay của cô trở nên mềm mại duyên dáng hơn.

Bảo Ý ngơ ra nhìn chằm chằm tay mình một lúc, cuối cùng không nhịn được nói: “Thuật, hình như tớ nhớ ra một chuyện.”

Cậu lau xong ngón tay cuối cùng, rồi cũng ra hiệu một câu: Chuyện gì?

“Hình như hai đứa mình chưa xác nhận quan hệ. Sao cậu lại tức giận như thể bắt gặp tớ thay lòng đổi dạ vậy?”

Hơn nữa có vẻ hình như cả thế giới đều mặc định hai người họ đang hẹn hò, vừa nãy cô cứ thấy có gì đó không đúng, đến giờ cuối cùng mới hiểu ra, tại sao! Tất cả mọi người! Đều nghĩ! Họ là một cặp?

Vậy mà cô lại không hề nhận ra điều bất thường.

Cô cảm thấy Chu Gia Thuật phải chịu tám mươi phần trăm trách nhiệm cho chuyện này.

Tất cả là tại cậu ngày nào cũng tẩy não cô, tẩy não những người xung quanh.

Hai mươi phần trăm còn lại cô cũng phải chịu trách nhiệm một chút, vì cô thật sự không thể cứng rắn với cậu, dù cô cảm thấy cậu vô sỉ, nhưng cô lại vẫn liên tục mềm lòng với cậu.

Kể từ sự kiện kết thông gia từ bé đó, mọi chuyện đã trở nên không thể kiểm soát.

Chu Gia Thuật thầm nghĩ: Ồ? Không sao, tiến độ của hai chúng ta không giống nhau, ai lo chuyện người nấy là được.

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc ra hiệu một câu: Nhưng chúng ta không phải là bạn thân nhất sao?

Bảo Ý im lặng một lát, nhưng rồi cô vẫn gật đầu.

Thế là Chu Gia Thuật lại tiếp tục nói mà không biết ngượng: Bạn thân là như vậy đấy, mong đối phương chỉ thân thiết nhất với mình. Hơn nữa không phải tớ đang theo đuổi cậu sao?

Bảo Ý bĩu môi: “Cậu theo đuổi tớ khi nào?”

Chu Gia Thuật: Không phải ngày nào tớ cũng theo đuổi cậu sao?

Cậu nhớ lại Giang Hàn vừa nói gì đó về năm phút, đại khái cũng đoán được cậu ta nói gì, thế là bổ sung: Năm phút tớ đã đuổi tới rồi. Nếu mà trong phim truyền hình á, đây là tình tiết điển hình đuổi theo vợ vạn dặm bày tỏ nỗi ai oán trong lòng đấy.

Bảo Ý: “…”

Cô im lặng vài giây, rồi không nhịn được mà vỗ tay: “Xong rồi, thật sự bị cậu cuốn vào rồi.”

Chu Gia Thuật cuối cùng mới nở một nụ cười, im lặng khoác áo khoác của mình lên người cô: Mặc vào đi, cậu vẫn chưa khỏi bệnh hẳn đâu.

Trời đông lạnh giá, áo khoác của cậu quả thật ấm hơn rất nhiều, cô cảm thấy học thể dục mặc nhiều đồ sẽ khó chịu, nên vừa xuống lầu đã không mặc áo khoác dày. Ai ngờ hôm nay nhà thi đấu không bật điều hòa, thời gian hoạt động tự do lại dài, tay cô giờ đều đã lạnh buốt cả.

Có lẽ vừa nãy cậu đã phát hiện ra khi lau tay cho cô.

Thế là Bảo Ý không từ chối, hơn nữa cô lại không nhịn được nghĩ, cậu quan tâm mình đến vậy, vừa nãy mình nói như thế có hơi quá đáng không?

Mặc dù chưa xác nhận quan hệ, nhưng cô có khác gì đã ngầm chấp nhận đâu. Nếu nói cậu vô sỉ, vậy thì cô chính là kẻ đã tiếp tay cho cái ác.

Sau đó tới lúc cô mặc áo khoác của cậu về lớp, cô lại bị Thư Niệm trêu chọc: “Trời ơi, tớ ra muộn, hôm nay tớ xin nghỉ không phải chạy bộ trong tiết tập thể, cứ đứng bên cạnh là được. Tớ bảo tớ cầm áo khoác giúp cậu, để cậu khỏi cảm lạnh, học sinh giỏi không cho tớ cầm, tớ còn đang không biết là tại sao, hóa ra là sợ tớ làm lỡ cơ hội thể hiện của cậu ấy.”

Cô ấy giơ ngón cái lên: “Tuyệt vời, không hổ là học sinh giỏi, đủ mọi thủ đoạn luôn.”

Hơn nữa còn có thể tuyên bố chủ quyền, ai nhìn vào mà chẳng nói hai người này thật là “như hình với bóng”, đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà.

Bảo Ý: “…”

Chu Gia Thuật!!

Thư Niệm: Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, tư duy giải đề rộng, yêu đương cũng nhiều mưu mẹo hơn người khác, phục.

Bình Luận (0)
Comment